Vận Nhi bị câu nói của anh dọa choáng váng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Âu Thừa Duẫn mỉm cười, giọng nói như mang theo ma lực mê hoặc lòng người.
Vận Nhi nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của anh, ở giữa màn đêm, làm cô
không thốt lên lời, chỉ cảm thấy thật tuyệt vời. Vẻ mặt tươi cười như
vậy cũng rất ít gặp trên khuôn mặt anh.
“Đi nào, nếu không xuống
xe anh sẽ ăn sạch em mất!” Âu Thừa Duẫn xuống xe, đi vòng qua bên ghế
phụ, mở cửa xe, thấy Vận Nhi vẫn còn sững sờ ngồi đó, anh bèn kéo cô ra, có chút bất đắc dĩ thở dài, tính tình mơ hồ này của cô, khi nào mới sửa được đây!
Vận Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy nhà hàng trước mặt, nhớ
đến lời nói vừa rồi của anh, lại ảo não phát hiện mình bị trêu chọc nữa
rồi.
“Âu tổng!” Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi vừa bước vào, đã có quản
lý nhà hàng tự tiến lên đón tiếp, sau đó dẫn bọn họ đến một phòng riêng ở trên lầu.
Phòng ăn này trang trí thanh nhã mà lãng mạn, âm nhạc
nhẹ nhàng, tuy không bằng khách sạn, nhưng lại có một phong cách rất
riêng.
“Âu Thừa Duẫn, ông chủ của nhà hàng này cũng là anh ah?”
Vận Nhi đi theo Âu Thừa Duẫn ngồi xuống sô pha, chiếc bàn hình chữ nhật, mặt bàn bằng thủy tinh trong suốt, vừa nhìn là biết đó là vật đắt tiền, chỉ là đồ dùng trong nhà hàng mà lại dùng vật xa xỉ như vậy?
Vân Nhi đương nhiên không biết, các nhà hàng trong cùng hệ thống này
ở thành phố A , trừ bỏ bốn người bọn họ, không có ai có đặc quyền như
vậy.
“Lần này em đoán sai rồi, nhà hàng này không phải của anh,
mà của Tiêu Trác!” Âu Thừa Duẫn sửa lại câu nói của cô, nhìn thực đơn,
thành thạo mà gọi món. Vận Nhi nghĩ lại, lần trước đi ăn cùng Tô Thượng
Đông, cũng là tại một trong những nhà hàng thuộc hệ thống này.
“Lần trước đi ăn, cũng là phòng riêng nhưng không giống nơi này nhỉ!”
“Đó là bởi vì người đi cùng không giống chứ sao!” Âu Thừa Duẫn lại dặn dò
quản lý vài câu, nhân viên phòng ăn đứng bên cạnh, khi thấy quản lý đã
nghe xong yêu cầu của anh, mới cùng nhau lui ra ngoài.
Khí thế như vậy, có vẻ hơi lớn nhỉ?
“Không giống ở chỗ nào?” Trong lòng Vận Nhi cảm thấy tò mò. Bốn người đàn ông
mà lần trước cô thấy ở quầy bar dường như đều có lai lịch không nhỏ. Tuy vậy, bình thường cô không quan tâm đến tạp chí về tài chính và kinh kế, nên không biết bọn họ.
Ngoài Tiêu Trác luôn có bộ dáng cợt nhả, không làm cô thấy xa lạ không quen. Còn Với Nam Cung Thần và Mẫn Thiên
Hữu, chỉ dừng lại ở mức có biết mặt mà thôi.
“Lần trước có đi
cùng người khác, lần này là đi riêng hai người!” Âu Thừa Duẫn ngồi gần
lại bên Vận Nhi, lại thấy cô đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà
nhìn mình, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tiêu Trác và anh, ai giàu
hơn?” Vận Nhi nhớ đến lần trước Âu Dương hỏi Tiêu Trác, Âu Thừa Duẫn có
bao nhiêu tài sản thì anh ta xua tay nói không biết. Làm cô rất ngạc
nhiên, chồng mình rốt cuộc có bao nhiêu tài sản đây!
“Em đừng bị
hắn lừa, tài sản của tiểu tử này không ít hơn anh đâu!” Khóe môi Âu Thừa Duẫn nhếch lên một nụ cười thâm trầm, ngón tay vuốt ve tóc cô, cảm giác mềm mại lại bóng loáng, làm cho anh càng ngày càng mê luyến hương vị
của cô
“Vậy chúng ta ăn cơm ở đây, không trả tiền có được
không?” Vận Nhi nháy mắt to vẻ tính kế, lại đảo mắt đánh giá gian phòng, sang trọng nhưng thanh lịch, đối lập với bộ dáng của Tiêu Trác, Vận Nhi phát hiện ra bạn bè của Âu Thừa Duẫn đều là cùng một kiểu, thâm trầm
lạnh lùng.
“Miễn phí cả đời!” Âu Thừa Duẫn sủng nịnh hôn lên tóc
cô, kề sát tai nàng nói nhỏ: “Cho nên, em gắng sức mà ăn của hắn ta,
giúp chống em tiết kiệm tiền!”
