Bên tai chợt vang lên tiếng sóng đánh mạnh vào bờ, Vận Nhi giật mình ngẩng đầu lên, nước biển đã dâng cao, cô nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Âu Thừa Duẫn đâu
cả. Cảm giác lo lắng kinh hoàng dậy sóng trong lòng cô, Vận Nhi kêu lên
sợ hãi, cứ để chân trần chạy ra, nhưng chỉ thấy từng con sóng, con sau
cao hơn con trước đánh vào bờ, “Âu Thừa Duẫn, anh đâu rồi?”
Vận
Nhi sợ hãi, sự sợ hãi như con kiến len lỏi vào từng thớ thịt của cô, “Âu Thừa Duẫn, em không cần vỏ sò tím nữa, anh trở về, anh hãy trở về đi!”
Nước mắt như những hạt trân châu đứt dây xâu, theo hốc mắt chảy xuống cuồn
cuộn, trong lòng cô càng ngày càng hoảng sợ, không muốn, cô không muốn
anh rời đi!
“Duẫn, anh ở đâu? Anh trở về đi được không?” Vận Nhi
quá hoảng hốt, cảm giác bất lực không thể làm gì khiến cô như phát điên, ngoài trừ khóc, cô không biết nên làm gì bây giờ. Mắt nhìn thủy triều
lui xuống chậm rãi, mà cô vẫn không nhìn thấy anh đâu.
“Duẫn, anh trở về đi …” Vận Nhi vừa chạy vừa gọi, nhưng dù cô gọi tên anh như thế nào, anh vẫn không xuất hiện.
Nước mắt như đông cứng trên mặt cô, thân thể Vận Nhi mềm nhũn, ngồi sụp
xuống bãi cát ẩm ướt do thủy triều lên, ánh mắt không có tiêu cự. Nếu,
nếu anh không trở về nữa, cô nên làm sao bây giờ? “Hu hu, Duẫn …”
“Vợ à, em đang tìm anh sao?” Một đôi tay ấm áp ôm lấy cô từ phía sau. Vận
nhi chưa từng nghĩ đến sự xuất hiện của anh có thể khiến cô giật mình
khiếp đảm, hơi thở không thể quen thuộc hơn kia đang bao trùm cô. Vận
Nhi xoay người, ôm anh thật chặt, “Anh đi đâu vậy? Em tưởng rằng sẽ
không tìm thấy anh…”
Nhìn thấy anh, nước mắt cô lại không kìm
được mà tràn đầy hốc mắt, cuối cùng cô có thể hiểu cảm giác từ địa ngục
lên đến thiên đường là cảm giác như thế nào.
Khi cô đang tuyệt vọng, anh lại xuất hiện như một kỳ tích.
Bây giờ cái gì cô cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ô manh thật chặt, thật chặt.
“Vận Nhi, anh ở đây, sẽ không bỏ lại em đâu!” Trong mắt Âu Thừa Duẫn có ý
cười, lúc cô như nổi điên gọi tên anh, anh liền lộ ra tư thái thắng lợi. Tô Vận Nhi, ngày mà em yêu anh không còn xa nữa đâu.
“Anh thật xấu!” Vận Nhi đánh liên tục vào ngực anh, vừa rồi trái tim cô lo đến gần như ngừng đập.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, cô không nhịn được mà thấp giọng nức nở, cảm giác kinh hoàng như vậy, cô không bao giờ muốn thể nghiệm lần thứ hai.
Môi Âu Thừa Duẫn lập tức áp lên đôi môi mềm mại của cô, muốn dùng cách thức này để an ủi cô, rằng anh đang ở đây, ở ngay bên cạnh cô. Nhìn thấy nét đau lòng trong mắt cô, anh cảm thấy áy náy trong lòng.
Vừa rồi
anh cũng đi không xa, chỉ là khi nhìn thấy thủy triều sắp dâng cao, anh
muốn đánh cuộc, làm một thí nghiệm nho nhỏ. Cho nên anh vẫn đứng phía
sau Vận Nhi, nhìn cô vừa khóc vừa chạy tìm anh, anh biết mình đã thắng.
Lúc này Vận Nhi không đẩy anh ra như lúc trước, mà là cảm thụ độ ấm trên
môi anh, lưỡi cùng lưỡi dây dưa, giờ đây cô nhận ra rằng, cô rất cần
anh.
Kiễng chân, Vận Nhi cũng không cố kị gì nữa, lúc này chỉ
nghĩ muốn cùng anh triền miên, chỉ có như vậy mới có thể bình ổn lo lắng hoảng sợ trong lòng cô.
Không nghĩ đến cô sẽ đáp lại anh nhiệt
tình như thế, Âu Thừa Duẫn muốn hấp thụ ngọt ngào của cô càng sâu, tay
cũng chuyển từ eo cô lên phía cánh tay. Quần áo dính sát vào da thịt do
bị nước biển làm ướt, càng làm Âu Thừa Duẫn không khống chế được ôm siết lấy cả người cô, đôi mắt bị dục tình bao phủ mê ly mà gợi cảm nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào của cô, “Vận Nhi, có thể chứ?”
