Editor: Linh Vũ
Mỗi ngày qua đi, Vận Nhi lại càng cảm thấy mình đã sắp thành heo rồi, cả ngày chỉ loanh quanh giữa công ty và Âu viên, cả ngày bị Âu Thừa Duẫn buộc bên người, kể từ sau ngày hôm đó, anh không để cô thường xuyên tiếp xúc với Kiều Sa nữa, không biết có phải chị Ngọc đã nói gì với anh không, nhưng Vận Nhi luôn có cảm giác như thể anh đang gạt cô chuyện gì đó.
Vận Nhi truyền đạt lại lời mời của Vu Nặc cho Âu Thừa Duẫn, anh cực kỳ tự tin, nói rằng sợ đến hôm đó anh lên sân khấu sẽ lấn át hết cả uy phong của chú rể, Vận Nhi tức giận trừng mắt nhìn anh, không biết từ lúc nào anh đã giỏi giả bộ như vậy?
Âu Thừa Duẫn cũng từng nghĩ đến chuyện để Vận Nhi quay lại trường học vũ đạo, nhưng Vận Nhi nói cô đã bỏ bê hai năm nay, bây giờ học cũng không có sự nhiệt tình như lúc trước, hơn nữa cô cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Ở công ty, thỉnh thoảng thấy Vu Nhuế bận quá thì Vận Nhi cũng sẽ chủ động giúp một tay, có lẽ là vì biết rằng Vu Nhuế là em gái của Vu Nặc, cho nên Vận Nhi cũng có thiện cảm với cô ấy hơn, lúc đứng trước mặt cô ấy cũng cố gắng giữ khoảng cách với Âu Thừa Duẫn.
Vì vậy, Âu Thừa Duẫn nêu ý kiến với cô, Vận Nhi lại ném nguyên nhân của vấn đề này sang người anh, ở trong công ty, anh quả thật xứng danh với cái vị trí tổng giám đốc, công tư rạch ròi, nhưng chẳng lẽ anh không nhìn ra tình cảm của Vu Nhuế dành cho mình sao?
Không phải là anh không nhìn ra, mà là mấy lần Vu Nhuế ám chỉ với anh thì anh đều tỏ vẻ thờ ơ, Âu Thừa Duẫn lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Vận Nhi, nói rằng tại cô câu hết hồn phách của anh rồi, cho nên anh mới không thèm liếc mắt nhìn tới người phụ nữ nào khác nữa. diễn✩đàn✩lê✩quý✩đôn
Nhân lúc Âu Thừa Duẫn đang họp, Vận Nhi chạy loanh quanh tòa nhà một vòng, nhìn thấy ở gần đối diện công ty có một tiệm spa. Trước giờ cô luôn khá hài lòng với da dẻ của mình, nhưng chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ cưới của Vu Nặc và Hứa Minh Phong, cô muốn mình tham dự buổi lễ với dáng vẻ xinh đẹp nhất, vì vậy không hề do dự mà tiến vào bên trong.
Ở trong tiệm spa hai tiếng đồng hồ, Vận Nhi đoán chừng Âu Thừa Duẫn cũng sắp họp xong rồi, nếu anh về phòng mà không thấy cô thì chắc chắn sẽ nổi giận, mỗi lần anh nổi giận thì cô chính là người xui xẻo nhất. Hiện giờ nhân viên của SK đều coi Vận Nhi như thể ân nhân cứu mạng, chỉ vì lúc cô có mặt ở đây thì cho dù họ có lỡ phạm phải một chút lỗi vặt, chỉ cần cô làm nũng với Âu Thừa Duẫn một hồi là đều có thể giải quyết xong.
Vội vàng rời khỏi tiệm spa, Vận Nhi không quan sát xung quanh mà trực tiếp bước sang đường. Lúc này xe cộ trên đường rất ít, Vận Nhi cũng không lo lắng lắm, thế nhưng cô vừa bước chân lên vạch sơn, đột nhiên ở bên cạnh có một chiếc Porsche màu vàng lao đến, Vận Nhi muốn tránh cũng không còn kịp, chỉ biết giơ tay lên theo bản năng để che ánh sáng chói mắt đang chiếu đến. Ban ngày sẽ không có ai bật đèn xe như vậy cả, nhưng dường như người trong chiếc xe này cố ý, lúc cách Vận Nhi chưa đầy trăm mét thì đạp chân ga phóng thẳng về phía cô!
"A!" Vận Nhi cảm giác cả người mình đột nhiên bị người ta ôm lấy, lúc cô ngã xuống đất thì chiếc xe màu vàng kia lao qua ngay sát bên cạnh cô, mà cả người cô lại được một cơ thể ấm áp bao bọc.
Vận Nhi cảm giác được người mình không ngừng run rẩy, tại sao trong cái khoảnh khắc kia cô lại có cảm giác như thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc? Chẳng lẽ là cô nhầm lẫn sao?
Hay chỉ là ngoài ý muốn? di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Anh cả?" Vận Nhi còn đang thở hổn hển, cả cánh tay và cẳng chân đều có mấy chỗ bị trầy da, Vận Nhi vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp một ánh mắt thân thiết đang nhìn cô.
