Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 229: Sự thay đổi rất nhỏ




Editor: Linh Vũ

"Anh vô sỉ!" Khuôn mặt Vận Nhi đỏ bừng, không biết là vị bị anh hôn hay là vì xấu hổ, bây giờ cô đang cực kỳ mâu thuẫn trước sự quấn quýt làm phiền như vậy của anh, cô không muốn, không hề muốn ở gần anh như vậy.

"Âu Thừa Duẫn, anh cút ra xa em một chút!" Vận Nhi bất an vặn vẹo thân thể, hai tay không cách nào nhúc nhích nổi, cô lại đổi thành dùng hai chân để đá anh, Âu Thừa Duẫn liền xoay người đè cô xuống, hai chân anh chế trụ thân thể không chịu nằm yên của cô, môi mỏng ngậm lấy vành tai cô: "Về sau em còn dám tuyệt thực nữa thì anh sẽ dùng cách thức như vậy để đút cho em, biết chưa hả?"

"Đồ khốn, cút đi!" Vận Nhi nhe răng ra khẽ cắn, Âu Thừa Duẫn không ngờ tới cô sẽ cắn, hơi đau đớn rụt lưỡi trở về, ngón tay trỏ nhẹ nhàng chạm lên mũi cô, giọng nói đầy cưng chiều: "Tiểu yêu tinh nhà em!"

Cho tới tận bây giờ anh cũng không ngờ rằng Vận Nhi cũng có lúc sẽ nhẫn tâm như vậy, tức giận đến mức không cho anh chạm vào nữa rồi.

Nhưng mà, ngày hôm sau lúc tỉnh giấc, Vận Nhi lại phát hiện ra mình không còn ở trong căn phòng của mình nữa, thực ra căn phòng này cũng không phải là xa lạ với cô, chính là căn biệt thự cạnh bờ biển mà hai người đã từng triền miên lúc trước, tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cái đêm điên cuồng kia, hai người quấn lấy nhau từ đài quan sát trên tầng năm về đến tận phòng, nghĩ lại chuyện này, Vận Nhi lại thấy mặt hơi nóng lên. diễn$đàn!lee^quys#đôn

Thế nhưng tại sao còn chưa được sự đồng ý của cô mà Âu Thừa Duẫn đã đưa cô tới đây rồi, rốt cuộc là đang tính toán cái gì chứ?

Là sợ cô sẽ lại làm tổn thương Kiều Sa sao? Nghĩ tới chuyện anh vậy mà vẫn che chở cho Kiều Sa, trong lòng cô lại đầy căm hận, móng tay dài đâm vào trong lòng bàn tay, cô dời bước chân đến mở cửa phòng ra, bên dưới là một hàng vệ sĩ và hai người giúp việc, vừa nhìn thấy Vận Nhi, bọn họ đều đồng loạt cung kính gọi cô là phu nhân!

"Âu Thừa Duẫn đâu?" Vận Nhi thậm chí còn để chân trần mà chạy xuống tầng, trên người vẫn là bộ đồ ngủ tối hôm qua, tóc tai hơi hỗn độn, rất giống một con hổ con đang tức giận, hai tay chống nạnh, vẻ mặt không cảm xúc trừng mắt nhìn đám người đang cung kính kia.

"Anh ở đây!" Đột nhiên từ trong phòng khách truyền tới giọng nói quen thuộc, Âu Thừa Duẫn xoa tay đi về phía bên này, nhìn thấy Vận Nhi đang đứng trên bậc cầu thang, anh liếc mắt nhìn một cái đã biết là cảnh tượng này đã dọa cô sợ rồi, lập tức phất tay ra lệnh cho đám vệ sĩ mặc áo đen kia: "Các người ra ngoài được rồi!"

Chỉ trong nháy mắt, cả tòa biệt thự tĩnh lặng chỉ còn hai người bọn họ.

Vận Nhi mở to đôi mắt ngơ ngác mà nhìn anh, Âu Thừa Duẫn không chịu nổi ánh mắt trách móc như thế của cô, liền đi đến trước mặt cô, khom người xuống rồi ôm cô lên, giọng điệu hết sức quan tâm: "Tại sao em chưa đi giày đã chạy lung tung rồi hả?" diênnđaannleeequysđoon

"Có phải là anh sợ em sẽ làm tổn thương bà ấy không?" Vận Nhi để mặc cho anh ôm về phòng, anh rất nhẹ nhàng đặt cô lên giường lớn, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống trước mặt cô, khiến cho cô không tránh khỏi cảm thấy áp lực.

"Vận Nhi, ở trong lòng anh, em chính là người quan trọng nhất, anh là sợ em sẽ không vui thôi, về sau chúng ta sẽ ở đây, không cần phải gặp ai nữa, được không?" Âu Thừa Duẫn dỗ cô như đang dỗ một đứa trẻ con, cô cần thời gian để chấp nhận anh, cũng cần thời gian để chữa vết thương lòng.

"Vậy anh có thể đảm bảo sẽ không gặp bà ấy nữa không?" Vận Nhi không phải không nhận ra được sự thỏa hiệp của anh, nhưng anh thật sự sẽ vì cô mà dứt bỏ đoạn tình cảm máu mủ ruột thịt kia sao? Bây giờ cô chỉ cần nghe thấy tên của người phụ nữ kia là trong lòng đã căm phẫn, không cách nào tha thứ cho sự tàn nhẫn của Kiều Sa năm đó.

