Editor: Linh Vũ
Áo khoác tây trang cứ như thế bị anh vứt ra đằng sau người, chiếc cà vạt cũng bị giật vứt sang một bên, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp mà mạnh mẽ. Âu Thừa Duẫn đưa đôi mắt sắc bén nhìn qua một lượt mười mấy bóng đen trước mặt, nếu trong trường hợp bình thường, cho dù có hai chục người thì anh cũng đủ sức đánh thắng, nhưng lần này, anh không muốn ra tay đánh trả.
Giống như lời Lôi Ân nói, nếu như Vận Nhi thấy được một màn này, có thể nào sẽ vì đau lòng mà cho anh một cơ hội, sẽ không rời khỏi anh nữa, nếu thật sự là như vậy, anh có thua thì cũng là thua bởi tình yêu...
Không biết từ lúc nào thì tình yêu của anh đã trở nên hèn mọn như vậy...
Anh tay không đối đầu với sức lực của mười mấy người, từng nắm đấm cứ thế liên tục rơi lên người anh, lên thắt lưng anh, thế nhưng bàn chân anh vẫn đứng vô cùng vững chãi, thậm chí còn chưa hề rên tiếng nào, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào phía trong biệt thự. Khắp người đau rát, nhưng chính trái tim trống rỗng mới làm anh khó thở, chỉ có ánh mắt bi thương và oán hận của Vận Nhi mới là vũ khí trí mạng đối với anh.
Âu Thừa Duẫn thét lên một tiếng đau đớn, cả người ngã về sau, ánh mắt vẫn cố gắng hướng về phía cửa biệt thự.
"Anh ta đang ở bên ngoài, em có muốn đi gặp anh ta một lần không?" Lúc Lôi Ân đi vào phòng Vận Nhi, cô đang đứng trước cửa sổ, không biết là đang nhìn về hướng nào, có lẽ đã nhìn thấy anh ta đi vào, cũng có thể là chưa. Vẻ an tĩnh đó của cô khiến cho Lôi Ân giật mình, là do Âu Thừa Duẫn đã tổn thương cô quá sâu, hay là cô đã không còn ôm chút hy vọng nào đối với Âu Thừa Duẫn kia nữa.
Bây giờ nghe nhắc đến người kia, Vận Nhi đã hoàn toàn đóng kín mình, chỉ có không nhìn, không nghe, không nghĩ đến anh nữa thì cô mới có thể giữ vững bình tĩnh.
Vận Nhi lắc đầu, hai tay bịt kín lỗ tai, nhìn Lôi Ân với vẻ cầu xin: "Anh đừng nhắc đến anh ấy, đừng, anh ấy không có quan hệ gì với tôi hết, không có quan hệ gì..."
Vận Nhi không biết tại sao mình lại muốn khóc, chỉ là vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh, chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện gì rồi sao? d.đ`.l3.quy"d0n
Vận Nhi còn có thể cảm giác được đứa bé trong bụng cũng không an phận, mới được hơn một tháng, thế nhưng dường như hôm nay nó cử động rất mạnh, có lẽ là vì máu thịt liền tim, ngay cả đứa bé cũng đau lòng vì cha mẹ rời xa nhau rồi!
Bãi cỏ xanh biếc nhanh chóng bị nhuộm đỏ, thân hình cao lớn nằm giữa đất, tay vẫn che chặt lấy vỏ sò tím mà cô đã từng đưa cho anh, anh nhớ cô đã từng nói, nếu như có thể ghép hai vỏ sò lại thành một đôi, kiếp sau sẽ có thể tiếp tục ở bên nhau.
Anh muốn không chỉ có kiếp này, kiếp sau, mà còn có kiếp sau nữa...
Thật ra chỉ cần anh hô ngừng một tiếng, hoặc là đứng dậy trả đòn, anh sẽ không thể bị thương như vậy, nhưng từ đầu đến cuối Âu Thừa Duẫn vẫn luôn yên lặng, mỗi phút trôi qua, trái tim của anh lại càng nguội lạnh, Vận Nhi vẫn không xuất hiện, cô thật sự đã quyết tâm sẽ không gặp anh nữa sao?
Dù cho anh dùng cả tính mạng để đặt cược, cũng không đổi được cái quay đầu của cô!
Âu Thừa Duẫn dần cảm giác tim mình như thể đã ngừng đập, không biết là vì mất máu quá nhiều hay là vì đã đánh mất trái tim, anh có thể nghe rõ tiếng xương cốt mình đang vỡ vụn, chỉ là, giờ phút này, đến cả sức lực để mở mắt anh cũng không còn.
Ánh mặt trời cũng trở nên vô cùng chói mắt, trong mơ hồ, anh dường như còn có thể nghe được giọng nói dịu dàng của cô vang vọng ngay bên tai...
