Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 147: Anh ấy biến mất




“Cô sợ cái gì? Đâu phải là cô bị thương!” Không biết qua bao lâu, lúc Vận Nhi mở mắt ra, thì người đàn ông đó đã xử lý tốt miệng vết thương, đang đứng trước mặt cô. Cô đang ngồi ngước mắt nhìn lên, nên cảm thấy anh ta thật cao!

Nhận ra thể lực anh ta đã kiệt quệ không chống đỡ được nữa, Vận Nhi nhanh chóng đứng dậy, nâng anh ta lên giường nằm nghỉ, “Đổi lại là người con gái khác, nhìn thấy trường hợp máu me như vậy, cũng sẽ sợ hãi phải không nào?”

Vận Nhi muốn rút tay lại nhưng lại bị anh ta gắt gao nắm chặt trong tay, đôi mắt đen láy nhìn thẳng con người màu hổ phách, rồi bỗng nhiên anh ta nhếch môi, nở một nụ cười đẹp, “Hôm nay cô đã cứu tôi!”

“Hả?” Suy nghĩ của Vận Nhi có chút đình trệ, anh ta cũng không nói cảm ơn, chỉ dùng ánh mắt đánh giá cô một cách tùy ý.

Vận Nhi cũng nhận ra được anh ta là một người nguy hiểm, làm gì có ai sẽ để hòm thuốc ở trong phòng khách sạn, hơn nữa anh ta bị bắn, chắc chắn thân phận không đơn giản, nhưng nhìn anh ta, Vận Nhi lại không thấy sợ hãi, có lẽ trong tiềm thức cô cho rằng anh ta không phải một người xấu.

“Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi phải đi rồi!” Vận Nhi đứng lên, mỉm cười nhẹ với anh ta, “Tôi cũng chỉ là vô tình mà cứu anh thôi!”

“Tôi tên là Lôi Ân, cô tên là gì?” Người đàn ông hình như không muốn cô rời đi nhanh như vậy, thật lạ, đối với một cô gái xa lạ, anh ta lại buông mọi phòng bị, dùng trực giác của bản thân để phán đoán, cô là một cô gái đơn thuần.

“Tô Vận Nhi!” Vận Nhi hào phóng nói ra tên của mình, rồi bình tĩnh xoay người, “Tạm biệt!”

Lôi Ân nhìn bóng dáng Vận Nhi biến mất, không khỏi hồi tưởng lại độ ấm và mùi hương trên lòng bàn tay khi nắm tay cô lúc nãy, không rõ vì sao, miệng vết thương cũng không đau như vừa rồi.

Chuyến đi đến Trung Quốc lần này, xem ra cũng không phải là không thu hoạch được gì!

Vận Nhi biết người tên Lôi Ân kia khẳng định không phải là người đơn giản, cô cũng không muốn có dính dáng hay quan hệ gì với anh ta.

Đến trước cửa thang máy, Vận Nhi thấy một bóng dáng màu đen từ thang máy đi ra, nhìn rất quen, đến khi cô chạy nhanh lại gần nhìn cho rõ thì lại anh ta đã biến mất ở sau chỗ quặt. Vận Nhi chắc chắn mình không nhìn lầm, sườn mặt của người vừa rồi và người cô nhìn thấy ở sân bay rất giống nhau, là Mẫn Thiên Hữu phải không?

Không tiếp tục truy cứu vì sao anh ta sẽ xuất hiện ở đây, Vận nhi nhanh chóng ra khỏi thang máy, rời khỏi khách sạn.

Quần áo của cô bị dính máu, về đến Âu Viên, chị Ngọc nhìn thấy còn bị dọa không nhẹ. Vận Nhi vội vàng giải thích cô không cẩn thận dính màu vẽ lên quần áo, không muốn chị ấy lo lắng nên cô đã nghĩ ra một lời nói dối. Vận Nhi đi nhanh lên lầu tắm rửa thay quần áo mới, vứt bộ quần áo kia vào sọt rác.

Thời điểm Âu Thừa Duẫn trở về Vận Nhi đã đi ngủ, nhưng Vận Nhi có thể cảm giác được cả đêm anh đều không trở về phòng, không rõ là không về nhà hay là không vào phòng. Mãi đến sáng ngày hôm sau, nghe chị Ngọc nói anh có về nhà, nhưng trời chưa sáng đã rời đi rồi. Vận Nhi cảm thấy hơi hoảng hốt và lo lắng. Anh ấy về nhà nhưng sao lại không vào phòng?

Lúc cô nhận được điện thoại của anh, thì anh đang ở sân bay, anh nói phải đi Italy công tác vài ngày. Vận Nhi lập tức cảm thấy không thích hợp, anh ấy đột nhiên đi công tác, không hề báo trước làm một chút tâm lý chuẩn bị cô cũng không có. Âu Thừa Duẫn nói mấy câu, có vẻ vội vàng, sau đó liền cúp máy.

Vài ngày sau vẫn không thấy Âu Thừa Duẫn gọi điện thoại, Vận Nhi suốt ngày hoảng hốt, có chút không yên lòng, nhớ anh, lo lắng cho anh, nhưng cái gì cũng không làm được.

