Ly Hôn Hiểu Biết Một Chút

Chương 123




LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 123

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Xét nghiệm ra thành phần thuốc trong máu, mọi người liền nói là Phương Huyên tự uống để trợ hứng. Loại con gái như vậy, có chuyện gì mà không dám làm.

Tập đoàn Bằng Trình đứng sau Trình Chí Kiến lại càng không sợ hãi. Video theo dõi trên hành lang khách sạn bị tối đen. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Không cần nghĩ cũng biết đây là tập đoàn Bằng Trình vì con trai út mà dùng một chút thủ đoạn thông qua quan hệ.

Đã không còn vật chứng thì ít ra cũng còn nhân chứng chứ? Nhưng sau đó Khương Vu và Giang Sam dựa theo ghi chép của khách sạn mà liên lạc với những vị khách ở cùng lầu xảy ra chuyện khi ấy thì tất cả đều thoái thác, nói đêm đó mình ngủ sớm, không nghe được tiếng gì ngoài hanh lang.

Khương Vu cũng tìm được cô gái duy nhất mở cửa cho Phương Huyên trong lời Giang Sam kể, cũng là người duy nhất không muốn nói dối Khương Vu. Cô ta chỉ trạc tuổi Phương Huyên, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, không mở miệng nói lấy một lời. Không nói mình thấy, cũng chẳng phủ định.

Khương Vu hiểu, người đứng sau Trình Chí Kiến hiển nhiên cũng đã tìm đến cô bé. Dưới tình huống đó, xuất phát từ lợi ích cá nhân, thật sự rất khó có người chịu đứng ra nói chuyện giúp Phương Huyên.

Người duy nhất lên tiếng vì Phương Huyên trong chuyện này cũng chỉ có công ty quản lý.

Thẩm Mộ vừa biết chuyện đã lập tức sắp xếp Thiên Duyệt tiến hành quan hệ xã giao. Chỉ tiếc ngoại trừ kết quả xét nghiệm máu thì cũng không tìm ra được chứng cứ gì thuyết phục. Không có video, không có vật chứng, bảng tường trình của nhân chứng cũng đều là nhân viên trong Thiên Duyệt.

Dư luận trên mạng lập tức nghiêng hẳn về một phía. Trình Chí Kiến lại thành người bị gài.

"Thật không biết xấu hổ."

"Vốn cho rằng Thiên Duyệt chỉ mỗi Phương Huyên thối tha, không ngờ lại là rắn chuột một ổ."

"Tiện nhân cút khỏi giới giải trí."

"Không có lửa làm sao có khói, chính Phương Huyên đã chẳng sạch sẽ gì rồi."

"Lần này chọc trúng ổ kiến lửa rồi chứ gì."

Những lời dơ bẩn, ác ý như vậy đã quá thường thấy trong mấy chuyện liên quan đến Phương Huyên. Đám người chiếm thế dư luận này không chỉ làm lơ chân tướng sự thật mà còn liều mạng xát muối lên người bị hại.

Đêm đó được Từ lão tiên sinh mang đi, đưa vào bệnh viện đến giờ, Phương Huyên vẫn luôn tiếp nhận điều trị ở viện, chưa từng ra ngoài. Thân thể cô không có vết thương, tất cả đau đớn đều ở trong lòng.

Khi Khương Vu bước vào phòng bệnh thăm Phương Huyên thì cô mới nhận thức được lời Giang Sam hôm ấy nói Phương Huyên mắc bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng là thật sự.

Khương Vu đến cùng Thẩm Mộ, vào cửa đã thấy Phương Huyên an tĩnh ngồi trên giường bệnh, đưa lưng về phía hai người mà nhìn ra cửa sổ. Nếu cẩn thận lắng nghe thì còn phát hiện Phương Huyên đang khẽ lẩm nhẩm.

Bài hát của Paradise.

