“Anh có thể đổi cách
xưng hô được không?”. Vận Nhi theo bản năng đẩy anh ra khi anh rời môi
cô, có chút bất mãn với cách gọi thân mật mà anh dùng chung cho mọi cô
gái. Cô nhớ rõ, Trân Ny mà cô từng gặp Âu Viên, anh cũng thân thiết gọi
cô ta là “Bảo bối”.
Âu Thừa Duẫn giống như hiểu rõ băn khoăn
trong lòng cô, tay càng siết chặt, giữ chặt bờ vai, có lẽ đối với con
gái anh không quá chu đáo, nhưng với Tô Vận Nhi, anh sẵn lòng vì cô mà
có một ngoại lệ. “Tuân mệnh, vợ yêu!” Âu Thừa Duẫn hôn lên trán cô, rồi
ôm lấy cô cùng ra khỏi phòng bệnh.
“Để em đi chào anh trai và chị gái đã!” Vận nhi bị Âu Thừa Duẫn ôm kéo đi, quay sang nói với anh.
“Anh đã thay em chào rồi, chúng ta đi thôi!” Khi Âu Thừa Duẫn không đồng ý
để cô rời đi đã quyết định, mang cô trở lại bên cạnh anh đồng nghĩa với
mọi chuyện sẽ khác. Anh có chút mong chờ mau đến ngày cô yêu anh!
Cô đành nuốt ý định gặp Thương Nhĩ Kỳ vào trong bụng, anh không nhắc đến, cô đã cảm thấy may mắn rồi!
“Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát nhé? Em có muốn đi chỗ nào không? Ví như
Paris hay Hawai?” Âu Thừa Duẫn vừa lái xe vừa hỏi ý kiến của Vận Nhi.
“Chúng ta đừng xuất ngoại nữa, lần trước đi Đức, Âu Dương đã đưa em đi rất
nhiếu nơi!” Vận Nhi nghĩ thầm trong lòng, đợt này, cô xin nghỉ học cũng hơi nhiều.
“Em đang trách anh khi đó không đưa em đi chơi sao?”
Âu Thừa Duẫn biết rõ cô không có ý như vậy nhưng vẫn cố trêu đùa, khóe
miệng cong lên nhìn biểu hiện của cô.
“Gớm, ai cần!” Tô Vân Nhi rõ ràng chưa đủ định lực chống lại ý trêu đùa của anh, ngoảnh mặt khinh thường, không thèm nhìn anh.
“Anh cần!” Âu Thừa Duẫn một tay lái xe một tay xoay mặt cô lại, chuẩn xác
hôn cô, thật là một cô bé đáng giận, dám không để ý đến anh!
“Này, anh chú tâm vào lái xe đi!” Vận Nhi không khách khí đẩy anh ra, nắm
chặt dây an toàn trên người, ngồi xe anh lái thật là nguy hiểm, cơ mà ở
bên cạnh anh mới là nguy hiểm nhất, Vận Nhi nghĩ mà tức giận.
“Yên tâm đi, chồng em là một tay lái lụa đấy!” Âu Thừa Duẫn bị đẩy ra cũng
không ép buộc nữa mà thản nhiên nhìn cô, sau đó chăm chú lái xe.
Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi đến một nhà hàng cao cấp chuyên nấu món Tây, gọi hai suất ăn.
Vận Nhi ngạc nhiên khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, làm cô chợt
nhớ đến tình huống khi cô cùng học trưởng Lam Hạo ăn cơm gặp phải Âu
Thừa Duẫn, đến giờ nghĩ lại cô vẫn thấy rùng mình. Có lẽ từ lúc đó, cô
thấy sợ hãi với sự bá đạo của anh theo bản năng.
“Hình như là
người yêu cũ của anh đấy, không tiến đến chào hỏi sao?” Vân Nhi mỉm cười nhìn Âu Thừa Duẫn, anh luôn tuấn tú như vậy, ở anh luôn thể hiện khí
thế tao nhã, làm cô có chụt tự ti, quý tộc đúng là quý tộc, khí chất tao nhã trên người anh chính là trời sinh.
Âu Thừa Duẫn nhìn theo
ánh mắt của cô, Quý Lam đang cố ý dùng ánh mắt nhiệt tình quyến rũ anh,
với loại tươi cười như vậy, Âu Thừa Duẫn đã quá quen thuộc, chỉ làm anh
thấy phiền chán. Không giống với Tô Vận Nhi, mặc kệ cô cười như thế nào
anh đều cảm thấy đẹp. Anh nghĩ anh điên mất rồi!
“Vợ yêu, anh có
thể cho rằng em đang ghen không?” Âu Thừa Duẫn tỏ ra rất có tu dưỡng mà
hỏi, Vận Nhi cũng nhìn ra anh vui đùa, cảm thấy anh như vậy rất đáng
yêu. “Xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi!” Vận Nhi liếc anh vẻ xem thường, anh rất tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân thì phải?
