Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 155: Có phải là anh em ruột hay không?




“Anh cả, đúng rồi, chỉ có anh cả mới không lừa tôi…” Vận Nhi dường như mới nhớ ra điều gì, nghiêng ngả lảo đảo từ sàn nhà đứng lên, đẩy Âu Thừa Duẫn đang đứng trước mặt ra, đi về phía thang máy, tại sao đài quan sát ngoài trời này giờ đây cũng khiến cô hít thở khó khăn như vậy.

“Tô Vận Nhi!” Theo tiếng bước chân là tiếng anh lớn giọng gọi, Vận Nhi lấy hai tay che miệng, cô không dám quay đầu lại, không dám nhìn vào mắt anh, cô sợ kết quả sẽ chỉ là sự bắt đầu của một âm mưu khác.

Vốn dĩ, cô chỉ nghĩ là anh xuất phát từ tâm lý muốn chinh phục, khiến cô yêu anh đến hết hy vọng, để thỏa mãn tâm tính chủ nghĩa nam nhân của mình, nhưng cô đã sai rồi, đã vậy anh còn quá tàn nhẫn nói cho cô biết sự thật, cô không có biện pháp để tin tưởng lời nói của anh, lại không thể không tin.

Tô Thượng Đông đối xử tốt với cô, cơ hồ đã vượt qua sự tưởng tượng của cô, còn có vài lần dự cảm sai của cô, điều này nói lên điều gì? Cô không dám nghĩ tiếp nữa!

“Tôi chỉ dùng phương thức của tôi để đòi lại những gì mà mẹ cô nợ tôi, không nên hận tôi…” Âu Thừa Duẫn nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, tàn thuốc cháy đến ngón tay của anh, anh cũng không cảm giác được, chỉ mở to mắt chăm chú nhìn, nhin cô dứt khoát đi từng bước, từng bước đi khỏi tầm mắt của anh.

Tạm biệt, Tô Vận Nhi!

Tại sao nhìn thấy cô thống khổ như vậy, chật vật như thế, anh lại không có một chút vui vẻ khi trả thù.

Đây là kết cục tốt nhất giữa bọn họ sao?

Không có kết quả, không có khả năng, giữa bọn họ sẽ không còn cơ hội nào nữa!

Gió thu thổi đến thân thể gầy yếu của Vận Nhi, cô run run đi ra thang máy, toàn thân đều run rẩy. Cô quay đầu, nhìn lại tòa nhà cao tầng phía sau, cố gắng nhìn rõ bóng dáng của anh, nhưng vừa ngẩng đầu, cái gì cũng không nhìn thấy.

Không nên hận anh, ngay cả tư cách để hận anh, cô cũng không có sao?

“Vận Nhi!” Một chiếc ôm ấp áp, đêm Vận Nhi gắt gao bảo hộ trong ngực. Khi Tô Thượng Đông nhìn thấy cô lẻ loi đứng trong gió lạnh mà không có ai giúp đỡ, trong lòng đau xót, trái tim cũng đập loạn lên, anh vẫn đến chậm một bước, so với Âu Thừa Duẫn chậm một bước.

“Anh cả!” Trước khi Vận Nhi té xỉu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đầy vẻ lo lắng, cô vươn tay, cảm nhận được sự ấm áp mà vòng tay anh mang lại. Dù ánh mắt anh lạnh như băng, nhưng khi nhìn cô, vẫn là nhu tình không dứt.

“Vận Nhi, Vận Nhi…” Tô Thượng Đông ôm ngang người cô, tâm tình bối rối hoảng loạn bế cô vào xe, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Vận Nhi, em không thể xảy ra chuyện gì được!

Từ chỗ đứng của Âu Thừa Duẫn, nhìn thấy Tô Thượng Đông bế Vận Nhi lên xe, nghênh ngang mà đi. Anh như phát điên ấn thang máy đi xuống, nhưng khi chạy xuống dưới lầu thì đã không còn bóng dáng của họ.

Thân ảnh trơ trọi đứng trong màn đêm, có vẻ cô tịch và suy sụp.

Dễ dàng buông tay như vậy, Tô Vận Nhi, thật ra chúng ta đều là người thua cuộc.



“Anh là người nhà của bệnh nhân sao?” Bác sỹ kiểm trả sức khỏe của Vận Nhi, Tô Thượng Đông một chút cũng không dám lơ là, tiến lên đón tiếp, “Vâng, cô ấy làm sao vậy?”

“Mang thai năm tuần rưỡi rồi, thai nhi rất không ổn định, phải chú ý khống chế cảm xúc, hơn nữa, dinh dưỡng của cô ấy cũng không tốt, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều!” Nghe xong lời nói của bác sỹ, Tô Thượng Đông ngạc nhiên thiếu chút trợn tròn mắt.

Vận Nhi mang thai?

Anh cảm thấy như không thể tin tưởng lỗ tai của mình. Bác sĩ đi rồi, anh nhanh chóng vào phòng bệnh, nhìn sắc mặt Vận Nhi trắng bệch, trái tim anh co rút đau đớn, “Vận Nhi?”

Người con gái anh vẫn nâng niu như bảo bối, thế mà lại bị Âu Thừa Duẫn tra tấn thành ra như vậy.

