Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam

Chương 10




Edit: Vũ Kỳ

_____________

Lâm Mộ Lan cười hắc hắc: "Nghĩ lại cũng không có phạm pháp nha, quan trọng là anh ấy còn chưa kết hôn, lại mới hơn 30 thôi đó! Đúng là người đàn ông độc thân kim cương của năm."

Giang Nhã Tuyên nằm lên bàn nói: "Em lại thấy ông chủ đẹp hơn."

Lâm Mộ Lan liền nói với cô: "Đẹp thì có ích lợi gì? Đã kết hôn rồi, hơn nữa mắt nhìn người còn không dùng được."

Nói đến chuyện này, Hầu Tĩnh Thục liền đấm cô một cái nói: "Ngày hôm qua bị giáo huấn còn chưa đủ đúng không?"

"Cô ấy cũng đâu có ở đây." Lâm Mộ Lan làm nũng đẩy đẩy cô.

Hầu Tĩnh Thục cũng không nói nữa, dù sao hiện tại cũng chỉ có mấy người các cô ở đây, nói hai câu cũng không mất miếng da nào.

Không lâu sau Hứa Nhạc từ văn phòng đi ra, sau đó nói với mọi người: "Nhận được tin tức, tam gia chút nữa muốn tới thị sát, mọi người chuẩn bị tốt đi! Ai, cũng không biết vì cái gì đột nhiên muốn đến nơi này của chúng ta, thật là kỳ quái, hai ngày nay mấy vị phật lớn đều nhắm tới nơi này mà đến."

Lâm Mộ Lan nắm tay, không tiếng động gào lên, sau đó nói với các cô "Trong chốc lát mọi người sẽ biết, thật sự siêu cấp đẹp trai cỡ nào!"

Giang Nhã Tuyên không quá cảm thấy hứng thú mà cúi đầu làm việc, cũng không biết vì sao chú nhỏ của ông chủ công ty đột nhiên muốn đến đây?

Cô không biết, Tạ Manh cũng không biết đâu!

Tạ Manh vừa mới ra khỏi thang máy, liền thấy đằng trước có một đám người đi tới. Người bị vây quanh ở giữa đúng là Nguyên Trạch Tường. hôm nay anh ta mặc trang phục đặc biệt ấm áp, áo len màu trắng quả thực là tiên chuẩn của mẫu đàn ông ấm áp.

Cô đang chuẩn bị đi đến phòng tài vụ tiếp tục thành tựu trở thành một người phụ nữ thô tục thì lại thấy Nguyên Trạch Tường cũng ở đó, vẻ mặt ngây ngốc.

Sao anh ta cũng ở chỗ này?

Anh ta đi đâu thế?

Nơi này còn không phải là văn phòng của Giang Nhã Tuyên sao? Anh ta tới thăm Giang Nhã Tuyên?

Không đúng, anh ta căn bản còn chưa quen biết Giang Nhã Tuyên. Dựa theo phát triển của cốt truyện, Giang Nhã Tuyên trước tiên phải quen biết Nguyên Tư Lập, sau đó mới quen với Nguyên Trạch Tường, cuối cùng mới là Nguyên Tự.

Tạ Manh suy nghĩ như vậy, liền trở nên căng thẳng. Cũng không còn tâm tình đi tìm thành tựu mới, bởi vì đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện.

Nguyên Trạch Tường đối với Giang Nhã Tuyên là vừa gặp đã yêu, anh ta thích Giang Nhã Tuyên, tự nhiên liền chán ghét Tạ Manh.

Cho nên, hiện tại nếu anh ta gặp được Giang Nhã Tuyên, nhất định sẽ lại nhảy vào hố vừa gặp đã yêu lần nữa.

Mà Giang Nhã Tuyên và cô đối nghịch nhau, một khi anh ta đối với Giang Nhã Tuyên yêu từ cái nhìn đầu tiên, chính là Nguyên Trạch Tường cũng đã bắt đầu đối nghịch với Tạ Manh.

Tạ Manh cả kinh, chết tiệt, đừng mà! Cô còn chưa ly hôn đâu!!!

Anh cmn thấy cô ấy xong có phải liền sẽ ngược tôi? Hôm qua tôi mới mới đắc tội với nữ chủ đấy!!!

