Editor: TươngLy
Vận Nhi lẩm bẩm một tiếng, không biết có nghe thấy lời của anh hay không, Âu Thừa Duẫn yêu thương vuốt tóc cô, cứ ôm cô như vậy, không bao giờ buông ra nữa, gọi điện thoại cho Tín, bảo anh ta lái xe đến khách sạn, Âu Thừa Duẫn vẫn ôm Vận Nhi. Cho đến khi xe đến khách sạn có dấu hiệu ‘SK’ thì dừng lại, Âu Thừa Duẫn cẩn thận ôm Vận Nhi, kéo tây phục đắp lên người cô, phân phó Tín, "Anh lái xe rời đi, ngày mai lại tới đây!"
"Dạ, điệnhạ!" Tín nhìn Vận Nhi trong ngực anh một cái, sau đó chui vào trong xe.
Âu Thừa Duẫn trực tiếp tiến vào đại sảnh, nhân viên làm việc nhìn thấy anh, vội vàng đi theo anh ấn thang máy, một đường đi lên, đi tới 'phòng cho tổng thống' ở tầng tám, Âu Thừa Duẫn nhẹ nhàng đặt Vận Nhi lên giường lớn.
Dường như cảm giác thiếu đi sự ấm áp, Vận Nhi vừa được Âu Thừa Duẫn để xuống giường liền lim dim mở mắt, khuôn mặt tuấn dật phóng đại trước mắt cô, cô sợ hãi kêu một tiếng liền ngồi dậy, phòng bị nhìn chằm chằm vào Âu Thừa Duẫn.
"Tại sao tôi lại ở đây?" Vừa mới chuẩn bị bước xuống giường, lúc này mới nhớ tới, chính cô rời đi cùng Âu Thừa Duẫn.
"Vận Nhi, đừng đối xử với anh như vậy, được không?" Âu Thừa Duẫn ôm thân thể cô vừa mới nhoài ra kéo trở lại, ánh mắt nóng rực chằm chằm nhìn cô, bọn họ nhất định phải làm rõ mọi chuyện. Anh không muốn cô đối xử với anh lạnh nhạt như vậy.
Dù trong mắt cô, không còn quan hệ với anh nhưng chỉ cần không có người đàn ông khác, anh vẫn có cơ hội!
"Anh muốn làm gì? Âu Thừa Duẫn, tại sao lại nói những lời này với tôi, không phải anh hận tôi sao?" Đôi mắt Vận Nhi đẫm lệ nhìn anh, cô không hiểu, không hiểu, trước hận cô, hận đến mức không tiếc bất cứ giá nào phá hủy cô, hiện tại tại sao lại nói với cô những lời này?
"Không, Vận Nhi, anh không hận em, là anh sai lầm rồi, anh yêu em, sau khi em rời đi anh mới phát hiện, anh vẫn luôn yêu em!"
Anh yêu em, ba chữ này, khi ở trên giường anh đã từng nói với cô, chỉ sợ ngay cả chính anh cũng không nhớ rõ.
Vận Nhi chợt lạnh lùng cười, lông mi thật dài còn vương nước mắthạxuống, lòng có chút đau nhìn Âu Thừa Duẫn, "Tình yêu của anh chẳng lẽ rẻ như vậy? Có phải người phụ nữ nào lên giường với anh, anh đều sẽ yêu?"
Không thể dễ dàng tin tưởng lời nói của anh nữa, Vận Nhi liều mạng tự nói với mình, anh ta chỉ lừa mày, lừa gạt mày mà thôi.
Nhưng, không tự chủ được, nghe được ba cái chữ kia từ miệng anh, lòng của cô, vẫn có chút rung động. . . . . .
"Tô Vận Nhi, em nghe kỹ cho anh, những lời này, anh chỉ nói với người phụ nữ duy nhất là em, anh sẽ không lừa em!" Âu Thừa Duẫn nhíu mày, dùng sức níu thân thể gầy ốm của cô, cảm giác vô lực ập đến. Từ trước tới bây giờ, anh không phải người đàn ông nói lời ngon ngọt, nhưng Tô Vận Nhi – người phụ nữ này luôn có thể dễ dàng làm anh khuất phục.
Hiện tại anh rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là báo ứng, trước kia anh đối với Ân Huệ như thế nào, thì hiện tại tất cả đều xảy ra lại trên chính bản thân mình.
Một Vận Nhi, đã hànhhạanh hai năm rồi, anh thật sự không thể không có cô!
