Editor: Linh Vũ
"Âu Dương?" Vận Nhi chen lách giữa đoàn người, đi tới trước mặt Âu Dương, thấy cô ấy đã say đến mức mơ màng.
"A? Vận Nhi, chị đến nhanh vậy sao? Nào, tới đây, chúng ta cùng khiêu vũ đi!" Cả người Âu Dương lắc lư, nhìn cứ như lúc nào cũng có thể ngã xuống, hai người đàn ông bên cạnh lập tức ôm lấy cô ấy, Vận Nhi lại đẩy hai người kia ra, có chút khó nhọc đỡ lấy cô ấy.
Xung quanh đều là tiếng ồn, tiếng thét chói tai, tiếng nhạc đinh tai nhức óc không ngừng vang lên trên sân khấu.
"Đại Duy, Mike, chúng ta tiếp tục nhảy!" Âu Dương mơ mơ màng màng vung tay lên, thân thể đã bị Vận Nhi kéo ra ngoài lại không chịu hợp tác, ra sức hét to với hai người đàn ông kia.
"Em gái à, cùng chơi nào!" Nghe được lời mời của Âu Dương, hai người đàn ông kia lập tức tiến lên chặn đường đi của Vận Nhi, xung quanh quá ồn, thậm chí Vận Nhi còn chẳng nghe được bọn họ đang nói cái gì. Ngọn đèn trên sân khấu chiếu thẳng vào khiến cô chói mắt, Vận Nhi nổi giận đùng đùng đẩy hai người đàn ông trước mặt: "Tránh ra!"
"Vận Nhi, hình như em nhìn thấy anh cả của chị, ha ha..." Bị Vận Nhi kéo xuống khỏi sân khấu, Âu Dương nấc lên một cái, người đầy hơi rượu, trước mắt lại xuất hiện ảo giác, Vận Nhi cũng cảm thấy không đáng giá thay cô ấy.
"Âu Dương, có phải em lại gặp anh cả của chị rồi không?" Hai năm trước cô đã biết rõ Âu Dương thích anh cả mình, thế nhưng Tô Thượng Đông tính tình lạnh nhạt, chỉ sợ nếu Âu Dương thật sự ở cạnh anh thì sẽ phải chịu thiệt thòi.
Loại đàn ông giống như anh, hoặc là không thèm để ý, hoặc là đã yêu thì sẽ dành cả đời để yêu.
Vận Nhi cực kỳ mâu thuẫn, không biết nên khuyên Âu Dương kiên trì hay là nên khuyên cô ấy hãy buông tay.
Yêu một người không nên yêu chính là điều khổ sở nhất, giống như lúc trước cô nhìn thấy Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ cũng đã cực kỳ tức giận. Có lẽ lúc đó cô đã yêu anh rồi, chỉ là bản thân không nhận ra mà thôi.
"Cái núi băng Tô Thượng Đông kia đúng là làm em tức chết mất, Vận Nhi à, hình như em thật sự yêu anh ấy rồi..."
Âu Dương mơ mơ màng màng nói xong, dựa cả đầu lên người Vận Nhi. Hôm nay cô đưa đoàn du khách đến sân bay thì vô tình nhìn thấy anh, vốn là muốn đi đến hỏi thăm vết thương của anh một chút, nào ngờ anh lại thờ ơ không thèm mở miệng câu nào, lại còn coi cô như người dưng qua đường. Trong lòng Tô Thượng Đông cũng ghét người nhà họ Âu giống như Âu Dương ghét người nhà họ Tô vậy, thế nhưng hai người lại không giống nhau!
Cô biết rõ anh không có cảm giác với cô, thế nhưng cô vẫn mỉm cười đi đến, nào ngờ lại đổi lấy ánh mắt lạnh như băng của anh. Âu Dương cũng có tự tôn và kiêu ngạo của mình, anh không biết là làm vậy rất tổn thương cô sao?
"Hà tất gì phải như vậy chứ!" Vận Nhi đưa tay ra che trước mặt Âu Dương, nhìn thấy hai hàng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy thì trong lòng chua xót, đỡ cô ấy đi ra khỏi quán bar.
Lúc đi ngang qua quầy bar, Vận Nhi vóc người nhỏ lại đỡ Âu Dương thì có chút mất sức, cô đứng lại thở hổn hển, lại nhạy cảm nhận ra trong góc có một ánh mắt vẫn đang nhòm ngó mình. Vận Nhi theo ánh mắt kia nhìn lại, giữa vũ trường sôi động là một cô gái trang điểm đậm đang nhảy nhót cực sung, đúng là cô gái mà cô đã đụng phải lúc dẫn Tâm Nhi đi ăn ở KFC trước đó.
Vận Nhi nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Trác ngồi trong góc, đó là ánh mắt đầy chiếm hữu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, thì ra người đàn ông phong lưu này cũng biết rung động.
