Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 165: Hợp tác




“Cậu biết chuyện gì chưa? Thôn Hoàn Vũ ở bên cạnh bị một công ty đa quốc gia thu mua, không biết có ảnh hưởng gì đến trường học của mình không nữa…” Vận Nhi đi đến văn phòng, lại nghe được một tin tức kinh người như vậy.

Cô đặt giáo án xuống, liền có người chào hỏi với cô, “Cô giáo Tô, chào cô!”

“Chào mọi người!” Vận Nhi cười lễ phép đáp lại, khi mọi người tiếp tục nói về đề tài vừa rồi, lại nhìn không được mà hỏi một câu, “Trường học của chúng ta và thôn Hoàn Vũ bên cạnh không phải đã tách ra rồi sao?”

“Đúng vậy, nhưng nghe nói họ muốn khai thác cả mảnh đất này, có thể trường học của mình sẽ chịu ảnh hưởng!” Vận Nhi nghe xong, trong lòng không biết là tư vị gì, cô sống ở đây đã hai năm, đã quen thuộc với nơi đây, cũng rất thích cuộc sống như vậy, bây giờ lại phát sinh chuyện này.

“Tin tức này có đáng tin không?” Vận Nhi không muốn tin tưởng, trong lòng cũng thấy hơi tức giận, trong mắt những người thương nhân này chẳng lẽ chỉ nhìn thấy lợi ích hay sao? Nếu trường học sửa lại, chắc chắn sẽ phát sinh sự thay đổi, những người dân sống quanh đây lại phải vất vả bôn ba khắp nơi vì con tìm nơi học mới.

“Ngày hôm qua đã có người đến đây xem, hình như rất vừa ý, muốn cải tạo thành một khu vui chơi lớn hơn!”

Sao lại như vậy, trường học là nơi rất nghiêm trang, lại sắp bị biến thành nơi kinh doanh thu lợi nhuận, Vận Nhi không đồng tình với việc này.

Nhưng nếu như hiệu trưởng gật đầu, thì không ai thay đổi được quyết định này.

Vận Nhi hơi bất an khi nhớ lại chiếc xe thể thao màu đen chạy qua mình hôm qua, chẳng lẽ là người đó muốn hỏi mua?

“Điện hạ, đây là hồ sơ dự thầu của dự án ở thôn Hoàn Vũ, Thương Thị đã lấy được quyền sử dụng mảnh đất này thông qua chính phủ. Vì vậy, nếu chúng ta muốn tiếp tục thực hiện hạng mục này thì phải hợp tác với Thương Thị!”

Trong văn phòng được trang trí xa hoa với màu sắc trầm, chiếc ghế xoay một trăm tám mươi độ lại, khuôn mặt tuấn tú mị hoặc như ma vương xuất hiện, đôi mi khẽ nhíu, không kiên nhẫn gõ gõ ngón tay trên mặt bàn làm việc, khi ngẩng đầu lên, khóe mắt chợt lóe, đã ra quyết định, “Vậy cứ làm đi!”

Thương Nhĩ Kỳ, không thể không nói đã tiến bộ rất nhiều, hai năm, Thương Thị đã vươn lên sánh ngang cùng tập đoàn SK, toàn lực tấn công thị trường. Chỉ có Âu Thừa Duẫn hiểu rõ, anh ta đang nhằm vào anh.

Sau khi Tín ra ngoài, Âu Thừa Duẫn từ ghế dựa đứng dậy, chẫm rãi châm một điếu xì gà, ngậm bên miệng, đi đến cạnh cửa sổ bằng kính kéo dài đến mặt sàn. Hai năm, từ khi anh trở về từ Đức, cuộc sống của anh đã thay đổi.

Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ đến, sự thù hận mà anh vẫn cố chấp để trong lòng, thì ra, lại chỉ là một sự hiểu lầm.

Cuối cùng, mẹ của Tô Vận Nhi mới là người bị hại.

Nghe nói cô ấy biến mất, ngay cả Tô Thượng Đông tìm khắp nơi cũng không thấy. Âu Thừa Duẫn lại càng không dám đi tìm cô. Cuộc sống mê loạn của anh lại khôi phục như trước khi cô xuất hiện. Đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại sự quyết tuyệt lúc cô nhìn anh lần cuối cùng, trái tim anh rất đau!

Còn một sinh mệnh vô tội, bởi vì anh khư khư cố chấp mà biến mất. Tô Vận Nhi, anh có thể làm gì để bù đắp cho em được?

“Tổng giám đốc, Thương tổng đang đợi anh ở phòng họp!” Vu Nhuế gõ cửa tiến vào đánh gãy sự trầm tư của anh. Dập tắt điếu thuốc trong tay, Âu Thừa Duẫn cầm bản kế hoạch trên bàn, sải chân vững chắc đi ra ngoài.

Lần này gặp lại Thương Nhĩ Kì, so sánh với trước đây, có thể dùng từ “thay da đổi thịt” để hình dung.

“Mảnh đất đó tôi đã đến khảo sát, không có vẫn đề gì, tháng sau là có thể khởi công, theo ý của Âu tổng thì sao?”

Một ngôi sao quốc tế trở thành một CEO thành công. Những người mà Âu Thừa Duẫn bội phục cũng không nhiều, nhưng Thương Nhĩ Kì chắc chắn là một trong số đó, Tô Thượng Đông cũng được tính trong đó.

