Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 100: Tự chuốc lấy




Sau khi đi vào cô mới phát hiện, Tô Ân Huệ ngồi ở chỗ kia quay lưng về phía bọn họ. Tô Viễn Hàng và Hạ Uyên Như ngồi ở phía đối diện, nhìn thấy cô đi vào, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng, “Thừa Duẫn và Vận Nhi tới rồi!”

“Đây là. . .” Vận Nhi bước lên phía trước, còn chưa hiểu tình hình, Âu Thừa Duẫn đã kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh, “Anh Thượng Đông đâu?”

“Đến đây!” Mới vừa ngồi vững, bóng dáng cao gầy của Tô Thượng Đông cũng bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Tô Ân Huệ, hai tay nắm vào nhau, nhìn Vận Nhi.

Bởi vì bọn họ đến mà không gian rộng rãi bên trong phòng có chút hài hòa.

“Được rồi, dọn thức ăn lên đi!” Âu Thừa Duẫn xoay người dặn dò nhân viên phục vụ đang đi tới, Vận Nhi lúc này mới hiểu rõ, thì ra là mọi người đang đợi cô, tự biết đuối lý, Vận Nhi cúi thấp đầu nói xin lỗi, “Xin lỗi, con không biết!”

“Thừa Duẫn khách sáo quá, cũng không phải lần đầu tiên Thượng Đông về nước, không cần long trọng như vậy!” Tô Viễn Hàng nói vài lời khách sáo với Âu Thừa Duẫn, mà Tô Thượng Đông ngồi đó mặt không chút thay đổi, không nhìn ra anh đang nghĩ cái gì.

Tô Ân Huệ cũng có chút mất tự nhiên, lén lút liếc mắt nhìn Âu Thừa Duẫn thì lại phát hiện từ đầu đến cuối ánh mắt của anh đều đặt trên người Vận Nhi.

“Thượng Đông là anh trai của Vận Nhi, phải rồi!” Âu Thừa Duẫn nở nụ cười mang theo một chút tà ác, dường như không nhìn thấy ánh mắt Tô Ân Huệ quăng tới, ngón tay gõ trên mặt bàn gỗ lim theo quy luật, mang theo hứng thú nhìn về phía Vận Nhi.

Không ngờ lời của Âu Thừa Duẫn sẽ mượn cớ đón tiếp Tô Thượng Đông để mời bọn họ tới nhà hàng cao cấp nhất thành phố A dùng cơm, trái tim Vận Nhi lại có một chỗ nho nhỏ bị xúc động, Âu Thừa Duẫn khiến cô càng không hiểu rõ.

Vận Nhi không dám ngẩng đầu, cô sợ nhìn thấy sự đau thương trong mắt Tô Ân Huệ, tình yêu không hề che dấu như vậy ngay cả cô cũng nhìn ra, làm sao mà Âu Thừa Duẫn lại không cảm giác được?

Ra khỏi nhà hàng đã hơn mười giờ, Vận Nhi và Tô Ân Huệ đi đầu, mấy lần Vận Nhi định mở miệng muốn hỏi Tô Ân Huệ về tình cảm của Phạm Tu Vũ, lần trước khi cô rời khỏi bệnh viện, cũng chưa kịp hỏi rõ tình hình của anh ấy, chỉ biết là tại thời điểm Tô Ân Huệ yêu cầu cô ly hôn với Âu Thừa Duẫn cô liền chạy ra ngoài, cô có chút không rõ, hình như khi đó tâm trạng của cô chấn động hơi lớn.

“Ân Huệ, tối nay tới nhà anh, anh có lời muốn nói với em!” Giọng nói của Tô Thượng Đông không lớn, vừa rơi vào tai Âu Thừa Duẫn, anh mím môi, quan sát vẻ mặt của Tô Thượng Đông, những lời này là anh ta cố ý nói cho anh nghe!

Anh ta muốn che dấu cái gì hay là muốn chứng minh điều gì?

Nụ cười bên khóe môi Âu Thừa Duẫn càng đậm, “Vợ à, chúng ta đi trước thôi!” Anh thân thiết nắm tay Vận Nhi đi qua trước mặt Tô Thượng Đông và Tô Ân Huệ, thu toàn bộ vẻ mặt phức tạp của bọn họ vào đáy mắt nhưng cũng không có buông Vận Nhi ra.

Cùng chào hỏi Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như, mắt lại nhìn thoáng qua Tô Thượng Đông và Tô Ân Huệ vẫn đang đứng tại chỗ, Vận Nhi ngồi xe của Âu Thừa Duẫn, cô có thể cảm giác được sự kiềm nén của anh cả và sự ẩn nhẫn của chị suốt tối nay.

“Âu Thừa Duẫn, anh không cảm thấy anh đối với chị tôi như vậy rất là quá đáng sao?” Vận Nhi không nhịn được đành mở miệng, nhất định là anh ta cố ý, làm như thế chỉ khiến cô càng khó chịu hơn.

“Đó là cô ta tự chuốc lấy!” Đầu ngón tay thon dài của Âu Thừa Duẫn lướt qua tay lái, nhẹ nhàng lái xe, giữa hai hàng lông mày mang theo sự lười biếng, từ từ mê hoặc tâm trí Vận Nhi.

Cô còn muốn nói vài lời nữa nhưng lại bị sự tăng tốc đột ngột của xe mà sợ hãi tới nỗi sắc mặt trắng bệch, thật là không chịu nổi tính khí khó chịu của anh ta, cô không đoán được sự tức giận ngay sau đó của anh ta là từ đâu mà tới.

Một ngày mệt nhọc, tắm rửa xong cô liền ngã nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, trong lúc ngủ, dường như cảm nhận được một cơ thể ấm áp bên cạnh, hơi thở quen thuộc bao quanh cô khiến cô cảm thấy an toàn và yên tâm, cô dịch chuyển cơ thể, càng thêm đến gần phía nguồn nhiệt.