Ly Hôn 365 Lần

Chương 24: Dạ tiệc




Có người trí nhớ thật không tốt. Nữ nhân viên này đeo tấm biển nhỏ bằng nhựa trước ngực, ở trên ghi một cái tên hết sức tầm thường “ Khúc Phương”. Chân Vượng liếc qua tấm biển, cái tên đó không gây ấn tượng gì với anh. Tuy không nhớ rõ về người phụ nữ trước mặt nhưng khác lạ một điều là anh lại cảm thấy người phụ nữ này có nét thân quen, hình như có thanh âm rất nhỏ phát ra tuy người khác không nghe thấy nhưng Chân Vượng đứng gần mơ hồ cảm nhận người phụ nữ này biết khá nhiều về mình. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, ôn nhu, khiến Chân Vượng mường tượng ngay ra hình ảnh của một phụ nữ ở nhà khi thấy chồng trở về, âm thanh phát ra lộ vẻ vui sướng, rù rì, ẩn chứa tình cảm vô hạn. Người phụ nữ đó không có vẻ táo bạo như các cô gái thời nay mà cực kỳ khí chất. Khuôn mặt không quá tinh xảo nhưng tổng thể lại có mùi vị không dễ miêu tả.

Trong đầu Chân Vượng lúc này nảy sinh vô vàn ý nghĩ, suy đoán mãi vẫn không thể hình dung ra người phụ nữ đó là ai. Từ trước đến nay anh không bao giờ biểu lộ tâm trạng, cho dù tâm tư biến đổi thì trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc, chỉ lẳng lặng theo dõi chuyển biến xung quanh.

Các vị lãnh đạo khác đứng trước mặt nữ nhân viên này đua nhau đưa ra câu hỏi. Nhưng cô vẫn ngây người nhất thời u mê như đang vui mừng điều gì đó. Lưu tổng đứng sau Chân Vượng từ nãy đến giờ luôn tìm cách vuốt mông ngựa, thấy vậy liền vội vàng thể hiện. Anh ta không trực tiếp quản lý bộ phận kinh doanh nên cũng không nắm rõ về các nhân viên làm ở đây. Huống hồ trong công ty Khúc Phương lại là người khá lặng lẽ, trước mặt lãnh đạo ít khi bộc lộ bản thân nên Lưu tổng không để ý đến cô mấy.

Anh ta không ngại ra mặt, liếc nhìn bảng tên của Khúc Phương rồi dùng vẻ mặt nghiêm túc chỉ trích nói: “ Tiểu Khúc, sao trong giờ làm việc không tập trung, lại ngồi vẽ hươu vẽ vượn thế này. Đây là thái độ làm việc của cô à?”. Dĩ nhiên mắng nhiếc Khúc Phương chỉ là phụ, thể hiện trước mặt Chân Vượng mới là chính. Anh ta trách móc Khúc Phương xong quay ra nhìn Chân Vượng lấy lòng: “ Giám đốc Chân, rừng lớn chim nào cũng có, công ty lớn luôn có vài nhân viên làm việc không có quy củ. Tôi tin vào sự lãnh đạo anh minh của giám đốc. Loại chuyện này lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa”. Khúc Phương nghe đến đó nhịn cười không nổi, nghĩ đến Chân Vượng có chút không được tự nhiên. Cô từng ở chung với Chân Vượng thời gian không lâu, không phải hoàn toàn nhưng phần nào có hiểu một chút về anh. Có thể khuôn mặt của anh đang rất mất kiên nhẫn được che đậy dưới gọng kính râm. Chân Vượng là người trẻ tuổi ngay thẳng, không thích được người khác xu nịnh, cách nhìn của anh luôn có chủ kiến, chuyện của mình không thích người khác xen vào. Lưu tổng không thể ngờ rằng ngay từ đầu đã phạm sai lầm trêu trọc đến anh.