Trước Khương Vu và Thẩm Mộ, hiển nhiên cũng đã có người khác đến thăm. Phòng bệnh được trang trí xinh đẹp mà rực rỡ. Có hoa tươi, có nến thơm thoang thoảng, còn có gấu bông trông có phần ngây thơ. Bắt mắt nhất vẫn là một khung ảnh đặt ngay trên đầu giường, trong đó có bảy cô gái, mặc đồng phục hồng nhạt, tất cả đều cột tóc đuôi ngựa, ai nấy cũng rất vui vẻ.

Khương Vu tuy bắt đầu xem tiết mục Chế Tạo Idol giữa chừng nhưng cô vẫn nhận ra mỗi người trong nhóm được ra mắt cuối cùng. Phương Huyên đặt ảnh bảy người chụp chung ở gần mình như vậy, hẳn là rất trân quý đoạn ký ức ấy.

Nghe được động tĩnh sau lưng, Phương Huyên vội quay đầu.

- Thẩm tổng, luật sư Khương. - Cô cười chào hỏi.

Phương Huyên thật sự rất đẹp. Khương Vu thích nhất chính là khi cô bé cúi đầu, mỉm cười dịu dàng, đẹp đến mức khiến người ta nao lòng. Thật sự rất khó tưởng tượng được một cô gái như vậy lại bị đám anh hùng bàn phím mắng thành kẻ lăng loàn. Cũng thật sự khó tưởng tượng một Phương Huyên cười chào hỏi mình như vậy lại mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, thậm chí phải phụ thuộc vào thuốc.

- Em thấy sao rồi? - Khương Vu ngồi xuống bên cạnh Phương Huyên.

Phương Huyên trông có vẻ rất nhẹ nhàng: "Em vẫn ổn."

Không than khóc, cũng không oán giận. Phương Huyên trước giờ vẫn luôn im lặng thừa nhận hết thảy như vậy. Khương Vu đột nhiên cảm thấy đau lòng.

- Em yên tâm, chị sẽ giúp em. Chị và chị Giang Sam cùng nhau giúp em xử lý chuyện này. Chúng ta đi đường tố tụng. - Khương Vu khẳng định.

Trong mắt Phương Huyên thoáng vẻ mịt mờ: "Chị Lâm có đến, chị ấy nói vô dụng thôi. Dư luận đã vậy rồi, cho dù cuối cùng thắng kiện cũng không có tác dụng quá lớn. Chị ấy định..."

Phương Huyên vừa rồi trông còn bình tĩnh, đột nhiên trở nên căng thẳng mà hơi run rẩy.

Khương Vu không biết Phương Huyên bị sao, nhưng Thẩm Mộ từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh dường như hiểu được phần nào. Cô bước đến giữ chặt bả vai Phương Huyên rồi dịu giọng nói: "Em không cần phải suy xét dự định của Lâm Hướng Hoa. Cô ta không còn là người đại diện của em nữa. Em cố nghỉ ngơi cho tốt, công ty sẽ có sắp xếp càng thích hợp hơn cho em."

Hẳn là lời Thẩm Mộ có tác dụng nên Phương Huyên không nói nữa mà chỉ im lặng quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Hôm nay là ngày âm u. Từng mảng mây lớn chồng lên nhau, che khuất cả bầu trời.

- Giang Sam nói em định khởi tố Trình Chí Kiến. - Khương Vu ngồi bên cạnh Phương Huyên, nhẹ giọng mở miệng nói.

Phương Huyên không đáp lời.

Dư luận nghiêng hẳn về một phía, bị cáo có thực lực kinh tế hùng hậu, nhân chứng không chịu ra làm chứng và cả video theo dõi đột nhiên tối đen. Tất cả đều đả kích nghiêm trọng sự tin tưởng của một con người.

Có một số lời không nói ra là sẽ chôn giấu suốt đời, một số việc không làm thì tuyệt đối không được đến kết quả mong muốn.

- Giang Sam, thêm chị, chúng ta cùng nhau thử xem. Phương Huyên, nếu em nghĩ kĩ rồi thì gọi điện cho chị.