Tại thời điểm cuối cùng trước khi lý trí bị dục vọng phá tan, anh vẫn tôn trọng mà hỏi ý kiến của cô.
Vận Nhi vùi đầu vào ngực anh, không nói lời nào, nhưng đôi tay lại cầm chặt áo sơ mi của anh.
Âu Thừa Duẫn bế cô về biệt thự, Vận Nhi không dám ngẩng đầu lên, dường như có thể cảm nhận được ánh mắt ám muội của người hầu khi nhìn bọn họ, cô
xấu hổ vùi mặt càng sâu trong lòng Âu Thừa Duẫn, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cổ Long trên người anh, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh bên tai.
Vừa chạm vào giường lớn mềm mại, quần áo trên người cô
đã bị xé mở rất nhanh, hơi thở dốc của Âu Thừa Duẫn mang theo khát vọng
bị kiềm nén tầng tầng lớp lớp đánh sâu vào da thịt cô. Vận Nhi nhìn chăm chú đôi mắt phiếm hồng vì dục tình của anh, ngón tay lướt qua từng
đường nét khuôn mặt, như muốn khảm anh vào trong lòng, ghi nhớ cả một
đời.
“Vợ à, em có thể chuyên tâm một chút hay không?” Âu Thừa
Duẫn phát giác cô không tập trung, bàn tay to đang cầm nơi đẫy đà mềm
mại hơi siết lại, Vận Nhi liền không kìm lòng được mà rên rỉ ra tiếng,
“Ưm…”
“Thật ngoan!” Âu Thừa Duẫn cười vừa lòng. Vận Nhi không
biết anh đã cởi bỏ quần áo của hai người từ lúc nào, lại không vội vã
tiến vào, mà kiên nhẫn hôn khắp thân thể cô, khơi gợi nhiệt tình của cô, khuôn mặt Vận Nhi đỏ hồng, rạng rỡ như đóa hoa dưới nắng, “Vận Nhi, em
đẹp quá…”
Giờ đây khác với lần đầu chỉ có sự đau đớn khi bị đoạt
lấy, Vận Nhi có thể cảm nhận được cảm giác ý loạn tình mê sung sướng, cơ thể bị anh vuốt ve trở nên rất mẫn cảm, khi anh rời khỏi lại cảm thấy
hư không trống vắng.
“Duẫn,” Vận Nhi cảm nhận được nháy mắt vui
sướng tràn trề khi ngón tay anh xuyên qua tóc cô, chớp đôi mắt to bị
sương mù bao phủ, đáp lại sự nhiệt tình của Âu Thừa Duẫn, càng gắt gao
kề sát.
Cảm nhận được cơ thể cô ôn nhuận, Âu Thừa Duẫn không chờ
được nữa, siết chặt thắt lưng của cô, chậm rãi tách hai chân của cô ra,
mũi tên nhọn khéo lèo giống như xà, linh hoạt tiến vào thân thể cô, anh
gầm nhẹ một tiếng thỏa mãn, dục tình tăng vọt rong ruổi trong cơ thể cô.
“Vận Nhi, anh yêu em…” Anh phát tiết toàn bộ nhiệt tình trong cơ thể cô, cả
phòng vang vọng tiếng rên rỉ như có như khiến không khí càng thêm ám
muội kiều diễm.
Ba từ kia, giống như độc dược rót vào trong lòng Vận Nhi, làm cô không thể khắc chế mà trầm luân.
Người ta nói những lời của nam nhân ở trên giường không thể tin, nhưng Vận
Nhi lại tin. Cuối cùng, cũng nghe được anh nói ba từ, anh yêu em!
Có lẽ ngay cả Âu Thừa Duẫn cũng không phát hiện được rằng, anh sẽ không
chủ định trước nói ra ba từ này với cô một cách dễ dàng như vậy.
Cảm xúc mãnh liệt qua đi, sắc đỏ trên mặt Vận Nhi còn chưa có tan hết, cô
nhu thuận nằm trong lòng Âu Thừa Duẫn, ngón tay vô tình đốt lửa trên
ngực anh, nghĩ đến câu nói vừa rồi, trong lòng cô ngọt như uống mật.
“Có mệt không em?” Âu Thừa Duẫn nắm lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy trong ngực, cất tiếng nói khàn khàn như đang tự khắc chế. Nhóc con này càng
ngày càng biết cách trêu chọc, chịu khổ cuối cùng lại là anh. Sợ làm mệt cô, anh chỉ ôm cô như vậy, cảm nhận được một luồng nhiệt đang dâng cao
trong cơ thể. Anh không tưởng được ở trước mặt cô anh thật sự sẽ biến
thành một con sói háo sắc.
Vận Nhi lắc đầu, nghe giọng nói của
anh, ngẩng đầu lên chống lại một đôi mắt thâm thúy, cọ xát ở trong lòng
anh, mở miệng làm nũng, “Duẫn, em đói bụng!”. Một tiếng Duẫn này, càng
làm anh thấy tâm thần nhộn nhạo.
“Anh cũng đói bụng!” Âu Thừa
Duẫn hô hấp dồn dập nhìn cô, cố ý nhấn mạnh hai từ cuối, tay cũng bắt
đầu không đứng đắn vuốt ve trên người cô.