“Anh cả, anh ấy nói, em không phải con của Tô gia, nhưng đúng mà, phải không? Anh cả, anh hãy nói cho em biết đi!” Vận Nhi mở mắt ra, kéo tay áo của Tô Thượng Đông, giống như một đứa nhỏ bất lực, đau khổ cầu xin từ miệng Tô Thượng Đông có thể nghe được lời nói thật.

“Anh cả, em là con ruột của cha mẹ, đúng không? Em đâu biết người nào tên Hướng Chỉ Lan, vì sao anh ấy lại nói dối?”

“Anh ấy” mà Vận Nhi nhắc tới, Tô Thượng Đông đương nhiên biết đó là ai. Anh đau lòng trấn an cô, “Vận Nhi, em đừng kích động, em có biết rằng bây giờ em đã không phải chỉ một người nữa không?”

“Anh cả…” Vận Nhi nghe Tô Thượng Đông nói mà thấy hơi mơ hồ, lại nhìn theo ánh mắt của anh nhìn về phía bụng mình, cô nhịn không được mà rơi lệ, đã nhận ra ý tứ trong lời nói của anh, “Anh nói là…”

Cô đã có con, là con của Âu Thừa Duẫn!

“Em đã có con, anh cả, là thật sao?” Vận Nhi vui quá mà khóc, kích động nắm lấy cánh tay của Tô Thượng Đông mà hỏi.

“Ừ, đúng vậy, em không cần kích động, mau nằm xuống đi!” Đáy mắt Tô Thượng Đông là vẻ đau đớn rõ ràng, trừ bỏ đau lòng, vẫn là đau lòng.

“Không, không, không thể, em không thể có con với Âu Thừa Duẫn, anh cả…” Vận Nhi đột nhiên nhớ đến những lời mà Âu Thừa Duẫn nói, cô sợ hãi giãy dụa xuống giường, cầm lấy tay Tô Thượng Đông, “Anh cả, em là con của Tô gia sao?”

Trong mắt cô tràn ngập sự tuyệt vọng, nếu, nếu, sự thật giống như những gì Âu Thừa Duẫn đã nói, cô sẽ phát điên mất.

Tại sao? Tại sao đứa bé này lại đến muộn như vậy?

Vận Nhi nức nở cuộn mình ngồi trước mặt Thô Thượng Đông, khát vọng biết được sự thật mãnh liệt như vậy. Tô Thượng Đông đưa tay ôm lấy cô vào lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành, “Vận Nhi, em mãi mãi là em gái của anh. Em vẫn là Tô Vận Nhi!”

“Không, không đâu, điều này là không thể…” Trong lòng Tô Thượng Đông rất mâu thuẫn, nói sự thật cho cô biết anh mới có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên cô, nhưng nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh lại không dễ chịu.

“Đại ca, Hướng Chỉ Lan là mẹ em thật sao?” Tô Vận Nhi đã nhìn thấu sự do dự và né tránh trong ánh mắt Tô Thượng Đông, cho dù cô đã lường trước kết quả xấu nhất, nhưng lúc này vẫn không thể tiếp thu được.

“Vận Nhi, nghe anh nói này, anh sẽ mang em rời đi, chúng ta cùng nhau rời đi, chúng ta đến nước Mỹ được không?” Nhìn cô tiều tụy như vậy, anh thật sự không chịu được, hai mươi năm qua, cô đâu phải nếm trải sự đau khổ nào, sự thật này đến đột nhiên như vậy, bảo cô chấp nhận như thế nào đây?

“Không, anh cả!” Vận nhi lảo đảo đứng dậy, Tô Thượng Đông một phút cũng không dám buông cô ra, khuôn mặt tái nhợt, cằm nhọn gầy yếu, càng ngày cô càng gầy đi thật nhiều, anh nhìn mà cảm thấy mắt ươn ướt.

“Vậy cha em là ai? Không phải là Âu Thế Hào đúng không? Anh cả, em và Âu Thừa Duẫn không phải là anh em ruột đúng không? Điều này là không thể? Làm sao có thể?” Vận Nhi hoảng loạn, rối bời, cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Tay cô buông dần xuống, đầu ngón tay dừng trước bụng, nước mặt đọng lại trên mặt, “Anh ấy không thể đối xử với em như vậy được!”

Anh em, đây là loạn luận!

Đứa bé này là nguồn gốc của tội ác, làm sao còn lưu lại được đây!

Tô Thượng Đông bị vẻ u ám trên mặt Vận Nhi dọa sợ. Thực ra anh cũng không biết cha đẻ của Vận Nhi là ai. Đến hôm nay anh mới tra ra được mẹ của Vận Nhi- Hướng Chỉ Lan và Âu Thế Hào có quan hệ thân mật, nhưng anh nghĩ đến Âu Thừa Duẫn là người rất lý trí, anh ta biết rõ Vận Nhi là em gái của mình, còn có thể tùy ý chà đạp cô ấy, loại hành động đạo đức luân lý đều không dung này, anh ta làm sao có thể làm ra!

“Vận Nhi…” Tô Thượng Đông rối rắm nhìn cô, lại không cho cô được câu trả lời.