"Cho dù anh ta bị thương nặng, em cũng không thể gặp anh ta một lần sao?" Lôi Ân đột nhiên phát hiện ra cô gái trước mặt này đối với tình yêu còn tuyệt tình hơn cả đàn ông, anh ta đã từng gặp qua rất nhiều người, nhưng lại chỉ có Tô Vận Nhi là đặc biệt như thế, mà vị điện hạ cao cao tại thượng Âu Thừa Duẫn kia lại thật sự vì cô mà đến cả mạng cũng không cần nữa rồi. dj3n*đ4n&l3!quy"Đ0n
"Không gặp, Lôi Ân, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, em sẽ không gặp lại anh ấy nữa, trừ phi anh ấy chết, nếu không em sẽ không quay đầu!"
"Nếu anh ta thật sự sắp chết thì sao?" Lúc này Lôi Ân cũng không biết mình giúp cô như vậy là đúng hay sai, nhưng đối với quyết định của mình, anh ta chưa từng hối hận, Vận Nhi đáng để anh ta giúp lần này.
Vận Nhi nghe xong những lời này của Lôi Ân thì trái tim chợt đau thắt lên, thế nhưng vẫn không quay người, chỉ cất tiếng nhàn nhạt: "Anh ấy sẽ không chết!"
Vận Nhi nắm chặt chiếc vòng cổ, nước mắt lại chảy xuống, Lôi Ân chỉ nói như thế mà thôi, cho dù cô có hận anh đến mức nào thì cũng chưa từng nghĩ rằng anh sẽ chết, chưa bao giờ!
Nhưng vì sao trái tim cô lại đột nhiên đau đớn như vậy, biết rõ anh đang ở bên ngoài, nhưng cô tin Lôi Ân, cô biết anh ta sẽ không làm khó Âu Thừa Duẫn, lúc này cô càng không thể vì mềm lòng mà quay đầu. Vận Nhi quay đi trong làn nước mắt, cho nên không nhìn thấy được một màn máu chảy thành sông kia... diễn$đàn@l^Quys#đôn
Lôi Ân dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy gương mặt mong manh yếu ớt của cô thì lại yên lặng đi ra ngoài.
"Dừng tay!" Ngay lúc những bóng đen đó thu tay lại thì một chiếc Lamborghini cũng dừng lại trong vườn hoa.
"Chuẩn bị một chút, chiều nay chúng ta sẽ bay về Italia!" Lôi Ân nhìn Âu Thừa Duẫn nằm giữa vũng máu, trong ánh mắt thoáng qua chút đồng cảm, bọn họ đều là những kẻ cao ngạo như vậy, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ của Âu Thừa Duẫn.
"Điện hạ!" Lúc Tín đến nơi thì Âu Thừa Duẫn gần như đã hấp hối, ý chí muốn sống của anh cũng bởi vì sự tuyệt tình của Vận Nhi mà mất sạch. Tín đi đến bên cạnh Âu Thừa Duẫn, anh ta biết thân thủ của anh là như thế nào, nếu anh muốn thì tuyệt đối sẽ không để bản thân phải chịu thương tích nặng đến như vậy, trừ phi là anh không ra tay đánh trả. Ngay cả đến khi nhắm mắt mà Âu Thừa Duẫn vẫn nắm chặt chiếc vỏ sò trên cổ, ngay cả Tín vẫn luôn lạnh nhạt mà cũng cảm thấy hốc mắt nóng lên, điện hạ si tình đến như vậy, tại sao vẫn không thể giữ được Tô Vận Nhi?
"Vận Nhi, Vận Nhi, anh yêu em..." Khóe mắt Âu Thừa Duẫn xẹt qua một giọt nước mắt, lúc anh được đưa lên xe, giọt nước mắt kia cũng rơi xuống, chầm chậm tan vào giữa vũng máu...
Anh cảm thấy ngày tận thế của anh đã đến rồi, mỗi ngày không có cô đều hết sức tăm tối!
Cho nên, lúc Vận Nhi rời đi, Âu Thừa Duẫn còn đang được cấp cứu trong bệnh viện, cả người anh bị gãy mấy cái xương sườn, máu bị tụ lại với diện tích lớn không lưu thông được, lồng ngực cũng bị tổn thương nghiêm trọng, lúc này anh yếu ớt như thể một đứa trẻ sơ sinh, thế nhưng trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm tên Vận Nhi...
Lôi Ân trở lại Italia, đối với anh chàng thần bí kia, Vận Nhi thật sự rất cảm kích.
Có một số người chỉ có thể ngẫu nhiên gặp được, cho dù không còn gặp lại nữa, nhưng cô vẫn sẽ luôn nhớ rằng đã từng có một người như vậy xuất hiện trong sinh mệnh của cô.
Vận Nhi ngồi trên chuyến bay đến Provence, ngay lúc máy bay cất cánh đâm vào trời xanh, trong lòng cô cũng trở nên tĩnh lặng.
Rốt cuộc, cô cũng rời khỏi anh!
Khóe miệng vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, Vận Nhi đưa tay xuống sờ bụng mình, sau này, những ngày không có anh, cô vẫn sẽ sống thật tốt!