Editor: Linh Vũ
Âu Thừa Duẫn tắm rửa sạch sẽ, khoác một chiếc áo tắm màu trắng đục, Vận Nhi đã nằm quay lưng về phía anh. Từ sau khi trở về, cô vẫn luôn không để ý đến anh, buổi tối anh cũng không dám đụng vào cô mà sang ngủ ở phòng bên cạnh, nhưng hôm nay cô kích động như thế, anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên ở lại trong phòng với cô.
Mỗi lần cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cô, Âu Thừa Duẫn đều bị dọa đến mức rụt ngay tay lại, cả người cô cực kỳ lạnh, cứ như thể có dùng cách nào thì cũng không thể sưởi ấm được trái tim của cô, Âu Thừa Duẫn bị cảm giác bất lực này làm cho đau đớn. Cô đã nói cô hận anh, cô sẽ không tha thứ cho anh, những lời này còn khiến anh khó chịu hơn cả việc cô cứ phát tiết sự căm phẫn lên người anh.
"Vận Nhi..." Âu Thừa Duẫn nghiêng người, muốn ôm lấy cô từ phía sau, nhưng ánh mắt phẫn hận của cô lại giống như tỏa sáng giữa màn đêm, khiến cho anh giật mình một cái, lại càng cảm thấy mình mắc nợ cô.
Cô nói không sai, hai người đang không ngừng hành hạ nhau...
Cho dù là như vậy, anh cũng không thể buông tay cô, anh không muốn để cho cô đi, anh đã yêu cô đến mức nghiện rồi!
"Tránh ra, đừng có đụng vào em!" Vận Nhi ghét bỏ đẩy anh ra, lồng ngực nóng bỏng của cô suýt chút nữa đã làm tổn thương đến da thịt cô, cô có chút kháng cự sự tiếp xúc chân tay như vậy, mấy ngày nay, mặc dù thân thể cô đã khôi phục bình thường nhưng Âu Thừa Duẫn vẫn không đụng đến cô, thế nhưng tối nay, anh nhất quyết phải ép cô nhìn thẳng vào sự tồn tại của anh.
Anh chịu hết nổi sự lạnh nhạt của cô đối với anh rồi!
"Anh là chồng của em, tại sao anh lại không được đụng vào em!" Cánh tay dài của Âu Thừa Duẫn vươn ra, túm lấy người cô kéo vào trong ngực mình, dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm cho cơ thể lạnh lẽo của cô, cho dù cô không hề cảm kích. Âu Thừa Duẫn vốn chỉ muốn ôm cô ngủ, lại vì sự vùng vẫy của cô mà lửa nóng trong người tăng vọt lên, cả người căng thẳng. diennnddannnleeeequyyyydooonnn
"Anh là chồng em sao? Chúng ta đã ly hôn rồi, đồ khốn nhà anh lại còn giam em, nhốt em ở đây, em hận anh..." Vận Nhi đang lải nhải, bỗng dưng mọi lời nói đều bị nụ hôn của anh nuốt xuống. Đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được sự tồn tại của cô rõ ràng như vậy, Âu Thừa Duẫn lập tức nổi lên dục vọng đối với cô.
Bây giờ cô đã trở nên mẫn cảm và cực đoan như vậy, anh không đủ kiên nhẫn mà dỗ dành, an ủi cô nữa.
Thế mà cô lại vẫn không sợ chết khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, giữa lúc răng môi quấn quýt, anh lẩm bẩm: "Hận đi, anh thà em cứ hận anh..."
Không yêu đến tận xương tủy, sẽ không cố chấp ôm hận như vậy...
Âu Thừa Duẫn xoay người đặt Vận Nhi ở dưới thân, nụ hôn vội vàng đi xuống dọc theo cánh môi anh đào của cô, bàn tay đã kéo chiếc áo bông trên người cô xuống, da thịt của cô vẫn bóng loáng như sữa khiến Âu Thừa Duẫn thở dồn dập, bàn tay vuốt ve từng tấc da thịt cô.
Chỉ có lúc này, cô mới cảm giác được là cô cần anh!
"Anh buông ra, đừng có đụng đến anh, Âu Thừa Duẫn khốn nạn..." Vận Nhi cố đẩy anh ra, vùng vẫy tránh khỏi nụ hôn nóng bỏng của anh, trái tim đã bắt đầu trầm luân trong sự dịu dàng của anh, thế nhưng chút lý trí còn sót lại vẫn không quên nhắc nhở cô phải cự tuyệt anh. diễn@đàn%lê!quý^đôn
Không, không thể để mình và anh lại dây dưa thêm nữa.
Vận Nhi ra sức đánh đấm nhưng không thể khiến Âu Thừa Duẫn dừng lại, bây giờ anh đã không cách nào dừng lại được nữa rồi, còn chưa đợi cơ thể cô chuẩn bị tốt, anh đã nhanh chóng cởi sạch áo ngủ trên người, nhẹ nhàng dùng lực, gắng sức chen vào cơ thể căng cứng của cô, Vận Nhi dùng móng tay bấm vào lưng anh, thân thể của cô co rút, theo bản năng rụt về phía sau, Âu Thừa Duẫn không cho cô cơ hội né tránh, giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, từ từ rong ruổi trong cơ thể cô...
