Editor: Linh Vũ
"Không, nó không phải của anh!" Vận Nhi biết Âu Thừa Duẫn là người thông minh, nhưng là trong tiềm thức cô cũng không hy vọng anh và Niệm Niệm có nhiều tiếp xúc, cô càng không thể để cho anh xen vào cuộc sống bọn họ.
Vận Nhi ôm chặt Niệm Niệm, Âu Thừa Duẫn ôm chặt cô từ phía sau, khẽ ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cảm thấy bản thân đang sống lại.
"Đừng bỏ đi nữa được không? Vận Nhi, cái gì anh cũng đồng ý với em, anh không cần gì, chỉ cần em!" Âu Thừa Duẫn ôm lấy eo cô, cằm tựa trên vai, Vận Nhi cũng có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, thứ hương vị khiến cô hoài niệm.
Nhưng tại sao cô lại còn vương vấn mùi hương của anh chứ, không dám không quay đầu lại, tự nhủ không được khóc!
Vận Nhi vùng vẫy, Âu Thừa Duẫn lại càng ôm chặt, bây giờ, bất luận như thế nào anh cũng không để cô rời xa, bởi vì bọn họ còn có một đứa bé, anh không tiếc bất cứ giá nào để giữ cô lại. djendanlequydonn
"Anh buông tay đi, em sẽ không trở về!" Vận Nhi kiên quyết, cũng không cho mình một cơ hội do dự, cô không quên bao nhiêu lần anh khiến cô tuyệt vọng.
Từ lúc đó cô đã rất hận anh rồi!
"Anh phải làm sao thì em mới tin rằng anh không thể không có em!" Âu Thừa Duẫn ở trước mặt cô vẫn luôn hèn mọn như vậy, anh vì cô mà vứt bỏ toàn bộ tự trọng, sao cô còn không hiểu?
"Anh cho em Niệm Niệm, em không hận anh và Kiều Sa, chúng ta xem như huề nhau đi! Đừng dây dưa thế này nữa!" Vận Nhi kiên định, cho dù Âu Thừa Duẫn có cầu xin cũng không thay đổi.
Đây không phải là điều anh muốn!
"Niệm Niệm, cho dù là vì con, em cũng không thể để cho anh ôm con bé một cái sao?" Anh biết Vận Nhi là người thiện lương, nhưng tại sao luôn tuyệt tình với anh như vậy? Chẳng lẽ vì anh gây cho cô nhiều tổn thương? Anh nên bị trừng phạt, sau hai lần liên tiếp cô rời đi, anh không có cách nào thấy cô xuất hiện trước mắt lần nữa, lại phải cố tỏ ra như không quan tâm! Chỉ riêng đối với cô, anh đã trúng độc, chỉ cô mới giải được! diễn~đàn`lê^quý"đôn
"Thừa Duẫn, cho dù là vì em, anh cũng đừng như vậy nữa, Niệm Niệm là của mình em, không liên quan tới nhà họ Âu, lúc trước mẹ anh đã làm những gì, em vĩnh viễn không quên được!" Bởi vì trong lòng có vướng bận, cho nên không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được, mặc dù biết anh đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện, nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được cái gì.
"Không thể quên được thì đừng quên, anh muốn em, nhất định phải là em! Tô Vận Nhi, em đừng hòng có thể thoát khỏi anh lần nữa!" Âu Thừa Duẫn bá đạo giam cầm cô, một tay ôm cô vào trong lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Nụ hôn này tới quá bất ngờ, Vận Nhi thiếu chút nữa hít thở không thông, hơi thở nặng nề của anh phun trên làn da nhẵn nhụi của cô, Vận Nhi thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập của anh, từng nhịp từng nhịp, chạm vào đáy lòng cô, nhói lên đau đớn.
Đôi môi mật ngọt khiến Âu Thừa Duẫn kinh ngạc, anh muốn ngừng mà không được, nhẹ nhàng hôn tiếp, như là đang trừng phạt cô đã hành hạ anh.
Âu Thừa Duẫn càng dùng lực, Niệm Niệm trong lòng Vận Nhi bắt đầu khóc thét lên, bọn họ dường như đã quên, giữa hai người, còn có Niệm Niệm ngăn cách...