“Không sao đâu, không vất vả gì cả! Em không trọ gần đây mà!” Trên mặt Vu Nặc luôn tỏa ra nét từ ái của người mẹ, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy, Vận Nhi lại
cảm thấy đau đớn, cô lại nhớ đến đứa bé không có duyên với cô kia, mang
theo chút tiếc nuối nho nhỏ trong lòng.
Vu Nặc biết Vận Nhi từng
bị sảy thai, có thể hiểu được phần nào suy nghĩ của cô, cho nên bình
thường lúc bận việc đều nhờ Vân Nhi trông Tâm Nhi. Ở trường học, Vận Nhi cũng rất chiếu cố con bé.
“Nghe nói anh Minh Nhân sắp về nhà.
Chị Vu Nặc, chị không định cùng về để ra mắt bố mẹ anh ấy sao?” Vận Nhi
hiểu được sự cố kị của Vu Nặc. Hứa gia là nhà giàu có, mà cô ấy chỉ là
một cô gái bình thường, lại còn có con, tự nhiên sẽ cảm thấy hai người
không thích hợp.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cô ấy vẫn luôn từ chối Hứa Minh Nhân. Đối với chính mình, cô ấy còn chưa đủ tự tin.
“Chú Hứa và cô Hứa đều là những người rất dễ ở chung, nói không chừng khi
gặp chị và Tâm Nhi sẽ thích chị ngay. Chị Vu Nặc, chị phải tin tưởng vào bản thân mình!” Vận Nhi đi đến, ở bên cạnh giúp cô ấy lấy gia vị, cho
vào trong nồi, mùi thơm ngào ngạt.
“Anh ấy là một người đàn ông
rất tốt, xứng đáng với người con gái tốt hơn chị!” Lông mi thật dày của
Vu Nặc hạ xuống, tạo thành cái bóng nho nhỏ, trái tim cô ấy đập mạnh và
loạn nhịp, hoảng hốt nói.
“Chị Vu Nặc…” Quan sát cô ấy một thời
gian dài, Vận Nhi phát hiện, nguyên nhân cô ấy vẫn từ chối Hứa Minh
Nhân, còn có thể là vì trong lòng cô ấy vẫn còn hình bóng ba của Tâm
Nhi.
Đã vài lần cô muốn hỏi cô ấy, nhưng lại không nói thành lời.
“Thôi nào, chúng ta ăn cơm thôi!” Vu Nặc ngẩng đầu, sương mù trong mắt cũng
dần tan biến, không phải cô ấy không muốn tiếp nhận Hứa Minh Nhân, mà là không thể!
Người đàn ông đó, và ba của Tâm Nhi, có quan hệ rất mật thiết.
“Xem nào, hôm nay mẹ Vu Nặc cho chúng ta ăn món ngón gì nào?” Hứa Minh Nhân
ôm Tâm Nhi đi vào phòng khách. Vân Nhi giúp Vu Nặc dọn bát đũa. Từ đầu
rới cuối, một đôi mắt nóng rực luôn nhìn về phía Vu Nặc, nhưng cô ấy
không chú ý đến.
“A, có tôm chiên, cá hấp, còn có bánh ngọt, con muốn ăn cái này!” Tâm Nhi khẩn cấp chỉ vào món ăn trên bàn, chọn lung tung.
“Tâm Nhi ngoan, đến đây với mẹ nào!” Vu Nặc nhìn Tâm Nhi đang ngồi trong
lòng Hứa Minh Nhân chỉ loạn, tự nhiên thân thiết với anh ấy như vậy,
không vì thời gian vừa rồi anh ấy không ở đây mà tình cảm nhạt đi. Dường như mỗi lần anh đến, cảm tình giữa anh và Tâm Nhi lại sâu sắc thêm một
phần.
Đây là điều khiến Vu Nặc sợ hãi. Dù sao, Tâm Nhi không phải con của anh ấy, mà là con gái của người kia!
“Sao vậy? Để con bé ngồi với anh không phải rất tốt sao?” Nhận ra Vu Nặc có
chút xa cách, sắc mặt Hứa Minh Nhân thay đổi. Vận Nhi bèn nhanh chóng
kéo Vu Nặc ngồi xuống bên cạnh Hứa Minh Nhân và Tâm Nhi.
“Tâm
Nhi, ba đưa con đến khu vui chơi để chơi trò chơi nhé?” Hứa Minh Nhân
nhìn tiểu bảo bối trong lòng, không hề tức giận vì những lời nói vừa rồi của Vu Nặc.
“Được ạ, mẹ và chị Vận Nhi cũng đi cùng nhé!” Tâm
Nhi đi đâu cũng không quên Vu Nặc và Vận Nhi, trên mặt biểu hiện thái độ rất chờ mong. Khu vui chơi này không giống những công viên khác, mà là ở trong khu nghĩ dưỡng, chỉ có những đứa trẻ con nhà giàu mới có thể vào. Từ nhỏ Tâm Nhi cũng chưa được vào đó, chỉ chơi đồ chơi với mấy bạn nhỏ.
“Tâm Nhi, lần khác mẹ và chị Vận Nhi đưa con đi nhé, bây giờ ba bận nhiều
việc!” Vu Nặc nghe Hứa Minh Nhân nói liền nhanh chóng ngăn cản, cô biết ý của anh, nhưng cô không thể đồng ý.
