Editor: Linh Vũ
Vận Nhi thấy Vu Nhuế không đi ra cùng anh, trong lòng nghĩ thầm, đoán chắc Âu Thừa Duẫn đã để cô ấy ở lại bên trong, còn chính mình thì chuồn mất, chỉ là cô rất thích cảm giác được anh nâng niu trong lòng như thế này.
Trong lúc hai người quấn quýt, ở phía sau vẫn luôn có một đôi mắt u oán nhìn chằm chằm cho đến khi Âu Thừa Duẫn ôm lấy cô tiến vào trong xe, chiếc Bentley màu bạc biến mất trước cửa nhà hàng, bóng dáng yểu điệu kia mới đi ra khỏi chỗ khuất.
Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi về bằng chiếc xe trước đây, chỉ vì Vận Nhi từng nói rằng cô thích cảm giác ngồi trên chiếc xe đó.
Sau khi đưa Vận Nhi về Âu viên, Âu Thừa Duẫn mới lái xe đến công ty.
Đợi Âu Thừa Duẫn rời đi, Vận Nhi đi vào bên trong biệt thự, phát hiện ra chị Ngọc không có trong phòng khách lẫn trong bếp, cô nghĩ có lẽ chị ấy đã lên tầng ba cho Kiều Sa uống thuốc, vì vậy cô về phòng thay đồ rồi đi lên tầng ba.
Lúc trước, bởi vì sợ quấy rầy Kiều Sa nghỉ ngơi nên Vận Nhi không có thói quen gõ cửa trước khi vào phòng. Cô vừa mở cửa ra, nhìn thấy hai người họ thì hơi sững lại, nghe được câu nói cuối cùng của Kiều Sa: "Bây giờ cứ nhìn thấy con bé là trong lòng tôi lại càng áy náy!"
Trên mặt bà vẫn còn sót lại dấu vết nước mắt, hình như chị Ngọc đang cố an ủi bà, nhìn thấy Vận Nhi đi vào thì hơi bối rối, chị Ngọc vốn đang ngồi trước giường, vừa nhìn thấy Vận Nhi thì lập tức đứng lên. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
"Mẹ làm sao vậy?" Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, Vận Nhi gọi Kiều Sa là dì, về sau cô đều theo Âu Thừa Duẫn gọi bà là mẹ.
"Vận Nhi đấy à?" Kiều Sa là một nàng công chúa mang dòng máu quý tộc, sự bối rối trên mặt nhanh chóng bị bà che giấu, bà đưa tay ra hiệu cho chị Ngọc ra ngoài rồi vẫy tay gọi Vận Nhi.
Lúc Vận Nhi đi đến bên cạnh bà thì phát hiện ra đôi mắt bà ngập nước.
"Sao mẹ lại khóc thế ạ?" Vận Nhi đưa cho bà một tờ khăn giấy, trước giờ cô vẫn cảm thấy ánh mắt Kiều Sa lúc nhìn cô có cái gì đó rất lạ, chẳng lẽ có chuyện gì mà cô không biết sao? Suy đoán trong lòng khiến cô vô cùng bất an.
Âu Thừa Duẫn đã từng nói rằng mẹ cô là người thứ ba chen chân vào gia đình anh, như vậy lúc Kiều Sa biết thân phận của cô thì đáng lẽ ra nên ghét cô mới đúng chứ?
Trong lòng Vận Nhi có cảm giác không ổn, luôn cảm thấy có chuyện liên quan đến thân thế thực sự của mình mà cô không biết!
"Không sao, mẹ vừa nhìn thấy con lại nghĩ đến mẹ của con mà thôi, trước kia hai người chúng ta vốn là bạn tốt!"
Lúc Kiều Sa vừa mới gả cho Âu Thế Hào, bên cạnh bà chỉ có duy nhất một người bạn là Hướng Chỉ Lan, cho nên Hướng Chỉ Lan thường xuyên có cơ hội gặp gỡ Âu Thế Hào bên cạnh bà, về sau Kiều Sa bị lòng ghen tỵ mù quáng làm cho đầu óc mụ mị, không chỉ hại hai người kia mà còn tự làm mình bị tổn thương.
"Vậy mẹ có biết cha của con là ai không ạ?" Những gì Vận Nhi biết về thân thế của mình vẫn dừng lại ở những điều mà Âu Thừa Duẫn nói cho cô biết từ hai năm trước, về sau Tô Thượng Đông lại nói thêm rằng mẹ cô vì khó sinh mà qua đời, thế nhưng cha cô thì sao?
Tại sao lại đưa cô cho Hạ Uyển Như? di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Kiều Sa biết Âu Thừa Duẫn vẫn luôn giấu diếm sự thật với cô, không nói cho cô biết rằng bà mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, thế nhưng bà làm sao có dũng khí mà nói ra sự thật đây?
"Không, không, mẹ không biết! Chỉ Lan vẫn luôn ở bên cạnh mẹ, nhưng sau khi mang thai thì lại mất liên lạc, sau đó mẹ cũng không gặp lại bà ấy!" Không ngờ rằng một lần ngoài ý muốn kia lại khiến Hướng Chỉ Lan mang thai, về sau cũng chặt đứt tình cảm với Âu Thế Hào, một mình mang theo đứa bé trong bụng mà rời đi, cuối cùng lại vì khó sinh mà qua đời.
Nói ra, cả đời bà ấy yêu một người đàn ông không nên yêu, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, thế nhưng bà ấy không hề hối tiếc!
