“Tô Vận Nhi?” Trên đầu vang lên giọng nói lanh lảnh kinh ngạc. Tô Vận Nhi
ngẩng đầu lên nhìn, thì ra người mà cô đụng phải chính là bạn học Mạc Tử Kỳ. Hai người bọn họ vốn không đội trời chung, bởi vì Mạc Tử Kỳ cũng
thích Lam Hạo, cô ta nhìn thấy Vận Nhi và Lam Hạo khá thân thiết, nên
luôn luôn ganh ghét kì thị Vận Nhi.
“Thật sự là oan gia ngõ hẹp, ăn cơm mà cũng gặp nữa.” Mạc Tử Kỳ vẻ mặt cao ngạo, vênh váo trừng mắt liếc Vận Nhi.
“Ngại quá, trùng hợp nhỉ, học trưởng Lam Hạo hẹn tôi đi ăn cơm, không nghĩ
tới có thể gặp được cô ở đây.” Vận Nhi nhìn thấy vẻ ngạo mạn của Mạc Kỳ, trong lòng cũng rất khó chịu, vì thế đem Lam Hạo ra khoe trước mặt cô
ta. Vận Nhi cũng không nói dối, quả thật là học trưởng Lam Hạo hẹn cô,
chẳng qua còn có thêm Hứa Tâm Lam nữa.
Mạc Tử Kỳ không ngờ Vận
Nhi đến đây cùng với Lam Hạo, nghe Vận Nhi nói xong, nhất thời tức giận
đến tái mặt, hừ lạnh một tiếng, thô bạo gạt tay Vận Nhi ra rồi bỏ đi.
“Haiz” Vận Nhi ngẩng cao đầu, đi thẳng đến toilet, bởi vì vừa rồi đạt được
thắng lợi nho nhỏ, tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn. Mới vừa ra khỏi
toilet, cánh tay đột nhiên bị người dùng sức bắt lấy, tiếp theo cả người bị đè sát vào bức tường lạnh lẽo, trong phút chốc cả hai cánh tay đều
bị chế ngự. Vận Nhi lập tức ngửi ra được hơi thở quen thuộc, là Âu Thừa
Duẫn.
Ngọn đèn hành lang hơi mờ, Vận Nhi không nhìn thấy rõ sắc
mặt của Âu Thừa Duẫn, chỉ cảm giác được ánh mắt dữ dội của anh đang chăm chú nhìn cô. Vận Nhi cố gắng bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu nổi giận với người đàn ông trước mặt :"Âu Thừa Duẫn, anh làm gì thế?”
“Tô
Vận Nhi, mới kết hôn có vài ngà mà cô đã chạy ra ngoài hẹn hò với người
đàn ông khác rồi sao?” Âu Thừa Duẫn đã thấy ánh mắt bối rối của cô khi
anh bước vào. Vì sao phải thế, cô ta sợ người đàn ông ngồi bên cạnh biết được mối quan hệ của bọn họ sao?
Vận Nhi nghe giọng điệu của anh có chút khác lạ, nói "Đừng nói là anh đang ghen đấy?”
“Câm miệng! Em có tư cách đó sao?” Giọng nói trầm trầm của Thừa Duẫn đầy uy
hiếp quyết đoán, anh mà thèm ghen với cô, xem ra cô bé này cũng đánh giá quá cao lực hấp dẫn của bản thân rồi. "Hiện tại em là người phụ nữ của
tôi. Đừng quên thân phận của mình.”
“Buông tay, anh tự lo cho
thân anh đi.” Vận Nhi tức giận vì bị anh coi thường. Dựa vào cái gì mà
anh có thể ôm ấp người đẹp, còn cô lại không thể ăn chung một bữa cơm
với học trưởng cùng trường chứ?
“Dám cãi lời tôi sao?” Âu Thừa
Duẫn dùng sức mạnh hơn, làm Vân Nhi đau đến nhăn mày nhăn mặt, vừa định
chửi ầm lên, đôi môi đã bị bịt kín.
Âu Thừa Duẫn không cần thời
gian để suy nghĩ, hung hăng ngấu nghiến đôi môi cô. Nụ hôn đầy chiếm
đoạt cùng thô bạo, hơi thở gấp gáp lan tỏa khắp toàn thân Vận Nhi. Nụ
hôn vô cùng thô lỗ, thừa lúc Vận Nhi đau đớn rên lên thì cái lưỡi kia
tranh thủ tách hàm răng cô ra, tiếp tục khám phá ngọt ngào bên trong.
Dần dần, sự xâm chiếm điên cuồng lúc đầu chuyển thành dịu dàng. Âu Thừa
Duẫn không biết chính mình trúng phải tà gì mà mỗi lần đụng tới Vận Nhi
là không thể tự kềm chế được, cánh tay cũng từ từ xiết lại, ôm chặt eo
Vận Nhi.