Edit: Bướm Giang Hồ
Ánh mắt Tô Thượng Đông sâu thẳm, thần sắc ngưng trọng nhìn Âu Thừa Duẫn, thân hình anh ta cao lớn 1m86 đứng ở trước mặt Âu Thừa Duẫn, khí thế không thua anh nửa phần. Chỉ là sau khi nghe xong lời Âu Thừa Duẫn, khẽ nhíu mi, lui về phía sau một bước, môi mỏng không nói gì, lại đem tầm mắt phóng tới trên người Vận Nhi đang bối rối tay chân ở một bên: “Tổng giám đốc Âu hình như quá đa nghi rồi, Vận Nhi là em gái tôi!”
“Chỉ hy vọng là thế!” Nụ cười quỷ dị, trong mắt Vận Nhi lại là hương vị khác, nhưng cô lại nói ra là chỗ nào không đúng.
“Như vậy, tôi đưa Vận Nhi về nhà trước!” Âu Thừa Duẫn nhấn mạnh thêm hai chữ “Về nhà”, một lần nữa ôm Vận Nhi trở về, cũng bất chấp cô giãy dụa, cưỡng chế ôm lấy cô ra khỏi cửa, một khắc hắn mở cửa xe lại đột nhiên xoay người: “A, đúng rồi, hoan nghênh về nước!”
Âu Thừa Duẫn ý cười liên tục, Vận Nhi cân nhắc nhìn bộ dáng anh cười, buổi tối hôm nay anh cười so với hai tháng qua còn nhiều hơn.
Vận Nhi không quên xoay người khi ánh mắt phức tạp của Tô Thượng Đông dừng ở trên người cô, tựa hồ mang theo phẫn nộ và không cam lòng, nhưng không có ngăn lại. Đúng vậy, hiện tại cô vẫn là vợ trên danh nghĩa của Âu Thừa Duẫn.
“Âu Thừa Duẫn, chúng ta ly hôn đi!” Vừa ngồi trên xe Bentley màu bạc, ngữ khí Vận Nhi đạm mạc liền truyền ra, lọt vào trong tai Âu Thừa Duẫn, lại không tạo ra chút ảnh hưởng gì, khóe miệng vẫn duy trì độ cong vốn có, không để ý đến lời nói đột ngột của Vận Nhi.
Không phải là chưa nghĩ qua, mà là hiện tại, anh còn không muốn buông tay. Làm vậy dường như cùng ý nguyện lúc ban đầu, có chút đi ngược lại. Ngay cả anh cũng không rõ thái độ của mình sao lại kiên quyết như vậy.
“Này, tôi nói chuyện với anh đấy, tôi muốn ly hôn, anh có nghe không?” Bên trong xe một trận im lặng, Vận Nhi không được đáp lại, có chút tức giận quay mặt đi, nhìn hình dáng đường cong của Âu Thừa Duẫn, dưới ánh sáng thấp thoáng, như có thêm một vầng sáng mê hoặc lòng người, làm cho Vận Nhi có chút thất thần.
“Em nói không tính!” Âu Thừa Duẫn đầu cũng không quay lại, dường như cảm giác được tầm mắt thất thần kia dừng lại trên người anh, vừa lòng cong khóe môi lên, anh vẫn là thích ánh mắt cô đặt trên người anh.
“Tôi đã quyết định, Âu Thừa Duẫn, tôi mặc kệ giữa anh và chị là có chuyện gì, nhưng tôi không muốn ở giữa các người, cho tôi tự do!” Tô Vận Nhi đã nghĩ rất cẩn thận, kỳ thật những chuyện kia, bi kịch của Tô Ân Huệ cũng không phải chị ấy muốn, lại nói, chị ấy cũng là người bị hại, chị ấy là chị của cô, cô không thể để chị chịu ủy khuất, cũng không thể để chị khó xử!
“Tô Vận Nhi, hình như em thường không đem lời của tôi để ở trong lòng. Âu Thừa Duẫn tôi sẽ không vì có được một người phụ nữ mà hao hết tâm tư. Em, đã thay thế được Tô Ân Huệ rồi!”
“Anh là có ý gì?” Trong lòng Tô Vận Nhi lộp bộp một chút, lời nói của anh, đột nhiên cô nhớ tới lời Âu Dương từng nói, có lẽ, ở trong mắt anh, anh cũng không phải muốn lợi dụng cô để kiềm chế Tô Ân Huệ!
Anh có năng lực, hơn nữa đã khiến cho Tô Ân Huệ nếm tư vị thống khổ, không phải sao?
“Tiếp tục làm Âu phu nhân của em, cho đến khi yêu tôi mới thôi!” Âu Thừa Duẫn bá đạo nói xong, dẫm chân ga, đuôi xe nổi lên một trận khói đặc cuồn cuộn, biến mất trong bóng đêm.
Vận Nhi cả một đêm đều nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Âu Thừa Duẫn, Tô Ân Huệ đã trở về anh còn muốn giữ cô ở bên người anh, là có ý khác sao?
Gần đây anh có chút khác thường, làm cho cô càng ngày càng không nắm rõ được tâm ý của mình, muốn cách xa anh, lại bởi vì một câu nói, một ánh mắt, một động tác của anh, mà chậm rãi tới gần anh, không tự chủ được bị anh hấp dẫn.
Nhưng vừa nghĩ đến dung nhan tái nhợt chịu nhục nhã của Tô Ân Huệ kia, bị Âu Thừa Duẫn tùy ý nhục nhã, cô cuối cùng vẫn là không có cách nào thuyết phục chính mình khuất phục trước anh, một hôn lễ sớm đã bị tính kế, cô bất quá cũng chỉ là điều ngoài ý muốn mà thôi.
Nhân vật chính không phải cô, phải ly hôn!
Khi trong đầu Vận Nhi bừa bãi nhớ tới thần thái tự nhiên của Tô Thượng Đông, trong mắt lại dấy lên hy vọng, anh trai sẽ không mặc kệ cô!