Phương Huyên nãy giờ vẫn ngồi yên cuối cùng cũng có phản ứng. Cô duỗi tay lấy từ túi xách ra một cái ví nhỏ. Cái này Khương Vu cũng có, bình thường hay dùng để đựng tiền xu. Nhưng Phương Huyên mở ví, lại lấy ra rất nhiều đồ linh tinh. Có dây cột, có kẹp tóc, có con dấu ngôi sao. Mà thứ Khương Vu nhìn quen mắt nhất vẫn là một tờ giấy nhớ gấp lại, chính là tờ Khương Vu từng xé ra, viết phương thức liên hệ của bản thân đưa cho Phương Huyên.

Khương Vu ngây người: "Em còn giữ?"

Số điện thoại Khương Vu đã được Phương Huyên lưu vào di động từ lâu, nhưng tờ giấy ghi chú này cô vẫn luôn giữ. Phương Huyên nắm chặt chiếc ví trong tay, dường như đó là tất cả của mình.

- Đây là đồ các bạn tặng cho em. Em sẽ luôn giữ kĩ.

Khương Vu cảm khái mà xoa xoa đầu Phương Huyên. Cô bé nhỏ hơn mình sáu bảy tuổi này, khiến cô vừa đau lòng vừa thương tiếc.

Phương Huyên lại ngẩng đầu cười cười, thả tờ giấy có ghi số điện thoại vào ví, sau đó mở miệng nói với Khương Vu: "Em nghĩ kĩ rồi, chúng ta thử đi."

Lần này, chính lần này, ánh mắt Phương Huyên sáng lấp lánh nhìn về phía Khương Vu. Cô thật sự hy vọng có người đứng ra nói giúp mình đôi câu.

Được đáp án khẳng định từ Phương Huyên, Khương Vu cùng Thẩm Mộ cũng không quấy rầy cô bé thưởng thức phong cảnh bên ngoài nữa, tạm biệt xong liền rời khỏi phòng.

Bước trên đường, cả hai đều mang tâm sự nặng nề.

Vừa rồi Phương Huyên có nhắc qua tính toán của người đại diện, chẳng qua chưa nói hết lời đã bị Thẩm Mộ ngắt ngang. Bây giờ ở đây chỉ có hai người, cũng không cần kiêng kị gì nữa.

- Người đại diện của Phương Huyên định làm gì? - Khương Vu nghi hoặc hỏi.

Nhắc đến chuyện này, gương mặt Thẩm Mộ lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ: "Cô ta đã không còn là người đại diện của Phương Huyên nữa."

Thẩm Mộ rất ít khi giận dữ như vậy. Khương Vu vội vươn tay dắt lấy đối phương. Cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấy, Thẩm Mộ mới hít sâu một hơi, cuối cùng dần bình tĩnh.

Không đợi Khương Vu tiếp tục truy vấn, Thẩm Mộ đã chủ động nói lên dự định của Lâm Hướng Hoa: "Cô ta nói thế cục nghiêng hẳn về một phía như vậy thì cho dù có thắng kiện cũng rất khó xoay ngược. Cô ta muốn dứt khoát lợi dụng đợt dư luận này, đẩy độ chú ý của Phương Huyên lên một độ cao mới. Tuy có thể phải chịu thiệt thòi một chút nhưng chuyện đó thật ra vẫn có lợi, cũng không xem như thua trắng."

Khương Vu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cả giận nói: "Phương Huyên là nghệ sĩ của cô ta mà. Chẳng lẽ cô ta không biết trạng thái tinh thần của em ấy hiện tại sao?!"

Vẻ mặt Thẩm Mộ cũng lạnh lùng: "Mới đầu là không quan tâm, sau này biết rồi còn mừng rỡ nói muốn nhân cơ hội này tung chuyện Phương Huyên bị trầm cảm ra, như vậy là có thể xoay chuyển thế cờ."

- Đê tiện. - Khương Vu tức giận đến phát run.

Thẩm Mộ biết Khương Vu nhất định sẽ không đồng ý với lời nói và cách làm của Lâm Hướng Hoa. Cô cũng không.