Không được, ít nhất phải hai tháng sau anh mới có thể chạy đến đây nhất kiến chung tình nha!

Suy nghĩ nhiều như vậy, trong đầu Tạ Manh bắt đầu bay nhanh chuyển động, thế nào mới có thể ngăn cản anh ta nhảy vào hố của nữ chủ?

Tạ Manh nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô cầm lấy chiếc túi pha lê lấp lánh trên tay ném một phát ra ngoài.

Vào Nguyên Trạch Tường đang đứng giữa...

Nguyên Trạch Tường chỉ cảm thấy trong không trung một trận gió lạnh, sau đó cảm thấy sau ót đau nhói, trước mắt tối sầm, anh choáng váng sửng sốt tại chỗ một giây.

Mọi người xung quanh nhìn vào chiếc túi pha lê rơi sau lưng anh, tất cả đều trừng lớn mắt nhìn về phía Nguyên Trạch Tường.

ĐM, cái túi kia nhìn rất nặng đó! Lúc rơi trên mặt đất còn phát ra một tiếng thật lớn, trên ót của Nguyên tam gia hình như còn có vết máu.

Mọi người: "!!!"

Nguyên Trạch Tường duỗi tay sờ sờ ót của mình, sau đó quay đầu nhìn về hung thủ phía sau.

Anh ta thật sự rất tức giận, rất tức giận, rất tức giận. Là ai muốn tìm chết như vậy?

Trước khi nhìn thấy người đó, anh ta đã nghĩ tới trăm ngàn loại suy nghĩ cào cấu đối phương. Sau khi thấy người đó, anh ta trầm mặc...

Cháu dâu "kim quang lấp lánh" chạy như bay tới, nhíu mày quan tâm mà lớn tiếng kêu: "Chú nhỏ!!! Chú không có chuyện gì chứ?"

Nguyên Trạch Tường: "..." Còn không phải do cô làm sao?

Tạ Manh nhíu mày, thương tâm lắc đầu: "Cháu vốn định chào hỏi với chú."

Nguyên Trạch Tường nhìn thoáng qua vết máu loang lổ trên bàn tay, mở miệng hỏi: "Vậy tại sao lại không chào hỏi?" Ngược lại lựa chọn dùng loại chiêu thức tấn công người khác thế này?

Tạ Manh dừng một chút, sau đó mới nói: "Tại vì cháu gấp quá."

Nguyên Trạch Tường: "... Cháu dâu, cho nên, lần sau có thể mở miệng chào hỏi được không?"

Tạ Manh thẳng gật đầu: "Được, được được, khẳng định khẳng định." Nói xong, cô còn ngồi xổm xuống nhặt túi xách lên, sau đó quan tâm hỏi Nguyên Trạch Tường: "Chú nhỏ, cháu đưa chú đến bệnh viện nha?"

Nguyên Trạch Tường lắc đầu nói: "Không cần, bị thương ngoài da thôi."

Không đi bệnh viện? Bị thương như vậy còn vội vàng muốn nhất kiến chung tình? Ngày 16 tháng 2 đi, không thể đến ngày đó rồi mới nhất kiến chung tình được sao? Dù sao cũng phải để tôi ly hôn trước chứ?

Trong lòng Tạ Manh loạn xạ, trừng lớn mắt nhìn Nguyên Trạch Tường, kiên trì nói: "Trên đầu bị thương như vậy làm sao có thể nói là bị thương ngoài da chứ? Cháu nói chú nghe nhé, phần đầu bị thương cho dù không có bất kỳ triệu chứng nào, cũng nhất định phải đi khám và chữa bệnh. Nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt, tốt nhất là 24 giờ. Vừa rồi chú có phải thấy trước mắt tối sầm đúng không? Có cảm thấy muốn nôn mửa không? Còn đau đầu nữa? Những điều này cần phải đặc biệt chú ý."

Nguyên Trạch Tường: "... Cảm ơn cháu dâu quan tâm, tôi không có chuyện gì. Chỉ là cô... lần sau cũng đừng đánh vào đầu, tôi sợ Tiểu Tự chịu không nổi."

Tạ Manh gật gật đầu, tiếp thu nói: "Lần sau cháu sẽ đổi vị trí tấn công, đi đi đi, chú nhỏ, cháu đưa chú đi bệnh viện."

