“Đấy là người anh em
của anh!” Vận Nhi tức giận nhắc nhở anh, với lại cô nghĩ đến người này
không phải kiểu nhớ thương gì đó, được không nào?
“Anh em cũng không được!” Âu Thừa Duẫn bá đạo tuyện bố, “Em chỉ có thể nghĩ về anh!”
“Được rồi, anh chuyên tâm lái xe đi!” Vận Nhi liếc mắt nhìn anh, rồi chuyển đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghĩ đến ngay mai sẽ đến trường, chỉ e là sẽ bị trách phạt, lần này cô biến
mất lâu như vậy lại không liên hệ với Hứa Tâm Lam, không cẩn thận cô ấy
tuyệt giao với cô mất.
Về đến nhà, sau khi nhận điện thoại Âu
Thừa Duẫn liền vào thư phòng làm việc, Vận Nhi biết mình đã làm chậm trễ công việc của anh, nên không đi quấy rầy. Mãi đến thời điểm ăn tối anh
mới ra khỏi thư phòng, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Chị Ngọc nhìn hai người ngày càng thân mật, cười không khép được miệng.
“Công việc rất nhiều sao?” Vận Nhi thấy anh ăn cơm xong lại chuẩn bị vào thư phòng, quan tâm hỏi.
“Ừ… đang có dự án hợp tác cần quyết định, em đi tắm rồi ngủ trước đi!” Vẻ
mặt Âu Thừa Duẫn bình thản, dặn dò Vận Nhi một câu rồi lên lầu. Vận Nhi
nghiêng đầu nhìn bóng dáng bận rộn của anh, tặc lưỡi, tổng giám đốc cũng không dễ làm! Cô nghĩ mình có nên giúp đỡ san sẻ công việc với anh một
chút hay không, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi, cô cũng không giúp được gì!
Vận Nhi tắm rửa xong lên giường, Âu Thừa Duẫn vẫn chưa trở lại, cô cũng không chờ anh, nằm một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, cô cảm nhận được thân thể ấm áp của anh đang ở bên người, bàn
tay to vắt ngang hông, cô cũng không mở mắt, ngủ càng say giấc. Âu Thừa
Duẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của cô, thất vọng hôn nhẹ lên môi cô, rồi ôm cô ngủ.
Âu Thừa Duẫn đúng là người đàn ông có thể lực dồi dào, rõ ràng hôm qua ngủ muộn hơn cô, nhưng buổi sáng lúc cô
tỉnh lại anh đã đi rồi, chỉ dặn lái xe đưa cô đến trường.
Vận Nhi đến vừa lúc vào học tiết đầu, may là cô có thân phận đặc thù, nghỉ
nhiều ngày như vậy cũng không có ai tìm cô gây phiền phức.
Thật vất vả đợi đến lúc tan học, cô biết cô không tránh được việc bị Hứa Tâm Lam nghiêm hình bức cung.
Nhưng ngoài ý muốn là, con nhóc kia dường như thay đổi tính cách, lại không tra hỏi gì về việc của cô.
Bị cô ấy thần thần bí bí kéo đến quán cà phê gần trường học, phát hiện ra ở đó đã có người ngồi đợi, Vận Nhi giật mình nhìn người đó, “Từ bao giờ
mà hai người quen thuộc như vậy?”
Lúc trước cô còn định giúp hai người làm quen mà.
Đã vài ngày Thương Nhĩ Kì chưa gặp Vận Nhi, bèn nói một tràng dạy dỗ cô,
“Tô Vận Nhi, anh còn tưởng em mất tích rồi, sao lại thế? Di động cũng
không mở, có biết anh lo thế nào không hả?”
Người sáng suốt đều có thể nhận ra sự quan tâm của Thương Nhĩ Kì dành cho cô, ngay cả Hứa Tâm Lam nhìn cũng thấy hơi ghen tị.
Cứ nghĩ rằng Thương Nhĩ Kì vì có chút ấn tượng nên mới đến tìm cô, thì ra tất cả đều vì cô gái này!
“Này, chú ý hình tượng của anh đi!” Tô Vận Nhi hơi xấu hổ, với sự quan tâm
của Thương Nhĩ Kỳ cô không suy nghĩ nhiều. Quan hệ của hai người bây giờ cũng nên gọi là bạn bè rồi.
“Bây giờ anh không cần giữ hình
tượng!” Nghe anh nói như vậy, Vận Nhi cẩn thận đánh giá lại người đàn
ông mặc âu phục đi giày da trước mặt, cùng với tạo hình ngôi sao đẹp
trai phóng khoáng quả thật có thể nói là hai người khác nhau.
“Rốt cuộc thì em đi đâu vậy? Trường thì không đến, ở nhà cũng không thấy!”
Thương Nhĩ Kì hấp tấp nắm chặt tay cô hỏi, chỉ thiếu việc đem đầu cô mở
ra nhìn xem cô đang nghĩ gì, cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ biết lo
lắng cho một người đến đêm không ngủ được như vậy.
