Thời điểm Vận Nhi
tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, tia nắng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa
mỏng chiếu vào trong phòng, cô giật mình ngồi dậy, mặc kệ thân thể vẫn
còn đau nhức, chạy đến phòng tắm mặc quần áo, rửa mặt. Toi rồi, bị muộn
rồi.
Bình thường Âu Thừa Duẫn đều dậy sớm hơn cô, khi cô tỉnh lại thì anh đã đi rồi. Nhưng những dấu vết trên người thời thời khắc khắc
nhắc nhở Vận Nhi, hôm qua anh ấy đã trở lại bên cạnh cô.
Để đảm
bảo an toàn, Vận Nhi mặc một chiếc áo trắng cùng quần bò, trên cổ mang
một chiếc khăn lụa, che đi các vệt xanh tím loang lổ, may mà giờ là mùa
thu, nếu không cô mặc như vậy ra ngoài thật là dọa chết mọi người.
Để tóc xõa tự nhiên bên vai, Vận Nhi cầm di động ở bên giường rồi chạy xuống dưới lầu.
“Chị Ngọc, Âu Thừa Duẫn đi lúc nào vậy…” Vừa chạy xuống lầu, Vận Nhi vừa vội vàng hỏi về Âu Thừa Duẫn.
“Sáng sớm Điện hạ đã đến công ty, phu nhân, cô tỉnh rồi?” Chi Ngọc đang bưng
bữa sáng đặt vào bàn ăn, vừa lúc thấy cô vội vàng chạy xuống.
“Vậy à, vậy em đến trường đây!” Vận Nhi biết được anh đến công ty, rốt cuộc
thấy yên tâm, cầm lấy cốc sữa trên bàn đưa lên miệng uống, có thể do
uống quá nhanh, dạ dày cô đột nhiên cảm thấy khó chịu. Vận Nhi cố nén
cảm giác muốn nôn xuống, đặt cốc lên bàn, “Em không ăn đâu, bị muộn rồi
chị ạ!”
“Kìa, cô đừng vội, Điện hạ đã bảo lái xe đưa cô đến
trường học!” Chị Ngọc nhìn sắc mặt Vận Nhi hơi tái nhợt, lo lắng dặn dò. Vận Nhi cũng cảm thấy thân thể không thích hợp tự lái xe, nên để lái xe đưa cô đến trường mà không tự lái.
Chạy đến trước phòng học vũ
đạo, Vận Nhi thở hổn hển đỡ thắt lưng, cảm thấy eo như rời ra. Nghĩ đến
vận động tối qua, mặt Vận Nhi không khỏi đỏ bừng lên.
…
“Tô Vận nhi, đây là lần thứ mấy, tại sao động tác đơn giản như vậy mà em
cũng không làm tốt?” Giảng viên vũ đạo vừa làm mẫu vừa dạy Vận Nhi, đối
với biểu hiện gần đây của cô, rất không hài lòng.
“Xin lỗi cô, để em làm lại!” Chỉ là động tác xoay tròn liên tục mà Vân Nhi cảm thấy có
chút lực bất tòng tâm, trước đây cô có thể thoải mái chuyển chân xoay
tròn mười mấy vòng, bây giờ chỉ xoay một vòng đã thấy đầu choáng váng
muốn nôn. Làm thêm vài lần đều không được, cô giáo để cho cô qua bên
cạnh nghỉ, quay sang dạy một bạn khác.
“Này, Tô Vận nhi, cậu kiệt sức rồi phải không? Chồng cậu mỗi lần đều kịch liệt như vậy à?” Hứa Tâm Lam đến chỗ cô, nhìn vẻ mặt uể oải của cô, mở to mắt nhìn cô vẻ ám
muội. Vận Nhi lắc đầu, trừng mắt liếc bạn một cái: “Gì chứ?”
“Thôi đi, rõ ràng như vậy rồi, mà cậu còn không thừa nhận?” Hứa Tâm Lam dương cằm chỉ chỉ trước ngực cô, Vận Nhi ngạc nhiên mở to mắt, nhanh chóng
lấy tay che cổ, thật sự là đòi mạng, cô thay quần áo múa, cổ bị lộ hết
ra rồi còn gì? Hiển nhiên, người hiểu biết đều có thể nhận ra điều Hứa
Tâm Lam nói.
“Thật ra…” Vận Nhi hơi xấu hổ vuốt tóc, cười nụ mang ý lấy lòng.
“Có điều, Tô Vận Nhi, ngực cậu nhìn lớn hơn à nha, đây là công lao diệu thủ hồi xuân của chồng cậu phải không?” Hứa Tâm Lam đưa mắt nhìn lướt từ
dưới lên trên mà đánh giá, cuối cùng tầm mắt dừng ở trước ngực cô, thầm
nghĩ, Vận Nhi vốn rất gầy, bây giờ so với trước kia còn gầy hơn, mà lại
có bộ phận béo lên?
“Biến, mắt cậu nhìn đi đâu vậy!” Tô Vận Nhi
giả bộ muốn bóp cổ bạn, nhưng cũng cảm thấy Hứa Tâm Lam nói có phần
đúng, tựa như thân thể cô có chút biến hóa, nhưng mấy ngày gần đây cô
chỉ mải lo nghĩ về Âu Thừa Duẫn nên không để ý đến.
