“Anh sẽ biết nhanh thôi!” Âu Thừa Duẫn để lại một nụ cười kín đáo thoáng qua, rồi dứt khoát đi ra ngoài.
Trên hành lang dài, bóng dáng hao gầy của Tô Ân Huệ đang đi về phía anh, Âu
Thừa Duẫn vẫn thong thả bước đi, vẻ mặt không chút thay đổi. Cô ta nghĩ
ít nhất anh cũng sẽ liếc nhìn mình một cái, nhưng ngay cả ánh mắt của
anh cũng chưa từng nâng lên, cứ như vậy mà đi lướt qua.
Thời điểm xoay người, cô ta mới nhận ra nước mắt mình đang rơi, nhưng Âu Thừa Duẫn chưa bao giờ để ý đến.
“Bây giờ yên tâm rồi chứ? Chúng ta đi thôi!” Âu Thừa Duẫn đi đến trước mặt
Vận Nhi, ôm lấy vai cô. Dáng vẻ thân mật ấy làm Tô Ân Huệ suýt chút nữa
thì đứng không nổi, hai chân mềm nhũn, may mà có Tô Đông Thượng đỡ cô ta đúng lúc, nếu không chắc đã ngã xuống rồi.
“Anh, chị, bọn em đi
trước đây!” Vận Nhi không ngẩng đầu lên, không rõ là trốn tránh ánh mắt
của Tô Ân Huệ, hay là sợ hãi Tô Thượng Đông. Cô bị động để Âu Thừa Duẫn
ôm mình, cả hai đi ra khỏi bệnh viện.
“Cảm ơn anh!” Đôi mắt Vận
Nhi ánh lên ánh nhìn nghiêm túc, thực lòng cảm ơn Âu Thừa Duẫn. Nghe cô
nói, cảm giác chột dạ khiến lòng anh se lại, cố gắng trấn tĩnh, đầu ngón tay gõ gõ trên tay lái, tỏ vẻ không để ý mà hỏi, “Cảm ơn cái gì chứ?”
“ Ừm… vì tất cả!” Vận Nhi biết anh biết rõ còn hỏi. Mặc kệ những việc anh làm cho cô hay cho Phạm Tu Vũ, cô vẫn muốn cảm ơn từ tận đáy lòng, dù
rằng anh làm chưa bao giờ cần cô cảm ơn, nhưng cô vẫn muốn nói.
Âu Thừa Duẫn nhìn đôi mắt sáng long lanh trong suốt của cô qua gương chiếu hậu, không trả lời, chỉ im lặng lái xe.
Bọn họ cũng không có trở về Âu viên ngay, mà là đến một cửa hàng trang sức, lúc Vận Nhi theo Âu Thừa Duẫn xuống xe, mới nhớ đến anh từng nói, khi
trở về sẽ tặng cô một chiếc nhẫn kim cương.
Anh là người đã nói
là sẽ làm, trước giờ sẽ không bao giờ hứa hẹn chuyện gì mà mình không
làm được. Về chuyện này Vận Nhi cảm thấy rất ủy khuất. Vốn dĩ cô cũng
không quan tâm nhẫn kim cương hay là cái gì, cô chỉ cần tâm ý của anh
trong đó mà thôi.
“Âu tổng, ngài đã tới?” Nhân viên cửa hàng rất
nhiệt tình đón tiếp Âu Thừa Duẫn, thân thiện đem những mẫu nhẫn mới nhất ra cho bọn họ chọn lựa.
Ở bên cạnh, Vận Nhi kéo ống tay áo của anh, Âu Thừa Duẫn quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu mày, “Sao vậy?”
“Em không cần nhẫn kim cương gì đâu, bọn mình đi thôi!”. Có chiếc nhẫn vỏ
sò tím cất chứa sự hẹn ước lâu dài, hẹn ước về kiếp sau, cô đã cảm thấy
rất thỏa mãn rồi.
“Lấy những chiếc nhẫn kim cương đắt nhất ra
đây!” Âu Thừa Duẫn quay đầu nói với người bán hàng, rồi vươn tay ôm lấy
vai Vận Nhi, “Hôm nay em phải nhìn tận mắt nhé, anh sẽ tặng chiếc đắt
nhất cho em!”
Lời nói của cô anh đều nhớ rõ. Mặc dù đấy chỉ là lời cô trong lúc nhất thời nói ra, không ngờ anh đều xem là thật.
“Vâng, Âu tổng, xin chờ một lát!” Người bán hàng cũng không bị khí thế của Âu
Thừa Duẫn dọa sợ. Trên thực tế, cửa hàng này thuộc về tập đoàn Nam Cung, cho nên Âu Thừa Duẫn sẽ không tốn nhiều quá nhiều tiền.
Rất
nhanh, nhân viên cửa hàng trở lại mang theo một loạt chiếc nhẫn kim
cương Nam Phi bày ra trước mắt bọn họ. Ngay cả một người không hiểu về
trang sức như Vận Nhi, nhìn đến ánh sáng rực rỡ từ những viên kim cương, cũng phải cảm thán chế tác thật tinh xảo!
“Chọn chiếc này đi!” Âu Thừa Duẫn chỉ chiếc nhẫn có khắc chữ tiếng anh.
“Ánh mắt của Âu tổng quả nhiên là độc đáo, chiếc nhẫn này là tổng giám
đốc của chúng tôi đặt làm riêng cho tiểu thư, nhập khẩu từ Châu Âu, trên đó có đính mười hai viên kim cương, đây là chiếc duy nhất trong cửa
hàng!”. Trùng hợp là chiếc nhẫn mà Âu Thừa Duẫn chọn lại là chiếc không
để bán.