Thật ra Âu Thừa Duẫn và Mẫn Thiên Hữu suốt đêm bay đến Italy, viên ngọc xanh lần trước bọn họ có được, trên đường vận chuyển bị đánh cắp, không cần nghi ngờ, chắc chắn do người của Áo Lai Đặc làm, nghe nói bọn Mafia thái tử cũng đến Trung Quốc tìm kiếm viên ngọc xanh không rõ lai lịch kia. Tiêu Trác và Nam Cung Thần chú ý hành tung trong nước của bọn chúng, biết bọn chúng đã bay đi Italy.

Nhiệm vụ lần này đã thành công một nửa, ai cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy!

Đến ngày thứ năm Âu Thừa Duẫn biến mất, Vận nhi gặp Tô Thượng Đông đến trường học của cô, “Anh cả?”

Vận Nhi vừa tan học, đi cùng Hứa Tâm Lam ra khỏi trường thì nhìn thấy chiếc xe Ferrari quen thuộc đậu ở đó, Tô Thượng Đông nhìn Vận Nhi đi về phía anh, bóng dáng uyển chuyển dưới ánh chiều tà càng thêm vẻ yểu điệu, “Sao nhìn em có vẻ gầy đi!”

Tô Thượng Đông vuốt sợi tóc trước mặt cô ra sau gáy, quan tâm lo lắng hỏi cô.

“Không mà? Em còn cảm thấy gần đây béo lên không ít ấy!” Vận Nhi để tay lên gò má, kháng nghị nói.

Từ lần gặp ở bệnh viện, Vận Nhi cũng chưa gặp lại Tô Thượng Đông, cũng hơn mười ngày mà thôi. Sự quan tâm của Tô Thượng Đông bù đắp phần nào sự trống vắng của Âu Thừa Duẫn gây nên cho cô.

“Âu Thừa Duẫn đi công tác?” Tô Thượng Đông chở Vận Nhi rời khỏi trường, thuận miệng hỏi.

“Vâng… hình như công ty bên kia xảy ra chút vấn đề!” Âu Thừa Duẫn nói với cô như vậy, bây giờ không có tin tức của anh, Vận Nhi rất lo lắng.

“Không cần lo lắng, anh ta sẽ xử lý tốt thôi!” Tô Thượng Đông an ủi cô, mặc dù bản thân với việc Âu Thừa Duẫn xuất ngoại cũng có hoài nghi. Tập đoàn SK lớn như vậy, anh cũng không hiểu rõ cơ cấu bên trong, nên cũng không giúp được cô.

“Vâng…” Vận Nhi miễn cưỡng gật đầu, lộ ra một chút tươi cười. Sau đó, Tô Thượng Đông mang cô đi nhà hàng chuyên món Tây ăn cơm, rồi lại đưa cô đi nghe nhạc, đến lúc tan cuộc đã là chín giờ tối.

“Em về sớm nghỉ ngơi đi!” Tô Thượng Đông siết chặt thêm áo khoác của cô, sau đó đưa chìa khóa x echo cô, “Về sau xe này cho em lái!”

“Không cần đâu, anh cả!” Vận Nhi muốn cự tuyệt, nhưng Tô Thượng Đông không cho cô có cơ hội từ chối, “Nghe lời, vốn dĩ xe này mua để tặng cho em, chính em lái xe về đi, anh gọi lái xe tới đón!”

Tô Thượng Đông đẩy Vận Nhi lên xe, săn sóc dặn dò cô, “Lái xe chậm thôi, cẩn thận một chút!”

“Vâng, anh cả!” Vận Nhi vẫy vẫy tay. Chiếc xe Ferrari màu đỏ này vẫn giống như lần trước cô lái, nhìn bóng dáng cao lớn đứng ngoài xe, bất tri bất giác, hốc mắt cô đã có chút ươn ướt.

Từ đấy, Vận Nhi tự mình lái xe đi học. Khi Âu Thừa Duẫn chưa trở về, Tô Thượng Đông thường gọi cho cô hẹn cùng nhau ăn cơm, rồi lại lái xe theo cô về nhà. Vận Nhi không có chú ý đến, vẫn có một chiếc xe thể thao màu trắng đi theo.

Tô Thượng Đông tận mắt nhìn cô về nhà mới yên tâm quay đầu, trở về biệt thự của chính mình.

Âu Thừa Duẫn rời đi đã hai mươi ngày, ngoại trừ cuộc điện thoại gọi cho cô lúc ở sân bay sau đó không hề có tin tức gì, Vận Nhi gọi cho anh thì điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy. May có Tô Thương Đông luôn bên cạnh cô an ủi. Vận Nhi quyết định, khi nào anh trở về, sẽ nói ba từ mà cô nợ anh.

Anh còn chưa nghe được cô nói, em yêu anh!

Hôm nay, Vận Nhi nghe được Tô Thượng Đông thông báo, Phạm Tu Vũ đã tỉnh, cô vui đến điên rồi, lập tức trốn học đến bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện, nhìn thấy Phạm Tu Vũ đã tỉnh, đang ôm Tô Ân Huệ, cô vui mừng chảy nước mắt.

“Bé ngốc, em khóc cái gì?” Tô Thượng Đông đưa giấy cho cô, vỗ nhè nhẹ lưng cô.

“Anh cả!” Trong lòng Vận Nhi ủy khuất, nghe được giọng nói của Tô Thượng Đông, không khống chế được nhào vào lòng anh, bất lực khóc.