Editor: Linh Vũ
Âu Dương đề nghị để cho chị Ngọc đến chăm sóc Niệm Niệm, Âu Thừa Duẫn lập tức đưa Niệm Niệm về Âu viện, lúc nhìn thấy Niệm Niệm ôm được bình sữa thì liền ngừng khóc, lộ ra nụ cười trên khuôn mặt ngây thơ non nớt, trên mặt anh mới vui vẻ hơn.
Bá tước Kiều Nạp Sâm đã kết thúc toàn bộ hành trình tại Trung Quốc, không ngờ rằng trước lúc rời đi còn có thể gặp được cô công chúa nhỏ của nhà họ Âu, ông lấy miếng vàng gia truyền vẫn mang theo người đưa cho Niệm Niệm coi như quà gặp mặt, sau khi thăm hỏi Kiều Sa thì chuẩn bị quay lại Đức.
"Anh, anh đưa ông ngoại ra sân bay đi, Niệm Niệm ở đây đã có mấy người bọn em lo rồi!" Âu Dương nhìn ra Âu Thừa Duẫn không hề muốn rời khỏi Niệm Niệm, cô ấy vỗ ngực đảm bảo, lúc này Âu Thừa Duẫn mới gật đầu, lái xe đưa bá tước Kiều Nạp Sâm ra sân bay.
"Chị Ngọc, sau này trong nhà chúng ta sẽ náo nhiệt rồi!" Âu Dương sờ lên làn da mịn màng của Niệm Niệm, cười như tên trộm.
"Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy điện hạ cười lên rồi, đều là công lao của cô bé con này!" Chị Ngọc nhìn thấy cô bé ôm bình sữa vui vẻ như vậy, vừa nhìn đã biết là không được uống sữa mẹ, trong lòng lại không tránh khỏi chua xót, đáng thương cho cô bé, chắc chắn Vận Nhi sinh cô bé ra đã phải chịu không ít cực khổ. djenđanlêquy"đôn
"Chị nói xem Niệm Niệm giống anh tôi hơn hay là giống Vận Nhi hơn?" Âu Dương ngồi xổm trước mặt chị Ngọc, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Niệm Niệm, hỏi với vẻ mong chờ.
"Đều giống cả, nhưng vẫn giống điện hạ nhiều hơn một chút..." Trong tay chị Ngọc cầm bình sữa, thấy Niệm Niệm uống hết sữa trong bình thì mỉm cười hài lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ xinh xắn, đôi mắt to tròn giống y hệt Vận Nhi.
Bầu không khí yên bình ấm áp, chỉ là thiếu mất sự có mặt của Vận Nhi.
Lúc Âu Dương nhận được điện thoại của Tô Thượng Đông thì có chút hoài nghi, sau khi xác định thật sự là giọng của anh ta thì mới lên tiếng trả lời.
Tô Thượng Đông xác định được Niệm Niệm đang ở Âu viên thì lập tức đưa Vận Nhi đến, lúc nhìn thấy Niệm Niệm đang ngoan ngoãn nằm ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của bọn họ lúc trước thì Vận Nhi đi tới ôm cô bé muốn rời đi.
"Vận Nhi, anh trai em không ở đây, chị không thể đưa con bé đi!" Âu Dương biết Vận Nhi chắc chắn sẽ lo lắng, nhưng nếu Âu Thừa Duẫn trở về mà không nhìn thấy Niệm Niệm thì anh nhất định sẽ nổi điên. Sau khi cân nhắc, cô ấy muốn giữ Vận Nhi ở lại đây.
Vận Nhi oán giận thoáng nhìn lên tầng ba, khi Âu Dương cản cô lại thì Tô Thượng Đông đến kéo cô ấy ra: "Niệm Niệm là của Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn có tư cách gì mà đưa con bé đi?"
"Tôi nói anh chứ Tô Thượng Đông, thì ra trước giờ những lúc cần lợi dụng tôi thì anh mới biết nghĩ đến tôi, Âu Dương tôi trong mắt anh chỉ có chút giá trị như thế thôi sao?" Âu Dương chống nạnh, nghĩ đến chuyện Tô Thượng Đông chỉ tìm đến mình những lúc anh ta có việc thì cô ấy lại cảm thấy tức giận. d.đ.l.q.đ
"Âu Dương, em đừng trách anh ấy, là do chị muốn đến, chị không thể không có Niệm Niệm!" Sau khi ôm lấy Niệm Niệm, Vận Nhi cởi áo khoác trên người ra che cho cô bé, chuẩn bị rời đi. Cô không muốn ở lại nơi này dù chỉ là một giây một khắc.
Tô Thượng Đông thấy thế thì vội vàng đuổi theo Vận Nhi, để lại Âu Dương đứng tại chỗ trơ mắt nhìn theo.
Lúc Âu Thừa Duẫn đi, cô ấy vẫn còn ra sức đảm bảo rằng sẽ chăm nom Niệm Niệm cẩn thận, bây giờ Niệm Niệm đã bị Vận Nhi đưa đi, cô ấy phải ăn nói thế nào với Âu Thừa Duẫn đây?
"Cô chủ, chuyện này..." Chị Ngọc vừa từ tầng ba xuống thì thấy Âu Dương đang đứng ở cửa, Vận Nhi và Tô Thượng Đông thì vừa đi ra ngoài.
"Tô Thượng Đông chết tiệt!" Âu Dương oán hận nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của bọn họ, miệng ra sức mắng chửi cái tên kia.
"Anh cả, anh đặt giúp em vé máy bay ngày mai, em muốn đưa Niệm Niệm quay lại Provence!" Vận Nhi ôm chặt Niệm Niệm, sau khi trải qua cảm giác mất rồi lại tìm được như thế này, trong lòng cô mới cảm thấy được an ủi một chút.