“Không vấn đề gì, tôi thích cái như vậy, giúp tôi đặt một chiếc, tôi sẽ gọi điện thoại cho tổng giám đốc của các cô!” Âu Thừa
Duẫn đeo chiếc nhẫn lên ngón tay thon dài của Vận Nhi, rất vừa vặn.
“Nhìn đẹp không?” Vận Nhi giơ tay lên, đưa chiếc nhẫn đến trước mặt anh. Kỳ
lạ là, ở giữa mười hai viên kim cương cũng là một viên ngọc lục bảo, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
“Em thích là được rồi!” Âu Thừa Duẫn viết
xuống ba mẫu chữ rồi giao cho nhân viên cửa hàng, cẩn thận dặn dò, “Khắc thêm vài mẫu nữa giúp tôi!”
Vận Nhi nhìn thấy một mẫu trong đó
là “I love you!”, còn mấy mẫu còn lại anh đưa cho nhân viên, cô không
nhìn thấy, không biết là gì nữa.
“Sao thế? Không nỡ tháo xuống
à?” Âu Thừa Duẫn xoay người, thấy Vận Nhi không biết đang suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ nở nụ cười. Anh đi đến bên cô, tháo chiếc nhẫn kim cương trên
ngón áp út ra, sau đó hôn tay cô, “Biểu hiện của em khiến anh rất hài
lòng, quyết định sẽ đích thân đưa em về nhà!”
“Hứ, ai cần chứ!” Vận Nhi tức giận, đi thẳng ra ngoài.
Âu Thừa Duẫn trả lại chiếc nhẫn cho nhân viên cửa hàng, hỏi lại, “Có thể làm xong trong một tuần không?”
“Có thể, thưa ngài!”
“Được rồi, vậy một tuần sau tôi đến lấy!” Âu Thừa Duẫn nhìn lại mấy từ mình vừa viết rồi cũng cất bước ra ngoài.
Vận Nhi đứng tựa bên xe, nhìn anh vừa đi vừa nghe điện thoại trong ánh
hoàng hôn, bóng anh chiếu dài trên mặt đất, dáng vẻ cao ngạo của anh
luôn nổi bật trong đám đông như vậy. Đôi khi Vận Nhi nghĩ, dáng vẻ bố mẹ như thế nào mới sinh ra được người con có gen tốt như vậy chứ?
“Nói thế, tiểu công chúa có ý kiến? Được rồi, lần khác tôi sẽ nhận lỗi với
cô bé. Tay Vận Nhi và cô ấy kích cỡ giống nhau, cứ dựa theo số đo ấy mà
làm là được. Ừm… có gì thì báo cho tôi!” Âu Thừa Duẫn nói chuyện điện
thoại với Nam Cung Thần xong, lại thấy Vận Nhi đang nhìn mình chăm chú.
“Âu Thừa Duẫn, có phải đã làm cho anh khó xử hay không, nếu không … anh đưa chiếc khác cho em cũng được mà!” Vừa rồi Vận Nhi có nghe nhân viên cửa
hàng nói, chiếc nhẫn kia là hàng không bán, là quà tặng của tổng giám
đốc bọn họ. Tiểu công chúa, là người rất quan trọng sao?
“Không
khó xử gì cả, đặt họ làm thêm một chiếc là được, ông chủ của nơi này em
cũng gặp rồi mà, chính là Nam Cung Thần!” Âu Thừa Duẫn đã ngồi vào trong xe, Vận Nhi cũng vào theo, “À, là anh ta à!” Cô từng gặp người đàn ông
cho người ta cảm giác rất lạnh lùng ấy hai lần, lần đầu tiên gặp, khi ấy Tiêu Trác cũng có ở đó, bọn họ để lại cho Vận Nhi ấn tượng rất sâu sắc.
“Còn tiểu công chúa ấy là ai vậy?” Vận Nhi tò mò hỏi, không ngờ rằng một
người anh tuấn lạnh lùng như vậy cũng đặt người khác trong lòng.
“Con gái anh ấy!” Âu Thừa Duẫn nhìn vẻ mặt tò mò của cô, cười khẽ nói.
Như đoán trước cô sẽ giật mình khi nghe đáp án, lại bổ sung thêm một câu, “Không phải con đẻ!”
“Như vậy cũng rất kỳ lạ nhỉ!” Vận Nhi há hốc miệng kinh ngạc, không thể tin
được, một người xêm xêm tuổi Âu Thừa Duẫn lại có cô con gái lớn như vậy, có điều quan hệ giữa hai người đó chắc chắn không đơn giản.
“Đâu có gì đáng để tò mò, có dịp sẽ cho bọn em gặp mặt, hai người cũng gần
bằng tuổi nhau đấy!” Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn có chút đăm chiêu, nhìn chằm
chằm sườn mặt sững sờ của Vận Nhi một lát, sau đó khởi động động cơ.
Nghĩ đến viêc Nam Cung Thần cưng chiều quá mức với nhóc con kia, Âu Thừa
Duẫn cảm thấy sự nhân nhượng của Nam Cung Thần đối với cô bé ấy sẽ làm
cô bé hiểu lầm. Dù sao trong lòng của anh ta, vẫn đang cất giấu bóng
hình người phụ nữ khác!
Điều này càng làm Vận Nhi giật mình, Nam
Cung Thần nhận nuôi cô con gái kém mình không đến chục tuổi. Cùng sinh
hoạt với một người đàn ông không phải cha ruột của mình, về lâu dài, sợ
là sẽ sinh ra cảm giác “luyến phụ” rất nghiêm trọng.
“Ở trước mặt anh mà lại nghĩ về người đàn ông khác là không được đâu đấy!” Âu Thừa
Duẫn đưa tay gõ đầu cô, tuy biết chẳng qua cô chỉ vì tò mò, nhưng anh
cũng không thích cô chú ý quá nhiều đến người khác.