“Vậy chúng ra rời
giường đi ăn cơm đi!” Cố ý không nhận thấy ánh mắt khác thường của anh,
Vận Nhi nắm lấy bàn tay đang để trước ngực mình, xấu hổ nghĩ, giờ là ban ngày, trải qua một phen như vậy, chắc hắn đã là giữa trưa rồi.
Trời ạ, đến bây giờ cô cũng không nghĩ đến bản thân sẽ có thời điểm điên
khùng như vậy, nhớ lại phản ứng khi nãy của mình, mặt cô lại đỏ bừng
lên.
“Nhưng anh chỉ muốn ăn em! Ai bảo ăn em ngon như vậy?” Ngón
tay Âu Thừa Duận lướt qua làn da mịn màng, âu yếm nhìn khuôn mặt tinh
xảo của cô, những mâu thuẫn và kiềm nén trong lòng anh, chỉ giảm bớt khi có được cô mà thôi.
Cảm giác vật nóng bỏng của anh đặt tại nơi
mềm mại của cô, Vận Nhi không dám cử động, hơi thở của Âu Thừa Duẫn phun tên mặt cô, “Vận Nhi…”
“Đừng … giờ đã là giữa trưa rồi!” Vận Nhi quay đầu, nhìn ánh nắng mặt trời chói chang bị rèm cửa ngăn lại, nhiệt
độ nóng rực từ cơ thể anh truyền sang càng làm cô ngượng ngùng cúi đầu.
Âu Thừa Duẫn đoán trước cô sẽ trốn, liễn nhắm chuẩn góc độ, chính xác cướp lấy môi anh đào của cô, giọng nói khàn khàn mang theo thỉnh cầu, “Vợ à, cho anh một lần nữa được không?”
“Không…” Không đợi cô nói xong, cơ thể đã bị rắn chắc lấp đầy, cảm giác phong phú làm cô không tự chủ
được rên rỉ thành tiếng, “Ưm… A”
…
Nói anh là sói đói cũng không
ngoa, Vận Nhi không biết trừng anh đã bao lần, về sau có chết cô cũng
không tin tưởng những lời trên giường của anh, đâu chỉ một lần, từ trên
giường đến phòng tắm, anh một khắc cũng không ngừng lại.
Trái lại, anh lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn cô, “Vợ yêu, chính em nói là “Không”, anh tưởng em còn muốn thêm vài lần!”
Vận Nhi tức đến suýt thì ngất xỉu, thật muốn đánh tan nụ cười mỉm trên
khuôn mặt quá mức tuấn tú kia, lời nói xấu hổ như vậy mà anh cũng nói ra khỏi miệng được, thật là đáng giận! Vẻ tao nhã và kiêu ngạo bình thường vẫn thấy của anh giờ đi đâu rồi?
“Ngoan, mất sức như vậy, nên
bồi bổ thật tốt!” Trên mặt Âu Thừa Duẫn lộ vẻ tươi cười sáng lạn, cầm
pizza trong tay đưa đến bên miệng Vận Nhi, nhưng không thấy cô há miệng.
Mệt anh còn nghĩ ra được lý do hoàn hảo như vậy, Vận Nhi trừng mắt nhìn
anh, không để ý đến sự ân cần của anh, bĩu môi quay đầu nhìn ra hoa
viên.
Những bông hoa kiều diễm nở rộ trong vườn, trắng, hồng, xanh, từng đám từng khu, rất đẹp.
“Anh biết rồi, em muốn anh đút cho em ăn bằng cách khác đúng không, vợ yêu?” Nói xong, Âu Thừa Duẫn liền ngậm một miếng xoài, chuyển về phía miệng
Vận Nhi.
“Thật là muốn điên lên mất!” Vận Nhi nắm sa lát trong
tay ném vào mặt anh, tức giận nhảy xuống khỏi lòng anh, trên mặt lộ vẻ
tươi cười ngọt ngào, “Chồng à, so với em thì anh càng vất vả, anh chậm
rãi mà bồi bổ đi!”
Thật sự là xấu hổ đến no rồi, tức đến no rồi,
Vận Nhi ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, mang theo oán khí
liếc anh một cái, chạy về phía trang viên.
“Tô Vận Nhi, người phụ nữ đáng giận này!” Đền giờ còn chưa có người nào dám quăng đồ vật vào
anh, vậy mà cô dám dùng đĩa sa lát sặc sỡ kia ném vào khuôn mặt kiêu
ngạo của anh. Quần áo cũng bị dính đầy bơ, Âu Thừa Duẫn đành dùng khăn
lau sạch mặt. Nhìn lại, đã không thấy bóng dáng Tô Vận Nhi đâu nữa.
Cô cố ý khiến anh mất thời gian rửa mặt đi?
Âu Thừa Duẫn cũng không tức giận, mà trên mặt lại tỏ vẻ dung túng sủng
nịnh với trò đùa của cô. Nhưng trong lòng tự nói cho chính mình, đối với Tô Vận Nhi, về sau không thể chiều hư được!