…
Âu
Thừa Duẫn bận việc cả buổi sáng, mới tĩnh tâm nghĩ đến nhẫn có thể rơi ở những nơi nào, tối hôm qua ra khỏi cửa hàng trang sức, anh chỉ đi qua
biệt thự ở lưng chừng núi, chẳng lẽ rơi tại chỗ ấy sao?
“Tín, anh vào đây!” Âu Thừa Duẫn ấn điện thoại nội bộ, ra lệnh. Chưa đến một
phút, liền vang lên tiếng gõ cửa, Tín tiến vào, “Điện hạ?”
“Anh
giúp tôi gọi điện cho Tô Ân Huệ,…, thôi, anh tự mình đi một chuyến đến
biệt thự ở lưng chừng núi, giúp tôi tìm một vật!” Âu Thừa Duẫn nâng tay, tự hỏi vài giây rồi nói.
“Vâng, tôi đã rõ, điện hạ!” Tín nghe xong anh muốn tìm cái gì liền đi ra ngoài.
Âu Thừa Duẫn dựa mình vào ghế xoay, mệt mỏi xoa thái dương, tay cầm điện
thoại, bật lại tắt máy, tắt máy lại mở ra, cuối cùng vẫn không ấn dãy số trên danh bạ- vợ yêu!
…
“Bác sỹ nói anh khôi phục tốt
lắm, vài ngày nữa là có thể xuất viện, anh còn cảm thấy chỗ nào không
thoải mái không?” Tô Ân Huệ ngồi bên Phạm Tu Vũ, ân cần hỏi han, nhìn
sắc mặt anh ngày càng hồng hào, trong lòng cô cũng bớt áy náy.
Chuyện tối hôm qua, vẫn làm trong lòng cô có chút băn khoăn, nhưng cô lại phát hiện một điều!
“Ân Huệ, anh khỏe rồi, mấy ngày nay em vất vả rồi, người nhìn gầy hẳn đi!”
Phạm Tu Vũ thấy cô gầy mà đau lòng, nắm lấy tay cô, đặt một nụ hôn lên
đó. Tô Ân Huệ vẫn luôn bên cạnh chăm sóc, không rời bỏ anh, làm anh thấy được an ủi.
“Em nợ anh, đây là điều phải làm!”, Tô Ân Huệ rút
tay mình khỏi tay anh, thái độ bình thản làm Phạm Tu Vũ thương tâm. Cô
ấy chăm sóc mình, chỉ vì cảm thấy áy náy thôi sao?
“Tu Vũ, nếu em để anh hiểu lầm điều gì, em rất xin lỗi, có lẽ ngay từ đầu em không nên lôi kéo anh vào chuyện này, sau này, chuyện của em anh cứ kệ đi!” Tô Ân Huệ nói thẳng thắn, những gì mà Phạm Tu Vũ đã làm cô không thể báo đáp, nhưng việc anh thay Thừa Huyễn chăm sóc cô ba năm qua, cô rất biết ơn.
Nếu Âu Thừa Duẫn không tìm tới cô, có lẽ cả đời này, cô sẽ đem phần tình
cảm mờ mịt đó chôn chặt tận đáy lòng, vì cô không có dũng khí
Nhưng bây giờ đã khác, anh xuất hiện, giống như ba năm trước, hình ảnh khắc
sâu trong trí óc cô, cô không muốn chỉ đứng từ xa nhìn anh, vì hạnh phúc của chính mình, cô sẽ cố gắng một lần.
Cho dù ở bên anh mà khóc, cô cũng thấy mình hạnh phúc hơn bây giờ, thiếu anh, cô sống chỉ như cái xác không hồn, cô không muốn sống tiếp như vậy!
Bỏ qua tự tôn
mà đến tìm anh chịu nhục nhã, dù Âu Thừa Duẫn một lần lại một lần thương tổn cô, cô không kiềm chế được mà vẫn yêu anh.
“Ân Huệ, em nói
vậy là có ý gì? Trước giờ anh chỉ đơn giản là muốn chăm sóc em, giúp em, chẳng nhẽ như vậy cũng không được?” Pham Tu Vũ không nghĩ đến khi tỉnh
dậy sẽ gặp tình huống như vậy, Tô Ân Huệ như thay đổi thành người khác,
dù cô đối với anh chỉ là lợi dụng, anh cũng không trách cô. Vì anh yêu
cô!
“Từ trước tới giờ, em chưa từng quên được Âu Thừa Duẫn, em
muốn ở bên anh ấy, nói như vậy anh hiểu rồi chứ? Nếu không muốn để em
thêm áy náy, thì anh hãy bình phục nhanh lên! Em cũng không muốn suốt
ngày phải chạy tới bệnh viện!” Đối với sự si tình của Phạm Tu Vũ, Tô Ân
Huệ chỉ có thể giả bộ lạnh lùng, khiến cho anh hết hi vọng.
Phạm
Tu Vũ nhìn vẻ mặt oán giận của Tô Ân Huệ mà cảm thấy xa lạ, sao cô ấy có thể thốt lên lời nói tổn thương người như vậy, cô ấy biết rõ anh yêu cô mà không cần cô đạp lại, chẳng lẽ vì Âu Thừa Duẫn, đến anh cô cũng
không cần nữa sao?