Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 8: C8: Ly hôn




Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán rất nhanh đã kết thúc.

Bảy giờ sáng, sau khi Sở Vũ Hiên đã tắm rửa xong, anh pha một tách trà, nép vào phòng làm việc cầm một quyển "Tư. trị thông giám" ngồi đọc một cách say sưa.

Bảy giờ rưỡi, Triệu Nhã Nam gọi điện thoại tới.

Sở Vũ Hiên khẽ nhíu mày, tiếng chuông reo một lúc thật lâu, sau đó anh mới bắt máy: "Alo?"

"Sáng nay đi đăng ký kết hôn." Ở đầu dây bên kia tràn đày sự lạnh lùng.

Sở Vũ Hiên lười biếng trêu tức người ở đầu dây bên kia: "Không đợi được nữa sao?"

Không có phản hồi.

"Cô để tôi ở trong phòng một mình suốt ba ngày trời, dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời cô?”

Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt của Triệu Nhã Nam: "Mười giờ, đừng đến muộn.”

Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Sở Vũ Hiên dần nhạt dần, lông mày khế cau lại.

Cho dù Triệu Nhã Nam nóng nảy hay lạnh lùng, đại khái nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh vì anh không có thói quen như vậy.

Điều làm cho anh khó chịu là Hạ Trúc ~ hai người họ vẫn chưa ly hôn!

Sau khi suy nghĩ một lát, anh lập tức gọi điện thoại cho Hạ Trúc.


Người nổi tiếng tuyến đầu này, tất cả thời gian rảnh rỗi về cơ bản đều là ngủ cho đến khi cô ta tự thức dậy một cách tự nhiên, sau khi anh gọi bốn đến năm cuộc liên tiếp thì mới có người bắt máy.

"Hạ Trúc, cô đã nói xong khi kết thúc kỳ nghỉ sẽ lập tức ly hôn, đã đến lúc thực hiện lời hứa, đúng không?”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, có lẽ là do đại não vừa mới khởi động lại, cho nên cô ta có hơi mơ hồ.

"Ừ... Buổi chiều, hẹn gặp tại Cục dân chính." Sở Vũ Hiên không hề do dự: "Không được, bây giờ lập tức

đến cục dân chính, tôi không có thời gian rảnh rỗi để giành cho. một người như cô!"

Nghe thấy giọng điệu không kiên nhẫn của Sở Vũ Hiên, Hạ Trúc chợt trở nên tức giận: "Sở Vũ Hiên, anh giả vờ rộng lượng, giả vờ không quan tâm, chẳng phải chỉ là để làm cho tôi cảm thấy không thoải mái thôi sao? Anh cảm thấy điều này có thú vị không? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đền bù cho anh."

Sở Vũ Hiên dở khóc dở cười: "Hạ Trúc, thành thật mà nói, tôi yêu cô, nhưng đừng quá đề cao bản thân mình, tôi là một người cầm lên được bỏ xuống được, cô cũng không có quý giá đến vậy, không đến mức phải để cho tôi muốn sống muốn chết."

Ở đầu dây bên kia, hơi thở của Hạ Trúc trở nên nặng nề, trong đầu Sở Vũ Hiên hiện lên khuôn mặt tức giận của cô ta.

"Được rồi, tôi sẽ dậy ngay bây giờ, thu dọn đồ đạc và đến Cục dân chính ngay lập tức!"

"Đừng để tôi chờ quá lâu!"

Bốn mươi phút sau, Sở Vũ Hiên lái chiếc Skoda của mình. đến Cục dân chính.

Bầu trời xám xịt, không khí lạnh như dao, tạt vào mặt người đi đường như thể róc xương róc thịt họ.

Sở Vũ Hiên hút một điếu thuốc rồi chui vào xe lại. Phụ nữ cần một cảm giác nghỉ thức khi họ đi ra ngoài, khuôn mặt giống như một ngôi nhà thô và phải mất ít nhất một giờ để trang trí nó.


Phải gần chín giờ rưỡi thì chiếc Land Rover màu trắng của Cao Ninh mới từ từ đến đây.

Sở Vũ Hiên xuống xe, ánh mắt như róc xương róc thịt nghiền ngẫm trên người hai người đó, anh hếch hếch căm về phía cổng Cục Dân chính, nói: "Đi thôi, tôi đang vội."

Vì là người của công chúng nên Hạ Trúc phải đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, cô ta kéo vành mũ xuống rất thấp.