"Vận Nhi, anh yêu em, anh cũng cần em..." Từng tiếng va chạm kèm với tiếng tim đập không có quy luật của anh, anh và cô triền miên, đầu ngón tay anh luồn vào trong mái tóc cô giống như thói quen lúc trước.
Tiếng đàn ông gầm nhẹ kèm với tiếng khóc vỡ vụn của phụ nữ khiến cả căn phòng trở nên kiều diễm.
Vận Nhi mở to đôi mắt trống rỗng khô khốc, hành vi của anh không khác gì cầm thú, không ngừng dùng sức với cô, không để ý đến sự phản kháng của cô, cứ như vậy mà dày vò cô suốt một đêm.
Cảm giác đau đớn trên người khiến cho cô chết lặng, cô đối với anh đã thật sự chết tâm rồi!
"Anh là tội phạm cưỡng gian, anh thì có gì khác mấy kẻ cầm thú kia chứ? Anh mau cút đi!" Sau khi toàn bộ kết thúc, Vận Nhi ôm lấy gối ở đầu giường ném về phía anh, Âu Thừa Duẫn đã mặc áo tắm lên người, nhìn đôi mắt đỏ bừng của Vận Nhi, đôi môi cô không biết là do anh hay do cô cắn sưng lên, mái tóc dài hỗn độn trước ngực, lúc trợn mắt lên lại càng làm nổi bật sự gầy gò của cô.
Âu Thừa Duẫn có chút ảo não, tại sao anh lại hành hạ cô đến mức này? Vừa rồi vì cô không chịu phối hợp nên anh không cách nào dịu dàng được, bây giờ nghĩ lại, anh lại thấy hối hận vì vừa rồi đã quá nóng vội, không biết cơ thể của cô có thể tiếp nhận được hay không.
"Vận Nhi, em có chỗ nào không thoải mái không? Thật xin lỗi, vừa rồi anh không cố ý..." Âu Thừa Duẫn đi đến bên bức tường, cách xa cô một chút, thân thể dán lên bức tường lạnh băng, nhìn cô giống như con nai con đang nổi giận, không ngừng giơ móng vuốt về phía anh.
Anh muốn đối xử tốt với cô, nhưng vừa nghe được lời nói tuyệt tình từ trong miệng cô thì anh lại không khống chế nổi, anh không hy vọng cô sẽ hận anh, không hy vọng ánh mắt cô không nhìn tới anh, chỉ có như vậy, anh mới có thể chân chính có được cô.
"Biến đi, đừng để em nhìn thấy anh nữa! Nhà họ Âu các người không có ai tốt đẹp hết!" Vận Nhi vô cùng tức giận, tại sao anh lại có thể đối xử với cô như vậy, ngày đó cô suýt chút nữa thì bị bốn người đàn ông kia cưỡng bức, tại sao anh đã biết rõ mà còn làm như vậy, anh làm thế cô lại càng hận chết anh! diennddannleequyydoonn
"Được rồi, anh đi, em đừng nóng giận! Vận Nhi, đừng tự làm tổn thương mình, cho dù em có muốn hận anh thế nào cũng được..."
Âu Thừa Duẫn lưu luyến nhìn cô gái vẫn đang giận dữ, anh lại càng luống cuống, anh thật sự muốn cô tiếp tục hận anh như vậy sao?
"Anh, mới sáng sớm tinh mơ hai người đã ầm ĩ cái gì đấy? Vận Nhi thế nào rồi?" Sau khi nghe được động tĩnh, Âu Dương vẫn luôn đứng bên ngoài phòng, nghe thấy bên trong ồn ào nhưng vẫn không dám gõ cửa, mãi đến khi nhìn thấy Âu Thừa Duẫn đi ra, trên cổ và trên mặt anh đều có vết cào, Âu Dương biết rõ đây chắc chắn là kiệt tác của Vận Nhi. Bây giờ đến cả cô ấy mà Vận Nhi cũng bài xích, hôm qua còn nghe chị Ngọc nói Vận Nhi ra tay với Kiều Sa, đến bây giờ trong lòng Âu Dương còn thấy sợ.
"Không có gì đâu, anh đi tắm rửa rồi đến công ty luôn!" Âu Thừa Duẫn nghĩ nghĩ rồi đi vào gian phòng bên cạnh, đi được nửa đường thì quay đầu nhìn Âu Dương, nói: "Mấy ngày này em đừng có đến gần cô ấy, bây giờ cô ấy hận tất cả người nhà chúng ta!"
Âu Thừa Duẫn chưa từng quên dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Vận Nhi khi nói rằng cô hận nhà họ Âu, anh không sợ cô sẽ làm gì tổn thương người nhà anh, chỉ sợ trong lúc đó cô sẽ tự làm mình bị thương, sau chuyện tối qua, trong lòng anh lại càng phải cảnh giác.
"Anh, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, anh định giam chị ấy cả đời sao, anh có từng nghĩ đến chuyện để chị ấy và mẹ tách ra chưa?" Chỉ còn cách không để cho hai người thấy mặt nhau, trong lòng Vận Nhi mới có thể bình tĩnh một chút.
Âu Thừa Duẫn không lên tiếng. Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc để cho Vận Nhi chuyển đến biệt thự gần bờ biển, lúc trước cô từng rất thích ở nơi đó, chỉ là anh sợ cô đến đó rồi thì sẽ ngày càng quái gở, cũng ngày càng cơ đơn.
Nhưng mà bây giờ anh cũng nên suy xét đến chuyện này thôi!