Nguyên Trạch Tường: "..." Không, tôi không phải có ý này.

Sau đó, Tạ Manh không thèm giải thích liền lôi Nguyên Trạch Tường đi.

Giám đốc đứng bên cạnh Nguyên Trạch Tường vẻ mặt ngây ngốc nhìn bọn họ rời đi, sau đó lấy di động ra gọi cho Nguyên Tự.

Nguyên Tự đang chuẩn bị bắt đầu mở họp, lại thấy giám đốc dẫn Nguyên Trạch Tường đi tham quan công ty gọi tới. Anh tiện tay nhận cuộc gọi, giám đốc nói: "Nguyên tổng, Nguyên tam gia đi bệnh viện rồi."

Nguyên Tự nhíu mày, khó hiểu nói: "Dạo công ty kiểu gì mà dạo đến bệnh viện rồi?"

Giám đốc cũng thực oan uổng nói: "Đầu bị thương."

Đầu bị thương? Công ty bọn họ thiết kế vô cùng an toàn cho người khác, lúc trước mời đến chính là nhóm thiết kế nổi tiếng. Trên đầu không có thứ gì dễ đụng trúng, dưới chân không có chướng ngại vật, ánh đèn gãi đúng chỗ ngứa, bàn ghế không có góc nhọn.

Vậy thì chú ấy bị thương kiểu gì? Đất bằng quăng ngã?

Nguyên Tự phát hiện hình như mình bị Tạ Manh nhiễm rồi, thế mà lại nghĩ ra một lý do ngu xuẩn như vậy.

"Vì sao bị thương?" Nguyên Tự không nghĩ ra liền trực tiếp hỏi đi!

Giám đốc nói: "Phu nhân dùng túi xách đánh."

Nguyên Tự: "..." Cái túi xách lấp lánh kia của cô? Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?

Giám đốc lòng còn sợ hãi: "Đến máu cũng chảy ra, hiện tại phu nhân đưa ngài ấy đến bệnh viện rồi."

Nguyên Tự gật gật đầu, tắt điện thoại.

Đi được hai bước, anh đột nhiên sửng sốt, lấy di động ra gọi lại lần nữa.

Giám đốc rất nhanh liền nghe máy, Nguyên Tự thở mạnh, hỏi hắn: "Ông nói ai đưa chú ấy đi bệnh viện?"

"Là phu nhân đó!" Giọng nói giám đốc vô tội tỏ vẻ đương nhiên.

Nguyên Tự nhắm mắt, trời ơi! Đây là cắm sừng đến nghiện sao?

Sau đó giám đốc từ trong điện thoại nghe được Nguyên tổng dùng giọng nói giết người hỏi mình: "Vậy ông làm gì?"

Giám đốc: "..." Hả? Tôi á? Tôi đi làm chứ làm gì!

***

Bệnh viện, bác sĩ nhìn hai người trước mặt, sau đó trầm mặc.

Ông đã làm bác sĩ cũng 10 mấy năm, từng gặp qua đầu bị đánh tạo thành một lỗ, gặp qua tình trạng có khối u trong não. Thậm chí, ông đã gặp qua người trên đầu bị cả cây dao đâm vào, nhưng người chỉ bị trầy da liền tới thế này, thật đúng là hiếm thấy.

Đương nhiên, không hẳn là không có. Nhưng mà sau khi ông đã chẩn đoán chính xác là không có vấn đề, còn chạy theo muốn làm kiểm tra toàn thân thậm chí đòi nằm viện thì đúng là lần đầu tiên thấy.

Bệnh viện của họ là một trong ba bệnh viện hàng đầu, mỗi ngày người tới người đi vô cùng đông đúc. Thậm chí có không ít người phải nằm tại hành lang, mấy người chỉ bị trầy da còn muốn nằm viện?

Bác sĩ thật sự hết chỗ nói rồi, nhưng vẫn tốt bụng hết sức mà khuyên: "Thật sự không có chuyện gì đâu, không cần thiết."

Tạ Manh liền kỳ quái nói: "Không nên đâu! Tôi đánh mạnh lắm luôn đó!"