"Âu Thừa Duẫn, tôi không biết, không biết còn có thể tin tưởng anh một lần nữa hay không. . . . . ." Vận Nhi mờ mịt nức nở, tại sao ngay lúc cô quyết định buông bỏ, anh lại nói với cô những lời này, Âu Thừa Duẫn, rốt cuộc ai mới thật sự là anh?
Hai năm trước anh đối với cô làm tất cả, không phải một câu thật xin lỗi mà có thể bỏ qua hết.
Thậm chí, anh không biết, cô có đứa nhỏ của anh . . . . .
"Anh biết rõ bây giờ em vẫn không thể tiếp nhận, Vận Nhi, đáp ứng anh, cho anh thời gian chứng minh cho em xem được không?" Âu Thừa Duẫn vừa nhìn thấy nước mắt cô tràn ra, tim hung hăng nhói đau. Tại sao anh cứ cố chấp như vậy, coi như cô là con gái Hướng Chỉ Lan thì thế nào, coi như Hướng Chỉ Lan thật sự là hung thủ thì sao, anh vẫn yêu cô. . . . . .
Vẫn luôn yêu! Yêu đến không thể tự kiềm chế. . . . . .
"Anh biết không, hai năm trước, tôi mất đi thứ quan trọng nhất. . . . . ." Vận Nhi được anh ôm vào trong ngực, ngửi mùi nước hoa trên người anh, cô nên tin tưởng anh sao?
Anh là người đàn ông cao cao tại thượng, cho tới bây giờ anh sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng với người khác, nhưng bây giờ, lại làm cô mơ hồ, Vận Nhi sớm đã dao động.
"Anh biết rõ, Vận Nhi, anh đều biết, đứa bé kia, thật xin lỗi, bảo bối, thật xin lỗi. . . . . ."
Lúc đầu khi nghe được cô có đứa nhỏ, cừu hận gì cũng đều không quan trọng nữa, anh chỉ muốn biết cô có tốt hay không?
Chẳng qua khi anh biết được chân tướng, thế nhưng anh lại sợ, anh làm cô tổn thương sâu như vậy, anh không biết nên đối mặt với cô như thế nào, cô thiện lương như vậy, tốt đẹp như vậy, anh sao có thể nhẫn tâm, sao có thể bỏ được?
Lại một lần nữa thấy cô, anh càng thêm xác định tâm ý của mình, anh yêu cô, anh muốn cô.
Anh biết, anh cũng biết, Vận Nhi đấm anh liên tiếp, nện trên ngực của anh, nước mắt cũng chảy nhiều hơn, "Vậy sao anh còn đối với em như vậy, Âu Thừa Duẫn, em chán ghét anh, ô ô ô. . . . . ."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Đời này chỉ có cô mới có thể làm cho anh tình nguyện nói xin lỗi, dù nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, cũng không bù đắp được tổn thương đã gây ra cho cô, Vận Nhi nghe anh nói đi nói lại ba chữ kia, thế nhưng cảm thấy trong lòng như được lấp đầy.
"Cho anh một cơ hội bồi thường em được không? Vận Nhi, chúng ta táihônđi!" Cánh tay Âu Thừa Duẫn ôm cả người cô vào trong ngực, hơi thở mê hoặc phun ở bên tai cô, si mê mà nhìn chằm chằm vào gương mặt sáng rỡ động lòng người của cô, người phụ nữ này, như thế nào cũng đều nhìn không đủ.
"Không phải nói chúng ta là anh em sao? Còn táihôncái gì?" Vận Nhi giống như phát tiết níu lấy áo anh, kéo cả da thịt của anh, Âu Thừa Duẫn cũng không hừ một tiếng.
Người phụ nữ đáng giận này, đời này anh nói dối duy nhất một lần, chính là lừa cô, bọn họ là anh em!
Thật ra thì, ngay từ lúc Vận Nhi hỏi vấn đề này, cô cũng đã biết, đây cũng là một loại phương thức anh trả thù cô.
Nếu như nói cô tin, như vậy mục đích của anh đã đạt được, lúc ấy anh nói ra sự thật này cô đúng là tin, cho nên khi biết có đứa bé của anh, cô sống không bằng chết.
"Không phải, chúng ta không phải anh em, anh không có mất trí như vậy, dưới tình huống biết em là em gái anhcòn đụng em, Vận Nhi, tha thứ cho anh được không?" Âu Thừa Duẫnhônlên trán cô, một lần lại một lần xin lỗi.
Nên tin anh sao? Nên tha thứ anh sao?
Vận Nhi từng lần một hỏi đáy lòng mình, nhưng cô không thể cứ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, "Anh thật sự không hận em sao?"