Nhớ lúc trước chính Lưu tổng là người đưa ra quyết định buộc Khúc Phương thôi việc, người thanh niên đứng bên không chút mềm lòng, không vì cô mà cảm thấy cần phải để ý. Biểu hiện như vậy mới đúng là con người thật của anh. Mặc dù không kiên nhẫn nhưng cũng không vì thế mà vội vàng can thiệp. Hành động đó dễ gây tổn thương cho người khác, có thể nói đó là hành động bị cho là coi thường. Chân Vượng cả hai lần đều lạnh như băng nhìn Khúc Phương bị đuổi việc với lý do đi làm muộn, đây là vấn đề khiến cô bùng nổ. Phải chăng đây chính là nghiệt duyên. Khi đó Khúc Phương còn nghĩ mình và boss mới khá hòa nhã. Thế nhưng khoảnh khắc bị đuổi việc cô mới thấy mình quá oan uổng. Khi gặp chuyện chỉ biết xót thương cho thân mình. Cô không dám phản kháng, sợ khi mở miệng nói ra, con người với vẻ ngoài lãnh khốc như Chân Vượng liệu có giúp đỡ cô? Có thuận thế chống đối lại người khác ? Đối mặt với sự nịnh bợ của Lưu tổng, một người luôn biết cáchsuy tôn quyền uy của anh, anh không thể không hưởng thụ.

Trong cuộc sống có không ít người cố tình duy trì vẻ đáng thương của bản thân. Có một số người lại không thích thể hiện. Khi xảy ra chuyện, một câu nói, một câu xưng hô đúng lúc có thể làm mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn nhưng họ không muốn chống lại, muốn tự mình chịu đựng và chấp nhận. Đây không phải đức tính tốt mà ngược lại có phần hơi ngu ngốc. Mà người khờ khạo nhất ở đây lại chính là cô. Một số việc ngẫm lại mới thấy không quá phức tạp như cô tưởng.

Khúc Phương lúc này không để ý lá gan heo của Lưu tổng, cô đưa cuốn sổ ghi chép của mình cho Chân Vượng: “ Đây là thói quen ghi chép công việc của tôi. Vì là bản nháp nên hơi lộn xộn. Sau này sẽ sửa sang ghi lại vào sổ nhật ký bán hàng. Giám đốc Chân có cần xem không?”.

Vừa nói cô vừa nhanh tay giơ quyển sổ ghi chép đưa cho lãnh đạo xem, không quan tâm đến lời chất vấn của Lưu tổng lúc bấy giờ đang đứng ngây người, lời nói phát ra đã bị cô xem nhẹ, coi thường. Ai đời một nữ nhân viên tiếp thị nho nhỏ của công ty lại ngang nhiên không thèm để ý đến anh ta, thật khiến người khác không khỏi bực mình.

Trong khi đó bộ mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của giám đốc Chân hơi có sự biến động, trông điệu bộ có vẻ hứng thú, khác hẳn với sự nín nhịn kiên nhẫn vừa rồi. Chân Vượng nghe Khúc Phương nói vậy thì hết sức kinh ngạc. Hành động của cô không dễ làm anh mắc mưu. Nhưng cách nói chuyện của Khúc Phương khá phóng khoáng, đứng cạnh các cấp lãnh đạo vẫn tỏ ra thoải mái khi giao tiếp với anh, như thể họ là những người bạn quen biết từ lâu. Vì thế mà không biết ma xủi quỷ khiến thế nào, Chân Vượng lại cầm lấy cuốn sổ ghi chép của Khúc Phương. Liếc mắt nhìn, anh thấy trong sổ đánh dấu chi chít bằng bút đỏ cái tên Hác Kiến Hồng, một doanh nhân thành đạt và tài giỏi. Chân Vượng lập tức phấn khích, đây chính là đối thủ cạnh tranh mà anh thấy có hứng thú nhất. Hác Kiến Hồng tuy lớn tuổi hơn anh một chút nhưng khả năng lại không hề thua kém. Người này tay trắng gây dựng lên sự nghiệp, hiện đang nắm trong tay quyền hành của một tập đoàn kinh tế lớn, cách làm việc hoàn toàn dựa vào thực lực. So sánh ra Hác Kiến Hồng có thể coi là truyền kỳ trong giới kinh doanh. Bản thân Chân Vượng kính nể anh ta như bậc tiền bối.

“ Cô suy nghