Vận Nhi khấp khởi
mừng thầm, thì ra cô gái kia cũng không là gì của học trưởng, cô cũng
cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Vận Nhi nở nụ cười với lúm đồng tiền tươi
tắn, đón nhận ánh mắt nồng cháy của Lam Hạo, dường như trong ánh mắt đó
lấp lánh sự yêu thương âu yếm, làm cho trái tim cô đập nhanh một cách
điên cuồng. Chỉ cần nhìn anh như vậy, Vận Nhi cũng cảm thấy rất hạnh
phúc.
“Các em có kế hoạch gì không? ” Lam Hạo tao nhã cắt miếng beefsteak, lơ đãng hỏi.
“Vận Nhi đã được đi một chuyến qua Đức. Ôi, hâm mộ quá đi.” Hứa Tâm Lam phụ họa, nói xong rồi mới giật mình hoảng hốt.
“Đi qua Đức làm gì vậy?” Lam Hạo nâng mắt, nhìn thẳng Vận Nhi.
“À….đi chơi một vòng.” Mặt Vận Nhi đỏ lên, cúi đầu cho vào miệng một miếng thịt bò, ậm ừ nói.
“Đi một mình à ?” Lam Hạo quan sát vẻ mặt không tự nhiên của Vận Nhi, tiếp
tục hỏi, anh biết anh trai của cô đang ở Mĩ, vậy cô chạy đến Đức để làm
gì?
“Vâng, đúng vậy.” Vận Nhi cầm ly uống vội một ngụm rượu đỏ.
Chết rồi, cô nói dối! Tuyệt đối không thể nói với học trưởng Lam Hạo là
cô đã kết hôn, và cùng ông chồng điện hạ đi hưởng tuần trăng mật.
Lam Hạo thâm trầm nhìn Vận Nhi một cái, không hỏi gì nữa. Khi trong lòng
Vận Nhi vừa mới thả lỏng được một chút, cánh cửa ra vào phía đối diện
chợt có một người phong nhã xuất hiện, đang đi vào. Anh, anh ta, tại sao anh ta lại ở đây? Vận Nhi mới vừa bình tĩnh lại lại tiếp thêm một trận
hốt hoảng kinh hoàng. Hiện tại cô hận không thể tìm được cái lỗ nào để
chui xuống trốn.
Trong lòng Âu Thừa Duẫn đang ôm một người đẹp
cao thon thả, bọn họ đang đẩy cửa bước vào. Người phụ nữ kia chính là
thần tượng nổi tiếng Quý Lam. Một đôi trai xinh gái đẹp như vậy, quả
thật quá chói mắt.
Vừa thấy bọn họ bước vào, người phục vụ đã
khom lưng cúi đầu chào, dẫn bọn họ đi đến một căn phòng trong cùng. Cũng may là nhóm của cô đang ngồi ở bên ngoài, Lam Hạo đang ngồi đưa lưng về phía Âu Thừa Duẫn nên cũng không biết sau lưng mới xuất hiện một màn
hay. Vận Nhi vội vàng gục đầu xuống, ở đây đông người như vậy, hy vọng
anh không phát hiện ra cô.
Âu Thừa Duẫn gỡ cặp kính râm xuống
đảo đôi mắt sắc bén một lượt quanh đại sảnh, thấp thoáng nhìn thấy bóng
áo trắng kia, khoé miệng anh nhếch lên, vẫn ôm chặt Quý Lam đi vào bên
trong.
“Em muốn đi toilet.” Vận Nhi đang rất hoảng hốt, nên sắc
mặt trắng bệch. Cô buông dao nĩa đứng dậy, ngượng ngùng cười cười. Mới
vừa nhìn thấy Âu Thừa Duẫn đi với người phụ nữ khác, nhớ đến mấy hôm
trước lúc còn ở Đức, bên người anh cũng luôn không thiếu phụ nữ, không
hiểu vì sao, trong lòng cô lại cảm thấy rất khó chịu. Người đàn ông này
thật đáng ghét, lại còn độc đoán, cơ bản coi như không có người vợ như
cô trong mắt. Trong lòng Vận Nhi nổi lên từng trận ấm ức. Được, anh ôm
người đẹp của anh, tôi đuổi theo học trưởng của tôi, dù sao mối quan hệ
của bọn họ cũng chỉ là trên danh nghĩa, gói gọn trên mảnh giấy vô tri
kia mà thôi.
“A.” Vận Nhi lẩn thẩn cúi đầu mà đi cũng không nhìn về phía trước, đâm sầm vào người đang đi tới. Cô choáng váng lùi về
phía sau một bước, tay xoa xoa cái trán, vội vàng xin lỗi liên tục: “Xin lỗi, thật là xin lỗi.”