Chỉ có với Tô Vận Nhi anh mới có cảm giác như vậy. Nhất là sau khi biết cô và Âu Thừa Duẫn ly hôn, anh càng dụng tâm với cô hơn.
“Vận Nhi, cậu nói thật đi, có phải cậu bỏ trốn với người đàn ông nào hay
không?” Hứa Tâm Lam lớn mật phỏng đoán, cùng với vẻ mặt của cô, Thương
Nhĩ Kì suýt nữa là nghiêm hình bức cung với cô.
“Tớ đâu dám chứ?” Vận Nhi uống một ngụm cà phê, rụt cổ nói, “Tớ… và anh ấy… đi nghỉ vài ngày!”
Vận Nhi lắp bắp nói, không ngờ hai người trước mắt mình còn có điểm rất
giống nhau, là luôn thích quản mọi chuyện của cô, nhưng cũng lạ là sao
cô lại nói chuyện này cho Thương Nhĩ Kì?
“Anh ấy là ai hử?” Hứa
Tâm Lam hỏi theo bản năng, sau đó nhìn đôi mắt hàm súc của Vận Nhi, mới
giật mình nhận ra, “À.. là chồng cậu hả?”
“Tao đã nói rồi mà, một người tuyệt vời như chồng cậu mà cậu lại không có chút rung động nào
sao? Vận Nhi, tao nói đúng rồi đúng không?” Hứa Tâm Lam như phát hiện ra một bí mật rát lớn, rồi lại nói rất nghiêm trang, “Vận Nhi, tình cảm
của cậu cũng thay đổi quá nhanh đấy!”
“Em còn từng yêu ai nữa?”
Các cô không nhận ra, khi Hứa Tâm Lam nói đến Âu Thừa Duẫn, khuôn mặt
Thương Nhĩ Kì đã sầm lại. Ở bữa tiệc, khi Vận Nhi bị hắn ta đưa đi, đáng lẽ anh ta nên nhận ra, nhưng anh ta lại ép bản thân không được tin
tưởng mà thôi.
“Sư huynh Lam Hạo, lúc trước Vận Nhi thích anh ấy!” Hứa Tâm Lam ở bên giải thích.
“Cậu cũng nói là trước đây…” Vận Nhi thấy hơi tủi thân, nhỏ giọng nói thầm,
nói như thể cô là người đứng núi này trông núi nọ không bằng.
Nói một cách công bằng, tình cảm của cô đối với Lam Hạo không giống cảm
giác như với Âu Thừa Duẫn cho cô, đó không phải là tình yêu đâu?
“Vậy bây giờ thì sao?” Thương Nhĩ Kì đối mặt, nhìn thẳng mắt Vận Nhi, hỏi rất nghiêm túc.
“Việc này, thật ra em …” Vận Nhi còn đang phân vân nên nói như thế nào, thái
độ của Thương Nhĩ Kì đối với cô, không phải cô không cảm động, nhưng cô
đều không đáp lại, cũng nên tận lực xem nhẹ nó, bởi vì không thể xác
định! Hiện tại, cô đã có Âu Thừa Duẫn, càng không thể cho anh ấy cơ hội
được.
“Thật ra hai người luôn ở bên nhau phải không?” Thượng Nhĩ
Kì nói tiếp lời cô, khi cô luôn trốn tránh ánh mắt của mình, anh biết
lòng cô có Âu Thừa Duẫn, tình cảm của bọn họ đã sâu sắc như thế rồi sao?
Vận Nhi không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cúi mặt nhìn cốc cà phê. Không khí đột nhiên trở nên trầm lặng.
Hứa Tâm Lam nhìn sắc mặt Thương Nhĩ Kỳ âm trầm, không dám lại mở miệng nói chuyện.
“Ủa, đó không phải Riche sao? Anh ấy sao lại ở đây?”
“Ừ, nghe nói anh ấy đã xuất ngoại rồi mà!”
“Nhìn có vẻ không giống lắm, có lẽ chỉ là người giống anh ấy thôi?”
Khắp nơi bắt đầu xôn xao, dường như đã có người nhận ra Thương Nhĩ Kì, mặc
dù anh ta đã rời khỏi vòng giải trí, nhưng nếu đi ngoài đường, vẫn sẽ có người nhận ra. Dù đã sử dụng tên thật rồi cũng vẫn có nhiều phiền phức.
“Đi thôi, chúng ta ra khỏi đây đã!” Trước đây, mỗi lần Thương Nhĩ Kì ra
ngoài đều sẽ đội mũ, nhưng hiện tại ăn mặc lịch sự như vậy, cũng không
tiện hóa trang như thế, chỉ có thể cúi đầu, đi nhanh ra ngoài. Vận Nhi
và Hứa Tâm Lam cũng theo đi ra.
“Tôi biết ngay anh ở chỗ này!” Vận Nhi vừa đi đến cửa, liền thấy một bóng dáng màu hồng, nhẹ nhàng xà vào lòng Thương Nhĩ Kỳ.