Ngay khi
Âu Thừa Duẫn một tay chống cằm, một bên tự hỏi làm sao để dạy dỗ cô bé
không biết ngọt ngào này, thì Quý Lam dẫn theo một người đàn ông bệ vệ,
có vẻ nhiều tuổi đi đến trước mặt bọn họ.
“Duẫn,
thật trùng hợp, gặp được anh ở đây!” Khuôn mặt kiều diễm được phủ đầy
phấn của Quý Lam nở nụ cười mang ý lấy lòng, làm cho Vận Nhi thấy thương cảm một chút, không phải cô ghen, mà là con gái khi nhìn thấy bây giờ
cô ta sa sút như vậy thì thấy hơi đồng tình, ở trước mặt Âu Thừa Duẫn,
cô ta đều phải cúi mình, mất đi tự tôn của bản thân. Giờ đây Quý Lam
cũng chỉ được coi là một ngôi sao đã hết thời thôi nhỉ?
“Quý Tiểu thư, chúng ta rất quen thuộc sao?” Âu Thừa Duẫn cố gắng nhớ xem cô gái
này là ai, và không ngờ anh còn có thể nhớ họ của cô ta, nhưng với việc
cô ta xưng hô quá thân mật, anh vẫn nhíu mày vẻ không vui.
Từng
có một thời gian ở bên Âu Thừa Duẫn, nhìn vẻ mặt của anh cô ta đương
nhiên biết tâm trạng anh không tốt liền vội thu lại nhiệt tình vừa rồi,
“Âu tổng!”
“ Đây là phó đạo diễn của Hoàn Cầu!” cô ta giới thiệu
người đàn ông bên cạnh cho Âu Thừa Duẫn, vẻ mặt tươi tỉnh, lộ rõ mục
đích khi qua đây.
“Âu tổng, đã nghe đến đại danh của anh từ lâu!” Người đàn ông trung niên có vẻ nhún nhường và cung kính khi nhìn thấy
Âu Thừa Duẫn, đưa tay ra, nhưng Âu Thừa Duẫn mãi không đưa tay bắt lại.
Anh vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, tựa hồ không nghe thấy lời nói của
ông ta, đáy mắt thể hiện rõ sự khinh thường.
Vân Nhi nhìn ông ta
xẩu hổ rút tay về, đá mạnh cho anh một cái dưới gầm bàn, độ kiêu ngạo
của người đàn ông này cũng quá lớn rồi. Nói như thế nào thì người ta
cũng từng là một trong số các “bảo bối” của anh còn gì.
“Chà, Phó đạo diễn, hân hạnh!” Âu Thừa Duẫn nhìn Vận Nhi, khóe môi khẽ
nhếch mang theo ý cười tà ác, quay người sang vẻ lười biếng, lúc này
ánh mắt mới lơ đãng chú ý đến người đàn ông trung niên đang khẩn trương
đến toát mồ hôi.
“Nghe nói bộ phim tiếp theo của Hoàn Cầu được
đầu tư rất lớn, do tập đoàn T đầu tư?” Ánh mắt Âu Thừa Duẫn có chút đăm
chiêu đảo quanh trên người Quý Lam, anh hiểu quá rõ mục đích của cô ta,
khi anh dừng lại tất cả các hoạt động của cô ta ở tập đoàn SK, sự nghiệp của cô ta đã bị đóng băng.
Chỉ là một đạo diễn hạng ba mà thôi, còn vọng tưởng giúp cô ta chuyển mình sao?
“Đúng vậy, không biết Âu Tổng có cách nhìn độc đáo nào không?” Tác phong làm
việc của Âu Thừa Duẫn, trong thương trường không ai không biết, các dự
án đầu tư của anh ta, luôn là “đánh đâu thắng đó”, không có việc anh ta
không nâng đỡ được ai, chỉ có anh ta chướng mắt với ai mà thôi.
“Diễn viên là yếu tố then chốt quyết định sự thành bại của một bộ phim điện
ảnh!” Nói xong, ánh mắt của anh lại đảo quanh trên người Quý Lam, làm
cho người khác mơ hồ, ý tứ hàm chứa trong lời nói của anh có phải nhằm
vào Quý Lam hay không. “Quý tiểu thư, cô thấy tôi nói có đúng không?”
Sau khi nghe anh nói, Quý Lam cũng không dám ngẩng mặt lên nữa.
Vận Nhi thông minh như vậy, vừa nghe đã hiểu rõ ý tứ của anh. Người đàn ông này quá tuyệt tình, đường lui của người ta cũng chặt đứt.
Phó
đạo diễn còn đang phỏng đoán ý tứ trong lời nói của anh, thì Âu Thừa
Duẫn đã đứng dậy, đỡ Vận Nhi đứng lên, chuyển cho Quý Lam một nụ cười
kín đáo, sải bước rời khỏi phòng ăn.
“Âu Thừa Duẫn, tập đoàn T cũng thuộc sở hữu của anh phải không?”
Vận Nhi bị anh lôi ra khỏi nhà ăn, bất mãn đi theo và bĩu môi hỏi.
“Sao em biết?” Đến bây giờ Âu Thừa Duẫn mới phát hiện, thì ra vợ mình cũng có lúc rất thông minh.