Khi nhìn thấy Sở Vũ Hiên trở nên rực rỡ hơn, cô ta không khỏi sững sờ trong chốc lát, sự ngạc nhiên trên mặt cô ta bị khẩu trang che lại, nhưng sự hoài nghỉ trong mắt cô ta không thể nào che giấu được.

Trong hai năm kết hôn, Sở Vũ Hiên luôn đeo một cái kính gọng đen kiểu cũ, chỉ cần nhìn vào độ dày của tròng kính, có thể biết được đại khái là anh đã rất kề cận với tình trạng mù lòa.

Bây giờ... Thế mà anh đã học được người khác cách đeo kính áp tròng rồi sao? Đôi mắt dài, hẹp và sâu thẳm, hóa ra anh lại có đôi mắt đẹp như vậy...

Trước đây, mặc dù quần áo của anh trông cũng được gọi là sạch sẽ và ngăn nắp, nhưng chúng đều là những hàng giảm giá giá rẻ sale sập sàn ở các sạp vỉa hè ven đường, muốn nát bao nhiêu thì nát bấy nhiêu. Bây giờ anh mặc một bộ vest và đi giày da, từ đầu đến chân đều lộ ra sự phú quý bức người.

Còn về tính cách của anh, trước đó anh luôn luôn im lặng và khúm núm.

Tại sao bây giờ... Trở nên bất cần đời như vậy? Lời nói và cử chỉ đều lộ ra sự vô lại.

Làm sao mà cô ta có thể biết được, cái người mà trong lòng cô ta cho rằng người đó rất vô dụng, thực sự vụng về ngu dốt đó chỉ là cố ý mà thôi. Tất nhiên điều này cũng không phải Vì cô ta.

Sau khi sững sờ một lúc lâu, ánh mắt Hạ Trúc lại một lần nữa bị bao phủ bởi sự xa cánh.

Cao Ninh năm lấy tay cô ta, lắc lư đi về phía Sở Vũ Hiên, liếc mắt nhìn chiếc Skoda thật sự rất khó coi kia, giễu cợt nói: "Sở Vũ Hiên, anh có biết khoảng cách chênh lệch giữa anh và tôi là bao nhiêu không?”


Vừa nói, anh ta vừa chỉ vào chiếc Land Rover to lớn của mình đầy tự hào: "Xe của tôi không phải chỉ là một chiếc Range Rover bình thường, khi đáp đất nó đã có giá hơn 4 triệu, chỉ tiền thuế của của nó thôi cũng đã đủ để mua một vài chiếc xe nhỏ rách nát của anh rồi, ha ha... Tôi khuyên anh, tốt nhất là anh nên chấp nhận sự bồi thường của chúng tôi, để Tiểu Trúc nhà chúng tôi cảm thấy dễ chịu hơn."

Sở Vũ Hiên lơ đễnh, cười nói: "Tôi thật sự không biết anh là túi nilon nhãn hiệu gì, anh có thể chứa đựng được đến bao nhiêu? Muốn đền bù cho tôi sao, anh không có khả năng đâu."

Khóe miệng Cao Ninh giật giật khóe, anh ta đang định lên tiếng thì Hạ Trúc lạnh lùng nói: "Đi thôi, Sở Vũ Hiên, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là người xa lại"

"Cầu còn không được." Sở Vũ Hiên cà lơ phất phơ.

Theo nguyên tắc không bình tĩnh, không cân nhắc, không hối hận, cả hai nhanh chóng hoàn tất quá trình.

Cầm giấy ly hôn trong tay, khóe miệng Sở Vũ Hiên nhếch lên một nụ cười cay đắng khó diễn tả, mặc dù thái độ của anh rất kiên quyết, bề ngoài vẫn luôn bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng dù sao thì cô ta cũng là cô gái mà anh yêu đã nhiều năm, trong lòng không tránh khỏi có chút chua xót.

Thử nghĩ xem, đã bao nhiêu năm? Từ khi bắt đầu học cấp hai, anh đã chú ý đến hoa khôi ở lớp bên cạnh, Hạ Trúc, mỗi cái nhăn mặt, mỗi nụ cười của cô ta anh đều khắc ghi trong lòng một cách sâu sắc.

Sau này, khi học cấp 3, hai người có duyên hơn với nhau hơn, được phân vào một lớp, một cậu chủ đang nghèo túng mới bắt đầu yêu không hề quan tâm đến bất kỳ điều cấm ky nào trong việc yêu sớm, bỏ qua sĩ diện mà theo đuổi người ta, mãi cho đến nửa kỳ đầu năm hai của cấp 3, anh bị ép thôi học... Những sự kiện trong quá khứ này làm cho anh cảm thấy dễ chịu trong những năm tháng ảm đạm khi anh biến mất.