Nếu biết ông trời ban cho mình một đứa con gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, nhất định bà ấy sẽ cảm thấy những sỉ nhục mà mình từng phải chịu đựng trước đây đều là đáng giá. Bởi vì dáng vẻ của Vận Nhi rất giống bà ấy, cho nên lúc ở Đức, lần đầu tiên nhìn thấy cô, Kiều Sa đã thốt ra cái tên Chỉ Lan.
Vận Nhi nghe bà nói vậy thì có chút hoài nghi, nhưng cô lại không nói rõ được là có điểm nào không đúng, Âu Thừa Duẫn nói không biết, Kiều Sa cũng không biết, chẳng lẽ cả đời này thân thế của cô mãi là một điều bí ẩn sao?
Mấy ngày sau đó Âu Dương đều về nhà rất muộn, Vận Nhi hỏi đến thì cô ấy đều nói là bận chuyện công ty, đương nhiên Vận Nhi không tin, nhìn cô ấy càng ngày càng tiều tụy, Vận Nhi lại có chút sợ hãi, Âu Dương sẽ không vì Tô Thượng Đông mà tự hành hạ chính mình chứ?
Hôm nay lúc Âu Thừa Duẫn về nhà, Vận Nhi bảo anh đến nói chuyện với Âu Dương. Mấy ngày nay anh không nhắc gì đến chuyện sinh con, lúc đi ngủ cũng hết sức quy củ, không quấn lấy cô mà đòi hỏi như trước kia nữa.
Thấy Âu Thừa Duẫn và Âu Dương cùng bước ra khỏi phòng, Vận Nhi lập tức đi đến hỏi anh: "Có phải Âu Dương lại đến quán bar không?"
Nếu không phải lần trước cô đến đón cô ấy về, cô ấy uống say đến mức mê man như thế, bên cạnh lại có hai người đàn ông không có ý tốt, không biết là sẽ có thể xảy ra chuyện gì nữa!
"Anh phát hiện ra bây giờ tâm tư em đặt hết lên người Âu Dương rồi, không sợ anh ghen sao?"
Âu Thừa Duẫn đã kìm nén mấy ngày, lập tức ôm lấy Vận Nhi ném lên giường, há miệng ra cắn đôi môi anh đào của cô.
"Đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, ôi, anh đừng có cắn!" Vận Nhi bị đau, đẩy anh ra, bắt lấy cái tay không chịu an phận của anh, sốt ruột hỏi.
Anh thật là, chuyện chung thân đại sự của em gái mình mà anh chẳng quan tâm gì cả, để cho người chị dâu như cô phải lo lắng thay cô em chồng kia. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
"Âu Dương đã lớn rồi, con bé còn lớn hơn em đấy, em lo cái gì hả?" Âu Thừa Duẫn hơi bất mãn với phản xạ của cô, đã lâu lắm rồi anh không đụng đến cô, vậy mà lúc này cô còn tâm tình đi lo chuyện yêu đương của người khác.
Thực ra Âu Thừa Duẫn cũng không tán thành việc Âu Dương muốn ở cạnh Tô Thượng Đông. Tô Thượng Đông không thích cô ấy, cảm tình hai mươi mấy năm của anh ta dành cho Vận Nhi làm sao có thể nói đứt là đứt, Âu Dương cũng không phải người có lòng kiên nhẫn, anh cho rằng cô ấy chỉ nhất thời nổi lên ham muốn chinh phục mà thôi.
"Cô ấy chính là em gái của anh đấy... A, cái tay của anh đang mò đi đâu đấy?" Câu nói phía sau của Vận Nhi bị nụ hôn của Âu Thừa Duẫn nuốt trọn.
Âu Thừa Duẫn vội vàng lột hết quần áo trên người cô, sau khi xác định thân thể cô đã cho phép, anh liền vội vàng đem dục vọng của mình tiến vào trong cơ thể cô, một lần lại một lần, dịu dàng âu yếm cô, phá tan mọi chướng ngại, dốc hết nhiệt tình của mình...
"Vận Nhi, Vận Nhi, anh yêu em..." Âu Thừa Duẫn liên tục nói yêu cô, giữa tiếng rên rỉ của Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn giống như con sư tử thiếu cảm giác an toàn, không ngừng tìm cách chứng minh sự tồn tại của mình trong cơ thể cô.
Vận Nhi khiến anh say mê đến mức sinh ra một loại cảm giác xa lạ, bây giờ không phải là cô sợ mất anh nữa, mà là Âu Thừa Duẫn anh sợ mất cô.
"Nói em yêu anh, có được không?" Mặc dù đã biết rõ tình cảm của Vận Nhi dành cho mình, thế nhưng Vận Nhi lại chưa từng nói với anh ba chữ kia.
Một khắc cuối cùng, Âu Thừa Duẫn chôn sâu vào trong cơ thể cô, anh dùng lực như vậy khiến Vận Nhi hoàn toàn xụi lơ nằm cuộn tròn trong ngực anh, ngón tay anh xuyên qua mái tóc cô, mồ hôi trên người hai người quyện lại vào nhau thành một cảnh tượng ướt át.
Vận Nhi nghe được tiếng nói của anh, không biết là do mình quá mệt mỏi hay là vì cái gì khác, cô không trả lời, chỉ nhắm nghiền hai mắt lại, lúc anh rút ra khỏi cơ thể cô thì cô dần thiếp đi.