"Vận Nhi, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện này nữa, được không?"Âu Thừa Duẫn không cách nào đồng ý với cô chuyện này, nhưng bây giờ sắc mặt cô có vẻ đã tốt hơn, cho dù cũng chỉ là một chuyển biến nhỏ.

Anh ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực, mùi thơm trên tóc cô truyền đến khiến anh cảm thấy an lòng: "Em đi theo anh tới công ty đi, ở nhà một mình sẽ suy nghĩ linh tinh!"

"Em không đi, anh bảo mấy người đó không cần phải canh bên ngoài đâu, em không phải là phạm nhân, anh không có tư cách gì để hạn chế tự do của em!" Vận Nhi đột ngột đẩy Âu Thừa Duẫn ra, anh làm như vậy là có ý gì, muốn mỗi phút mỗi giây đều buộc chặt cô bên người sao, đây là sợ cô sẽ chạy trốn sao?

"Anh chỉ là đang bảo vệ em mà thôi, anh không thể để cho em ra ngoài để gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa!" Anh sẽ vĩnh viễn không quên được cái chuyện đáng sợ lần đó, cái cảm giác khổ sở vì nghĩ rằng có thể sẽ mất cô này, anh không muốn phải trải qua lần nữa.

"Hoặc là ở yên trong nhà, hoặc là cùng anh tới công ty!" Thái độ của Âu Thừa Duẫn rất kiên quyết, Vận Nhi cho dù có muốn phản đối cũng không được. Anh đứng dậy mở tủ quần áo ra, tùy tiện chọn cho cô một bộ quần áo, lại đi đến trước mặt cô giúp cô thay đồ.

Lúc ngón tay chạm vào làn da láng mịn và trơn bóng của cô, Âu Thừa Duẫn có kiềm chế cảm giác khô nóng đang dồn lên trong cơ thể, lúc trước anh chăm sóc cô trong bệnh viện cũng phải khó khăn lắm mới tránh được sự hấp dẫn của cơ thể cô, người phụ nữ này, lúc nào cũng có thể dễ dàng khơi mào dục hỏa của anh.

Trên thực tế, nếu để cô ở nhà một mình thì anh cũng không cách nào yên tâm làm việc, cho nên anh mới mang theo Vận Nhi đi cùng, chỉ cần nhìn thấy cô, cho dù cô không mở miệng, anh cũng có cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Âu Thừa Duẫn chỉnh cho nhiệt độ trong phòng nghỉ cao hơn một chút, nhìn cô dần thiếp đi, anh mới hài lòng mỉm cười, đóng cửa lại rồi đi ra, vừa đúng lúc Vu Nhuế đưa một bản hợp đồng mới đến cho anh ký tên.

Âu Thừa Duẫn nhìn sơ qua một lượt, ký tên mình lên, lúc Vu Nhuế chuẩn bị ra ngoài thì lại bị Âu Thừa Duẫn gọi lại, Vu Nhuế vui mừng quay đầu lại: "Tổng giám đốc?"

"Cô có biết Vu Nhuế hiện đang ở đâu không?" Câu hỏi bất ngờ của Âu Thừa Duẫn khiến Vu Nhuế bối rối, lắc đầu: "Không biết ạ!"

"Thôi, cô đi ra ngoài đi!" Âu Thừa Duẫn mệt mỏi day day mi tâm, lúc này Vu Nhuế mới thất vọng mà cất bước đi ra ngoài.

Âu Thừa Duẫn ổn định lại tâm trạng, cứ cách một lát lại chạy vào phòng nghỉ xem Vận Nhi có còn ở trong phòng nghỉ không, chỉ khi thấy cô vẫn còn yên tĩnh nằm ở đó, hoặc là ngồi ở kia thì anh mới có thể yên tâm, cho dù có cuộc họp thì anh cũng để Tín ở lại trông chừng, không để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì.

Lúc Vận Nhi tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã quay về nhà. Từ sau khi xuất viện, cơ thể cô rất yếu, chỉ cần động một chút là sẽ ra mồ hôi, thậm chí cô còn không thể đứng quá lâu, chỉ có lúc nằm hoặc ngồi xuống thì mới có cảm giác đỡ mệt hơn, mà mỗi đêm, lúc Âu Thừa Duẫn chủ động đòi làm chuyện đó, cô đều cự tuyệt theo bản năng, kể từ ngày đó, khi anh mạnh mẽ ép buộc cô thì trong lòng cô đã vô cùng bài xích sự gần gũi của anh. dien!dan^le#quy*don

"Vận Nhi..." Trong lúc đang ngủ mơ màng, cô cảm nhận được một luồng hơi ấm đang quấn lấy cơ thể cô, Vận Nhi ưm một tiếng, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng Âu Thừa Duẫn không cho cô cơ hội cự tuyệt, trong lòng cô hiện giờ có bóng ma, anh nhất định phải giúp cô vượt qua bóng ma này.

Anh chỉ có thể dùng phương thức này để chứng minh cho cô thấy rằng anh yêu cô đến mức nào, cần cô đến mức nào!

"Anh làm cái gì thế?" Cảm giác được thân thể mình đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thần trí của Vận Nhi cũng tỉnh táo hơn một nửa, nhưng chờ cho cô lên tiếng ngăn cản thì đã không còn kịp nữa rồi, cả cơ thể cô đã bị lửa nóng của anh bao vây, cô chỉ có thể thở gấp một tiếng, bị anh đặt lên vai, ra sức thở hổn hển...