Hai năm trước, cuối cùng anh cũng cưới được cô ta, anh vui đến mức cười khúc khích suốt đêm.

Nhưng bây giờ, cuối cùng họ vẫn mỗi người một ngả...

Nhân viên nhìn đôi vợ chồng trai tài gái sắc vừa ly hôn này, trong lòng không khỏi thầm tiếc hận.

Nhưng rất nhanh sau đó, sự tiếc hận của cô ấy biến thành sự giật mình —

Cao Ninh móc sổ hộ khẩu từ trong túi ra, dịu dàng nhìn Hạ Trúc: "Tiểu Trúc Tử, nào, chúng ta cũng làm đi."

Hạ Trúc do dự một chút, liếc nhìn Sở Vũ Hiên, có chút xấu hổ nói: "Anh Ninh, hay là chờ hai ngày nữa... em cảm thấy... thế này không ổn."

Sở Vũ Hiên cười lạnh: "Đừng trái lương tâm mình như vậy, kỳ quặc lắm."


Sau đó, anh sải bước ra khỏi Cục dân chính.

Sắc mặt Hạ Trúc nhất thời tối sầm, Cao Ninh thấy vậy cũng không muốn gắng thúc giục, cất sổ hộ khẩu, cười nói: "Tiểu Trúc Tử, anh dẫn em đi ăn sáng nhé?”

“Ừ..” Hạ Trúc gượng cười: “Cảm ơn anh Ninh đã hiểu cho em, anh Ninh... Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến nhận giấy chứng nhận nhé!”

Ba người lần lượt bước ra khỏi Cục dân chính, Sở Vũ Hiên dựa vào mui xe Skoda châm một điếu thuốc, không có ý định rời đi.

Hạ Trúc đứng ở khoảng cách khoảng mười mét nhìn anh, mở miệng như muốn bày tỏ lời xin lỗi và cảm giác tội lỗi lần cuối, nhưng cô ta chưa kịp nói thì một chiếc Ferrari màu đỏ đã dừng lại bên cạnh Sở Vũ Hiên.

Ngay sau đó, một người đàn ông to mập bước xuống xe, liếc mắt nhíu mày, người mà mấy ngày nay giày vò mình đã cúi đầu hàng chục lần với Sở Vũ Hiên, sau đó vội vàng đi vòng qua ghế phụ, mở cửa.

Triệu Nhã Nam bước xuống xe, gật đầu với người đàn ông mập mạp, nói lời cảm ơn, sau đó cô ấy vô cảm nhìn Sở Vũ Hiên, nói bằng giọng chỉ có hai người họ mới nghe được: “Tôi đến sơn trang tìm anh, nhưng anh không có ở đó... Chú Trì Khanh bảo ông ấy đưa tôi tới đây."

Dừng một chút, cô ấy nói thêm: “Chú ấy nói sau này sẽ cho anh chiếc xe này.”

Tay nắm cửa xe của Cao Ninh đã cứng đờ hồi lâu, anh ta ngây ra như phỗng.

Với tư cách là một thành viên gia tộc thế hệ thứ hai, anh ta đương nhiên đã biết người đẹp áo đen này là ai.

Đó chính là giấc mơ của tất cả đàn ông Giang Thành! Làm. sao loại nhu nhược như Sở Vũ Hiên có thể quen được người này?

Hạ Trúc dường như còn ngạc nhiên hơn cả anh ta - Triệu Nhã Nam, ngoài việc là người phụ nữ xinh đẹp nhất Giang Thành, còn là nữ tổng giám đốc lạnh lùng của công ty họ!

Sở Vũ Hiên mỉm cười tà mị: "Tìm tôi? Sợ tôi đến muộn sao? Gấp rút như vậy sao?"

Triệu Nhã Nam mặc một chiếc áo choàng nhung đen, khuôn mặt quyến rũ được trang điểm tinh xảo, quý phái và tao nhã.

Đối mặt với thái độ trêu tức của Sở Vũ Hiên, trên khuôn mặt lạnh lùng vẫn không có nhiều cảm xúc, liếc nhìn Hạ Trúc trang bị đầy đủ cách đó không xa, cũng không có ý định chào hỏi, nói với người chồng trên danh nghĩa: “Xem ra là ly hôn rồi. Đi thôi, đi lấy chứng nhận thôi, lát nữa tôi còn có việc phải làm”