Âu Dương cũng nhìn thấy bóng người kia lẫn trong đám đông: “Đó không phải
là anh Thừa Duẫn sao?” Âu Dương ngẩng cổ nhìn, vừa lúc trông thấy đúng
là Âu Thừa Duẫn mặc âu phục màu trắng đang kéo tay một cô gái trẻ đi vào trong một khách sạn sang trọng. Vận Nhi nhận ra cô gái đó. Cô ta chính
là nữ diễn viên mởi nổi Anna trong tờ tạp chí trên máy bay.
“Á……chắc là nhìn lầm rồi.” Âu Dương chú ý thấy sắc mặt khó coi của Vận Nhi, liền vội vàng lấp liếm. Vận Nhi cũng hy vọng như vậy, nhưng rõ ràng dáng
người xuất sắc của anh không thể nào lẫn vào đâu được, vô cùng nổi bật
giữa đám đông, muốn phủ nhận cũng khó.
“Chúng ta đi thôi.” Trên
mặt Vận Nhi không biểu lộ ra cảm xúc khác thường gì, giống như không có
chuyện gì xảy ra, một lần nữa nắm tay Âu Dương rời đi, nhưng trong lòng
đã có chút ê ẩm.
Cái tên đáng ghét kia bỏ mặc cô chạy đi hẹn hò
với người đàn bà khác, quả nhiên lời đồn là thật, anh ta đúng là công tử ăn chơi mà. Vận Nhi giận dữ nghĩ, trở về cô nhất định sẽ ly hôn với anh ta.
Ngày đã gần hết, bọn họ lại đi tới tòa nhà quốc hội, bốn
phía đại sảnh đều được bao quanh bởi bức tường kính, nóc nhà kính hình
bán cầu. Tòa nhà mới được tu sửa, do kiến trúc sư nổi tiếng người Anh -
Foster thiết kế. Đứng bên trong bầu trời bao la khiến cho con người có
cảm giác mình thật sự rất nhỏ bé.
Đi dạo một vòng quanh tòa nhà
quốc hội, Vận Nhi và Âu Dương rốt cuộc cũng trở lại đường cái, Vận Nhi
ngạc nhiên khi nhìn thấy những đồ trang sức cổ quái này nọ, thích thú
không buông xuống được. Âu Dương mua một vài món tặng cho Vận Nhi. Đợi
tới khi trời tối hẳn mới lấy lí do không còn gì vui để chơi nữa mới lên
xe trở về.
Lúc Vận Nhi trở về biệt thự thì Âu Thừa Duẫn vẫn còn
chưa về, bá tước Kiều Nạp Sâm cũng đã về, nói vài câu khách sáo với Vận
Nhi, ăn xong bữa tối thì Vận Nhi trở về phòng tắm rửa một cái rồi đi
ngủ. Đi cả ngày, cô cũng mệt mỏi.
Trong lúc ngủ mơ cô cảm giác
có một đôi tay đang ôm chặt lấy thắt lưng của cô, ngày hôm sau ngủ dậy
thì bên cạnh vẫn trống rỗng khiến cho Vận Nhi không biết là đêm qua Âu
Thừa Duẫn có trở về hay không. Như vậy, những cảm giác đêm qua chỉ là ảo giác thôi sao?
———- Lục Thiếu ngăn ra ^^ —————
Tô Ân Huệ được Phạm Tu Vũ đưa đến biệt thự riêng ẩn trốn hai ngày, cũng không
phát hiện Âu Thừa Duẫn vẫn đang phái người đi tìm kiếm cô.
Theo
như hiểu biết của cô, với cá tính của anh, anh sẽ không dễ dàng tha thứ
cho những người phản bội anh như vậy. Trong lòng Ân Huệ có chút chờ
mong. Nếu như anh thật sự tìm đến cô, ít nhiều gì cũng là do anh có để ý đến cô?
“Thế nào? Anh ta có đi tìm em không? ” Tô Ân Huệ nghe
thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô lật đật chạy ra mở cửa, ngoại trừ
Phạm Tu Vũ, cũng không có người nào khác.
“Âu Thừa Duẫn về Đức
đã hai ngày, không nghe thấy động tĩnh gì. ” Trong lòng Phạm Tu Vũ cũng
có nghi ngờ, Âu Thừa Duẫn không phải là hạng người hời hợt, tình hình
sau buổi hôn lễ đó thế nào anh cũng không rõ ràng, nhưng các bài báo nói về buổi hôn lễ đó, cũng nhanh chóng biến mất giống như bọt biển. Buổi
hôn lễ giữa hai nhà Âu-Tô tổ chức vô cùng long trọng như thế nhưng mà
cho đến bây giờ cũng không có lấy một chút tin tức gì. Phạm Tu Vũ không
thể không bội phục thực lực Âu Thừa Duẫn.
“Xuất ngoại?” Tô Ân
Huệ nghiêng người cho Phạm Tu Vũ bước vào cửa, trên mặt không che dấu
được sự thất vọng. Tại sao anh lại xuất ngoại vào lúc này?
"Ba
của em đang tìm kiếm khắp nơi, em hãy ở nơi này trốn một thời gian đi.”
Phạm Tu Vũ ân cần nói, cũng đem những biểu hiện thất vọng trên mặt cô
thu vào đáy mắt, có chút tự giễu nở nụ cười.
“Còn Vận Nhi thì sao? Ba có gây khó dễ gì cho nó không?” Tô Ân Huệ nhớ tới Vận Nhi phải chịu liên lụy thay cô, lại hỏi tiếp.