“Hợp tác vui vẻ!” Hai bóng dáng cao lớn hòa vào nhau trong ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, có vẻ kiên cường và cương quyết.

Sự ăn ý của bọn họ, từ việc của Vận Nhi đến thôn Hoàn Vũ, là tự hiểu trong lòng mà không cần nói ra.

Hứa gia.

Sự xuất hiện của Hứa Minh Nhân nằm ngoài dự đoán của mọi người, mỗi lần anh trở về mọi người đều rất bất ngờ. Hứa Tâm Lam tan làm về nhà liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, bèn nhanh chóng chạy đến, “Anh cả, rốt cuộc anh đã trở lại, nếu anh còn không xuất hiện, em với ba có khi phải đi báo án mất tích thôi!”

“Sao em còn không nghiêm túc một chút, cũng lớn rồi!” Hứa Minh Nhân nhìn thấy Hứa Tâm Lam, bèn yêu thương sờ sờ đầu cô.

“Hứ, dù có lớn cũng không lớn bằng anh!” Hứa Tâm Lam bất mãn lẩm bẩm, Hứa Minh Dịch và Hứa Minh Phong đi sau cô nhìn thấy anh thì như gặp quỷ vậy, nhìn anh càng ngày càng gầy và đen, “Anh cả, anh đến Châu Phi sao? Sao lại đen như vậy?”

“Đúng thế, anh đi tìm kho báu!” Hứa Minh Nhân đáp lại Hứa Minh Phong bằng một nụ cười lạnh, lại nhanh chóng bị Hứa Tâm Lam lôi kéo đi vào phòng khách.

“Em thấy anh đi tìm phụ nữ thì đúng hơn? Haiz, anh cả, cuối cùng anh cũng thông suốt rồi! Em đã nói rồi, người đàn ông đẹp trai phong độ ngời ngời như anh cả, làm sao có thể không có duyên với phụ nữ đâu? Anh nói đúng chứ, em ba?” Hứa Minh Phong trêu đùa, nhìn Hứa Minh Dịch ở phía sau nói.

Ba mươi năm qua Hứa Minh Nhân cách xa phụ nữ, mọi người đều phải hoài nghi không biết anh ấy có vấn đề gì hay không.

Đối với người phong lưu thành tính như Hứa Minh Phong mà nói, tuy rằng Hứa Minh Dịch có chút lạnh nhạt với phụ nữ, nhưng không phải hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ như Hứa Minh Nhân, chỉ một lòng hướng đến chụp ảnh.

“Không phải chứ? Anh cả, chẳng lẽ em nói đúng rồi?” Hứa Minh Phong không thấy Hứa Minh Nhân đáp lại, liền ném cặp tài liệu lên người Hứa Minh Dịch, nhanh chóng khoác tay Hứa Minh Nhân, “Anh cả, đúng là vì phụ nữ à?”

“Anh hai, anh ít tranh cãi đi được không? Ầm ỹ muốn chết!” Hứa Tâm Lam không khách khi hất bàn tay đang nắm lấy tay Hứa Minh Nhân ra, suýt nữa còn lấy chân đá anh.

“Đây chẳng qua là anh quan tâm anh cả thôi, phải không anh cả?” Hứa Minh Phong vỗ ngực Hứa Minh Nhân, không them chú ý là mặt đương sự đã sầm lại, lúc nào cũng có thể phát giận.

Bình thương thì Hứa Minh Nhân cũng không phải người hay nóng giận, nhưng anh bị Vũ Nặc, người phụ nữ này khiến trong lòng anh đầy ức chế, hiện tại còn không có chỗ xả đây.

“Hứ, anh cho rằng anh cả cũng giống anh sao, cả ngày chỉ xoay quanh đám đàn bà con gái, đừng để ngày nào đó có cô gái mang con đến tìm, xem ba có đánh gãy chân của anh không!” Hứa Tâm Lam trào phúng.

Anh hai của cô không chỉ phong lưu, còn rất hạ lưu, đây là kết luận được cô sớm đưa ra!

“Được rồi, hai em đừng nói nữa!” Bình thương Hứa Minh Nhân rất ít thay đổi sắc mặt giờ lại tức giận, điều này khiến cho ba anh em Hứa gia càng thêm kinh ngạc.

Nhưng, đến lúc Hứa Minh Nhân tuyên bố muốn kết hôn ở trên bàn ăn, mới càng có tính bùng nổ.

Đúng vậy, anh đã quyết định , mặc kệ Vu Nặc có nguyện ý hay không, anh vẫn cưới cô ấy!

Nhưng khi Hứa Minh Nhân nói, người phụ nữ kia không muốn đến Hứa gia, khiến cho bọn họ lập tức trợn tròn mắt.

Người phụ nữ mà anh cả coi trọng, vậy mà không cần gia đình nhà anh.

Điều này rất bất ngờ.

“Ba, mẹ, con chỉ muốn thông báo cho hai người. Cô ấy không muốn theo con trở về, con tôn trọng cô ấy! Nhưng có thể con sẽ rời khỏi đây, ở bên cô ấy!” Thái độ của Hứa Minh Nhân rất kiên quyết. Đột nhiên nghe anh nói muốn kết hôn đã đủ khiến ba mẹ Hứa giật mình, nhưng giờ anh lại tuyên bố sẽ vì người phụ nữ kia mà từ bỏ gia đình của mình. Là dạng phụ nữ như thế nào, lai không đặt Hứa gia trong mắt?