Vận Nhi bất giác rơi nước mắt, anh cả vẫn quan tâm cô!
"Anh đưa em đến bệnh viện!" Tô Thượng Đông nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao vừa lao qua, ánh mắt đột nhiên trở nên rét lạnh, sau đó ôm lấy Vận Nhi đi về phía xe mình.
Trong lòng Vận Nhi vẫn còn sợ hãi, chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, suýt chút nữa cô đã bị chiếc xe kia tông vào rồi!
Sau khi đến bệnh viện gần đó để xử lý vết thương, Vận Nhi ân cần hỏi han Tô Thượng Đông xem anh có bị thương chỗ nào không. Anh ôm cô chặt như vậy, chắc là bị thương nặng hơn cô mới phải?
Tô Thượng Đông nhìn thấy cô quan tâm đến anh thì vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng hơn, nói rằng anh không sao cả, lúc này Vận Nhi mới yên lòng.
"Em bảo Âu Thừa Duẫn sau này nhớ cách xa phụ nữ một chút!" Tô Thượng Đông bỗng nhiên nói một câu như vậy làm cô lơ mơ không hiểu.
Bây giờ Âu Thừa Duẫn ở cạnh cô cả ngày, làm gì còn có người phụ nữ nào khác chứ?
Nhưng Vận Nhi cũng không cãi lại lời anh, có phải là anh cả đang lo cho cô không? Cô ngoan ngoãn gật đầu nhưng không để trong lòng.
Tô Thượng Đông thấy cô không có gì đáng ngại thì cũng không hỏi thêm nữa. Vận Nhi cho rằng vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Vận Nhi ấp a ấp úng nói rằng muốn quay lại SK, Tô Thượng Đông cũng không nói cái gì nữa, lái xe đưa cô về.
"Sau này sang đường thì nhớ quan sát cẩn thận!" Lúc dừng xe trước tòa nhà SK, Tô Thượng Đông dặn dò Vận Nhi.
Vận Nhi liên tục gật đầu, mặc dù cô không biết tại sao anh cả lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng mà cô vẫn cẩn thận ghi nhớ lời dặn dò của anh. Lần này anh cũng không bảo cô nên quay về nhà họ Tô nữa. diễn!đàn@lê#quý$đôn
Sau khi cô xuống xe, Tô Thượng Đông cũng không vội lái xe rời đi ngay, anh đợi cho cô bước vào trong trụ sở SK rồi mới chậm rãi khởi động xe.
Vận Nhi trở lại văn phòng, Âu Thừa Duẫn vẫn chưa quay lại, lúc này Vận Nhi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu như anh phát hiện ra cô không chỉ lén lút chuồn ra ngoài mà còn bị thương thì chắc chắn sẽ rất tức giận!
Vận Nhi ngồi xuống sô pha, lúc cầm lấy chiếc gối ôm mà Âu Thừa Duẫn chuẩn bị cho cô thì trong đầu nhớ lại bóng dáng mà cô đã nhìn thấy lúc bị ngã xuống, chính là cô ta sao?
Nếu như nói với Âu Thừa Duẫn, thể nào anh cũng sẽ lo lắng, vì vậy cô quyết định không để anh biết chuyện này.
Âu Thừa Duẫn trôi chảy nói hết một lượt về sản phẩm mới được đưa ra thị trường, sau đó lại nghe người phụ trách các bộ phận báo cáo tình hình công việc, đến khi anh họp xong quay về phòng thì thấy Vận Nhi đã nằm ngủ trên ghế sô pha.
Âu Thừa Duẫn hơi nhíu nhíu mày, chỉnh cho nhiệt độ của điều hòa cao lên một chút, sau đó đi đến ngồi xổm trước người Vận Nhi, thấy trên mặt cô có chút uể oải thì hơi ngạc nhiên, anh nhớ rõ hôm nay anh còn chưa chạm vào cô, tại sao cô lại có vẻ mệt mỏi như vậy?
Anh bật cười lắc đầu, nhẹ nhàng bế cô lên, lúc chuẩn bị đi vào trong phòng nghỉ thì vô ý đụng phải vết thương trên cánh tay cô, Vận Nhi bị đau khẽ lầm bầm một tiếng, nhíu mày một cái rồi mở mắt ra.
"Em sao thế?" Âu Thừa Duẫn thấy cô là lạ, vừa đặt cô đứng xuống đã vội vàng muốn cởi quần áo của cô ra.
"Không, không sao cả!" Vận Nhi vội vàng nắm lấy áo mình, không cẩn thận lại đụng đến miệng vết thương, đau đến mức hít vào một hơi. Âu Thừa Duẫn hiểu quá rõ mấy chuyện bị thương, anh không đợi Vận Nhi kịp phản ứng, nhanh chóng cởi áo khoác bên ngoài của cô xuống.
Da bị trầy xước một mảng, trên cánh tay bị bầm tím, Âu Thừa Duẫn vừa thấy đã nổi trận lôi đình.
"Tô Vận Nhi, em có thể cho anh một lời giải thích hợp lý chứ?" Vận Nhi chưa từng thấy anh tức giận đến mức này, cô run run lùi về sau một bước, anh lại kéo cô vào lòng, chỉ là động tác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.