Nguyên Trạch Tường: "..." Tôi thật lòng cảm ơn cô vì đã nhận thức được chuyện này ha!

Bác sĩ nhìn nhìn ảnh chụp trong tay nói: "Vậy cô yên tâm đi! Không bị đánh đến mức xảy ra chuyện đâu, đã kiểm tra rồi, chỉ là bị rách da một tí, nếu cô thật sự lo lắng, hay là... Tôi ghi cho cô một đơn thuốc hạ sốt?"

Ai muốn thuốc hạ sốt chứ? Hiện tại tôi chỉ muốn làm cho anh ta không có thời gian trở về công ty thôi.

Haiz! Vô duyên vô cớ sao đột nhiên lại muốn đến công ty? Chỉ cần nói một tiếng, anh là con trai của ông nội, Nguyên Tự cũng không thể ngăn cản anh tới. Còn cố ý tìm mấy vị giám đốc dẫn đường, anh thì hay rồi, liền chạy tới văn phòng nữ chủ. Nếu không phải tôi đi tìm người ta bắt nạt, không phải hai người hôm nay sẽ thật sự gặp mặt chứ?

Ngày mai Nguyên Trạch Tường chắc chắn sẽ tặng cho Tạ Manh cô một cái mặt đen, còn không biết sẽ xỏ xiên cô thế nào đâu? Nếu không phải còn chưa ly hôn, ai thèm quan tâm anh muốn gặp mặt ai làm gì?

Tạ Manh suy nghĩ một hồi, chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục làm.

"Bác sĩ, ông xác định không cần phải chụp CT đầu à, siêu âm màu, chụp X-quang thì sao, nghe nói còn có cái gì mà cộng hưởng từ từ, ông chỉ cần làm vài cái thủ tục, tôi sẽ dẫn anh ấy đi kiểm tra. Ông yên tâm, chúng tôi không thiếu tiền."

Bác sĩ: "... Thật sự không cần, chỉ là trầy da đơn giản. Hơn nữa, kiểm tra này nọ cũng không phải lập tức làm xong, phải chờ hai ba tiếng đồng hồ cũng là chuyện bình thường."

Tạ Manh hai mắt sáng ngời, cao hứng nói: "Nếu vậy thì thật là tốt mà"

Bác sĩ: "???"

Đại khái là tâm tình của Tạ Manh vui vẻ quá mức khiến cho Nguyên Trạch Tường bên cạnh nhịn không được liếc mắt trừng cô một cái.

Bác sĩ hạn hán lời nhìn cô: "Nếu không... Tôi giúp cậu ấy cạo tóc đi để băng bó một chút?"

Cạo đầu?

Nguyên Trạch Tường bên cạnh sửng sốt, duỗi tay sờ sờ những sợi tóc quý báu trên đỉnh đầu, anh quay đầu nhìn về phía Tạ Manh.

Trong ánh mắt thuần khiết của Tạ Manh dường như muốn nói: Hay là... Chúng ta thử xem?

Nguyên Trạch Tường: "!!!" Cô cmn thật đúng là muốn thử? Dù sao người bị cao không phải là cô nên cô cũng không đau lòng chứ gì!!!

Ông đây đi theo cô tới bệnh viện, đăng ký, khám bệnh, theo cô cùng bác sĩ dây dưa, là đã rất nể tình, cô còn muốn cạo đầu của tôi?

Xin lỗi, chúng ta lựa chọn một trận tử chiến.

Nguyên Trạch Tường hai mắt bắn ra hai tia laser: Cô dám thử xem!!!

Tạ Manh thấy Nguyên Trạch Tường thật sự có chút không được... vui lắm, cho nên cô lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt lời đề nghị của bác sĩ: "Chỉ là một vết thương nhỏ, trầy da tí xíu thôi, làm sao có thể cạo đầu được chứ? Hay là cứ viết giấy nằm viện được rồi!"

Bác sĩ: "..." Rốt cuộc cô ham muốn nằm viện đến cỡ nào vậy? Một chút vết thương nhỏ, trầy da còn muốn chiếm một phòng bệnh của tôi?

______________

📍Xin lỗi mọi người vì không up chương thường xuyên được:<

📍Ấn vào ngôi sao để ủng hộ tui nha ÒvÓ