Một lát sau, đồ ăn lần lượt được mang lên, cá kho quế, gan ngỗng, cá hồi xông khói, canh gà, gà chiên bơ, cà phê,…
Vận Nhi nhìn một bàn đầy đồ ăn mà giật mình, hai người bọn họ căn bản không ăn hết được nhiều thức ăn như thế. Đôi mắt to dưới ánh sáng ngọn đèn
càng rạng rỡ, khiến Âu Thừa Duẫn nhìn như say mê.
“Thật là nhà tư bản xa xỉ! Đúng là vật họp theo loài!”
“Không phải em nói không kén ăn sao? Giờ ngoan ngoãn mà ăn đi!” Hôm qua Âu
Thừa Duẫn mới phát hiện, cô ăn rất ít, cũng rất kén chọn. Bèn đưa thật
nhiều đồ ăn đến trước mặt cô, muốn nhìn cô ăn.
“Với những món mà
em thích, đương nhiên sẽ không kén ăn!” Vận Nhi không nghĩ đến một người cao ngạo như Âu Thừa Duẫn, cũng có khi gắp thức ăn cho người khác, cô
giật mình há to miệng, miệng liền bị anh nhét đầy thức ăn vào.
“Em gầy quá, ăn nhiều vào, ôm mới càng thoải mái!” Lời nói của Âu Thừa Duẫn làm cho Vận Nhi tức suýt nghẹn, vỗ ngực, ho khù khụ: “Này, anh…”
“Được rồi, uống nước đi!” Âu Thừa Duẫn đưa bát canh trên bàn tới trước mặt
Vận Nhi, vỗ nhẹ hai má hồng nhuận của cô, kiên nhẫn nói.
“Ai muốn anh ôm, anh đi mà tìm người nào ôm cho thoải mái!” Vận Nhi uống hết bát canh, ruốt cuộc cũng hết nghẹn, hất tay của anh ra, tức giận nói.
“Nhưng anh muốn ôm người khác, anh chỉ muốn ôm em!” Âu Thừa Duẫn thở nhẹ bên
tai Vận Nhi, làm cho thân thể cô trở nên mẫn cảm. Bàn tay anh đã đặt ở
hông cô, đem cả người cô ôm vào trong lòng, vẻ lấy lòng.
“Này, này, anh còn muốn ăn hay không hả? Vận Nhi thấy anh chưa hề động vào đồ ăn trước mặt, lấy tay chọc ngực anh.
“Chỉ cần nhìn em ăn là anh đã thấy no rồi!” Lời nói mang hai ý nghĩa của Âu Thừa Duẫn, lại thêm ánh mắt ám muội của anh, làm Vận Nhi cảm thấy nổi
da gà.
Bình thường anh luôn có bộ dáng nghiêm trang, giờ lại là vẻ mặt vô lại, nếu so sánh, quả thực có thể nói là hai người khác nhau!
Buổi tối đầu thu trời đã se lạnh, Âu Thừa Duẫn ôm Vận Nhi ra khỏi khách sạn
Hoàng Kim, đem áo véc khoác lên người cô, trên bầu trời đầy sao, đèn
đường đã bật, dưới đường các xe chạy xuôi ngược, xem ở trong mắt bọn họ, cũng có ý vị riêng.
“Tối nay ngủ sớm đi, ngày mai đưa em đi đảo
Ngàn Sao!” giọng nói Âu Thừa Duẫn rất gần, nghe rất rõ ràng, vào trong
tai Vận Nhi, lại có chút cảm giác phập phồng, cảm nhận hơi ấm từ áo véc
của anh, gật đầu thật mạnh, ngồi lên xe, đi về hướng Âu Viên.
Vận Nhi đã nghe đến hòn đảo kia, là nơi du lịch của giới thượng lưu, còn
được gọi là “Las Vegas trên biển”, có điều cách đây vài năm đã bị người
thu mua, trở thành hòn đảo tư nhân, Vận Nhi thầm nghĩ, chẳng lẽ người
mua hòn đảo đó chính là Âu Thừa Duẫn?
Cô không muốn xuất ngoại, anh xin nghỉ, là để ra đảo Ngàn Sao cùng cô ah?
Thật ra lời nói của cô với Phạm Tu Vũ ở bệnh viện, anh đều nghe được, cô
muốn ra biển, anh liền theo ý cô! Có điều những lời này, Âu Thừa Duẫn
không nói cho cô mà thôi.
Trở lại phòng mình ở Âu Viên, cô kinh
ngạc phát hiện đồ đạc của mình không thấy đâu, vội vã mở ra ngăn kéo,
may mà vòng cổ Tô Thượng Đông đưa cho cô vẫn còn. Nhớ đến lời nói của
anh cả lúc sáng, Vận Nhi nghe lời đeo nó lên cổ.
Ngón tay vuốt ve mặt dây chuyền Lục Tinh, Vận Nhi nghĩ, món quà này của Tô Thượng Đông có ý nghĩa đặc biệt nào sao?
“Đồ đạc của em đều chuyển đến phòng của anh rồi!” Cánh tay Âu Thừa Duẫn
vòng qua hông rồi nắm lấy tay cô, tựa cằm lên vai cô, chậm rãi nói.
Khi ngón tay chạm đến vật cứng trong tay cô, nhìn vào lòng bàn tay cô mà hỏi: “Đây là cái gì vậy?