Vận Nhi không định chào hỏi với Tiêu Trác, vốn định đỡ Âu Dương ra khỏi quán bar thì gọi cho Âu Thừa Duẫn để anh đến đón hai người, nhưng lại nghĩ bây giờ anh đang dự tiệc xã giao thì thôi, cô vẫy tay gọi một chiếc taxi về Âu viên.
"Ôi chao, sao tiểu thư lại say thành thế này rồi!" Sau khi Vận Nhi ra khỏi nhà, chị Ngọc vẫn giữ cửa cho hai người, nhìn thấy Vận Nhi ôm Âu Dương vào cửa thì vội vàng đi lên đỡ một tay. Mặt Âu Dương đỏ bừng, trong bụng vô cùng khó chịu, nhất thời nhịn không được liền quỳ xuống đất nôn ra.
"Tôi đi vào trước chuẩn bị nước tắm cho cô ấy, cứ dùng tạm phòng tắm ở tầng một đi!" Vận Nhi và chị Ngọc cùng đỡ Âu Dương vào đến phòng tắm, giúp cô ấy rửa qua một lượt, Vận Nhi cũng có cảm giác trên người mình bị dính đầy hơi rượu.
Sau khi đỡ Âu Dương về phòng, cô cũng tự mình tắm rửa.
Lúc Âu Thừa Duẫn về thì Vận Nhi vừa lên giường, nghe thấy tiếng lạch cạch, cô liền biết là anh đã trở về.
Đột nhiên cảm giác được thân thể ấm áp, sau đó bên hông Vận Nhi lại xuất hiện thêm một đôi tay, cô ngửi được mùi rượu thì cau mày, không tỏ cảm xúc gì, chỉ hỏi: "Anh uống rượu đấy à?"
"Chỉ uống một chút thôi, em nếm thử xem!" Âu Thừa Duẫn khẽ cười, sau đó áp môi mình lên môi Vận Nhi, chiếc lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh khóe môi cô, lưu luyến không chịu buông ra.
"Ưm... Anh bỏ ra!" Vận Nhi có chút ghét bỏ đẩy anh ra, trên miệng anh đầy hơi rượu khiến cô không thích lắm, đẩy anh sang một bên: "Anh đi tắm đi đã!"
Thậm chí Vận Nhi còn có thể nghe thấy tiếng cười của anh mang theo chút rầu rĩ: "Tắm làm gì, lát nữa lại phải tắm lại!"
Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người Vận Nhi, tay anh như thể mang theo dòng điện đốt cháy từng tấc da thịt cô.
Một giây cuối cùng anh thu tay lại, chết tiệt, bây giờ chưa thể đụng vào cô được.
Vận Nhi biết anh sẽ đủ tỉnh táo mà thu tay lại đúng lúc nên cũng không ngăn cản, nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của anh thì cô hơi thở dài, Âu Thừa Duẫn lập tức thu tay, nằm xuống bên cạnh cô: "Sao thế?"
"Anh nói xem, Âu Dương và anh cả em ở cùng nhau có thích hợp không?" Vận Nhi nghiêng người, nương theo ánh trăng nhìn rõ cơ thể anh, ngón tay không chịu an phận vẽ vòng vòng trên da thịt anh, nhớ rõ trước kia anh cũng thường làm vậy với cô.
"Em nghĩ thế nào?" Âu Thừa Duẫn căng cứng cả người, trả lại câu hỏi cho cô. Bởi vì đàn ông hiểu đàn ông, nếu như nói người phụ nữ nào đã yêu Âu Thừa Duẫn anh sẽ rất khó yêu người đàn ông khác, vậy thì người đàn ông nào đã yêu Tô Vận Nhi cũng sẽ khó lòng mà yêu một người phụ nữ khác.
Anh đã sớm rõ điều này, bởi vì đã xuất hiện một Thương Nhĩ Kỳ, một Tô Thượng Đông, còn cả một Lam Hạo!
"Em đang hỏi anh đấy!" Vận Nhi bĩu môi, hai tay gõ gõ trên vai anh, là vì Âu Thừa Duẫn cũng có chung suy nghĩ với cô sao? Cả hai người đều không có lòng tin đối với anh cả của cô?
"Tiểu yêu tinh em đấy, ngay cả anh trai em cũng bị em mê hoặc, sao cha mẹ em lại sinh ra cái người biết giày vò người khác như em vậy chứ?" Âu Thừa Duẫn ôm Vận Nhi vào trong ngực, đột nhiên lại có cảm giác rất sợ sẽ mất cô, cả người giống như mất hết linh hồn, chỉ có duy nhất một ý nghĩ là muốn cô!
"Âu Thừa Duẫn...." Vận Nhi nghe anh nói thì đột nhiên xúc động, hiện giờ cô thật sự tin rằng Âu Thừa Duẫn yêu cô, nhưng cô vẫn cực kỳ để tâm đến thân thế của mình. Hai người đã cho cô sinh mệnh kia, cô lại chưa từng gặp mặt: "Em đột nhiên rất muốn biết cha em là ai. Anh có biết không?"