Trên thực tế, nếu không phải Tâm Nhi vẫn luôn muốn có một người cha, ngay cả xưng hô cô cũng sẽ
không để Tâm Nhi gọi anh ấy là ba.
“Vu Nặc, em nói vậy là có ý
gì?” Hứa Minh Nhân vẫn rất kiên nhẫn với cô, nhưng mỗi lần thái độ của
cô đều kiên quyết như vậy, anh cũng là một người kiêu ngạo, anh muốn cho mẹ con cô một cuộc sống tốt hơn, dù cô không muốn gặp ba mẹ anh, anh
cũng không cường cầu.
Nhưng khi anh muốn làm người cha tốt, người chồng tốt, thì ngay cả cơ hội cô ấy cũng không nguyện ý cho anh!
“Không có ý gì cả, không phải anh định về nhà sao? Đưa Tâm Nhi theo không tiện lắm!” Đầu Vu Nặc cũng chưa ngẩng lên, chỉ bình tĩnh nói.
“Có gì
mà không tiện?” Sắc mặt Hứa Minh Nhân trầm xuống vài phần, Tâm Nhi ở
trong lòng anh cũng cảm nhận được không khí có chút cứng ngắc, vốn đang
ăn cũng ngừng lại, mở to đôi mắt như hai viên ngọc, hết nhìn Vu Nặc, lại nhìn Hứa Minh Nhân.
“Anh, anh ăn cơm trước đi!” Vận Nhi nhìn Hứa Minh Nhân lắc lắc đầu, Vu Nặc là người sống rất nội tâm cũng là người
rất nhạy cảm, cô ấy cũng rất kiên trì với cách nghĩ của mình, dù tất cả
những việc Hứa Minh Nhân làm khiến cô ấy cảm động, nhưng cô ấy vẫn giữ
vững lập trường của mình. Đôi khi Vận Nhi cũng cảm thấy kì lạ, Hứa Minh
Nhân tốt như vậy, tại sao cô ấy vẫn chưa gật đầu?
Bữa tối có chút tẻ nhạt vô vị, mỗi khi nhắc đến đề tài này, hai người họ lại náo loạn
khiến quan hệ giữa họ trở nên có phần đông cứng.
“Anh, chị Vu
Nặc, em về trước đây, Tâm Nhi, ngày mai gặp nhé!” Ăn cơm xong, Vận Nhi
bèn đứng dậy chuẩn bị ra về, không khí như vậy, cô nghĩ bọn họ cần đả
thông một chút.
“Trời tối rồi, nếu không tối nay em ngủ lại đây
đi, dù sao phòng còn rất nhiều!” Vu Nặc có chút mất tự nhiên, có thể
nhận thấy cô ấy không mong Vận Nhi rời đi nhanh như vậy. Một mình đối
mặt với Hứa Minh Nhân, cô luôn có chút áp lực.
“Chị Vu Nặc, chị
nên ngồi nói chuyện với anh ấy đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải có kết
quả, chị đang sợ cái gì? Anh em luôn đứng về phía chị mà!” Vận Nhi đi
đến cạnh cửa, khuyên bảo cô ấy. Cô ngẩng đầu lên nhìn Hứa Minh Nhân một
cái, anh vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, ngay cả Tâm Nhi cũng không để ý.
“Vận Nhi, em không biết…” Dáng vẻ Vu Nặc như muốn nói lại thôi, lại không biết nên nói từ đâu.
Nhưng ngẫm lại, Vận Nhi đã chịu khổ nhiều rồi, cô sẽ không nói với cô ấy những phiền muộn của mình nữa.
Không phải cô không muốn cho anh ấy cơ hội, mà là không thể, thật sự không thể.
Nếu thật sự đi gặp bố mẹ của anh, quan hệ của bọn họ sợ là sẽ đến điểm cuối.
“Hay là để chị bảo anh ấy đưa em về!” Vu Nặc nhìn Vận Nhi mở cửa đi ra
ngoài, cơn gió theo khe cửa luồn vào, cô liền kéo chặt quần áo trên
người.
“Không cần đâu, dù sao cũng không xa, trước giờ em vẫn đi
thường xuyên mà!” Vận Nhi khoát khoát tay, thân mình đã đi ra ngoài cửa.
Vu Nặc nhìn cô đi ra sân, mới lần nữa đóng cửa lại.
“Tâm Nhi, mẹ đưa con đi tắm, lát nữa còn phải học bài.” Vu Nặc vẫy Tâm Nhi
đang ngồi trên đùi Hứa Minh Nhân lại gần, nhưng không hề nhìn vào đôi
mắt đang tức giận của anh ấy.
“Vâng!” Tâm Nhi tụt xuống khỏi đùi Hứa Minh Nhân, chạy đến chui vào lòng Vu Nặc.
Hứa Minh Nhân nhìn hai mẹ con đi vào phòng tắm, ánh mắt trở nên có chút âm lãnh, anh không rõ, rốt cuộc cô ấy đang sợ cái gì?
Vận Nhi xoay người, nhìn đình viện đèn đuốc sáng trưng phía sau, có chút cô tịch đi về phía trước, trở lại căn phòng một mình cô ở, lại là đêm tối
vô chừng làm bạn với cô.
Mỗi lần đêm xuống, cô lại thấy sợ hãi, cho nên khi ngủ luôn phải bật đèn bàn mới có thể ngủ được.
Ban đêm ở một mình, cô đã dần thói quen!