Nắm lấy tay Khương Vu, Thẩm Mộ an ủi: "Cho nên chị mới nói cô ta không còn là người đại diện của Phương Huyên. Hơn nữa chị cũng sẽ không giao bất kì nghệ sĩ nào của công ty cho cô ta lăng xê nữa."

Ý tứ trong lời này rất rõ ràng. Lâm Hướng Hoa bị loại bỏ.

Đó xem như tin tốt duy nhất. Không cùng quan điểm thì chẳng thể đi chung. Không còn người đại diện bất chấp tất cả thì đường về sau tuy có hơi gập ghềnh nhưng ít nhất cuộc sống sẽ càng thư thái.

Khương Vu bên đây vừa mới thở phào một hơi thì đảo mắt lại bắt đầu sầu não vì vụ kiện của Phương Huyên. Giang Sam cũng là người sĩ diện, sở dĩ chịu mở lời nhờ cô giúp, mấu chốt là ở chỗ này. Vụ kiện của Phương Huyên, muốn xoay chuyển thật sự rất khó. Các cô cần thêm chứng cứ, đồng thời cũng cần được dư luận ủng hộ. Nhưng hiện giờ, cả hai thứ đó đều không có.

Còn Thẩm Mộ thì sao? Đối với chị, chuyện của Phương Huyên không chỉ ảnh hưởng đến cá nhân mà dư luận hiện giờ cũng đã lan đến toàn bộ Thiên Duyệt. Nhưng chỉ cần mọi người đồng lòng cố gắng thì ắt sẽ tìm được cách giải quyết vấn đề.

Luật sư Khương lăn lộn trong ngành bao nhiêu năm nay, trước giờ chưa từng nói ra một chữ "sợ". Cô nắm tay Thẩm Mộ lắc lắc: "Phấn chấn lên nào Thẩm tổng. Lần này chúng ta chính là đồng đội đứng cùng chiến tuyến."

Phải, hiếm thấy thật! Đây đúng là lần đầu tiên.

Nghĩ vậy, tâm trạng Thẩm Mộ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô nâng cằm Khương Vu, trêu nói: "Vậy trông nhờ luật sư Khương."

- Không dám, không dám. - Khương Vu ôm quyền đáp lại.

Hai người cười nhìn nhau, cuối cùng ăn ý sóng vai, cùng bước về nhà.

Khương Vu và Thẩm Mộ đi rồi, chỉ còn một mình Phương Huyên ở lại phòng.

Chuông điện thoại cô vang lên, là số lạ. Phương Huyên không bắt máy. Lát sau lại có tin tức gửi đến. Vòng tuần hoàn như vậy đã lặp đi lặp lại cả ngày. Phương Huyên thậm chí không cần xem cũng biết nội dung trong đó là gì.

Trình Chí Kiến, cùng với tập đoàn Bằng Trình sau lưng gã liên hệ khách sạn Thịnh Thế Kinh Luân, liên hệ hết tất cả khách thuê phòng tại tầng xảy ra chuyện, sao có thể quên đương sự là Phương Huyên cho được?

Ban đầu là dụ dỗ bằng tiền, bằng tài nguyên. Dường như chỉ cần mở miệng là Phương Huyên có thể được cả thế giới. Nhưng sau khi không nhận được hồi đáp, dần dần chúng biến thành đe dọa.

"Thấy bình luận trên mạng không? Tất cả mọi người đều nói mày là gái mồi chài kia kìa. Hẳn là nên kiện mày mới phải."

"Vừa phải là được rồi, vốn không có ai tin mày đâu."

Số điện thoại của đối phương không ngừng thay đổi, chẳng hề lặp lại. Mà mấy tin nhắn ấy, Phương Huyên đều có xem, nhưng không trả lời bất kì một tin nào.

Lần này đối phương nói sai rồi. Không phải tất cả mọi người đều không tin cô. Có người tin. Có người đang lên kế hoạch giúp đỡ cô.

Phương Huyên nắm chặt viên thuốc trong tay. Lần này, lần này chắc hẳn sẽ khác.

_____________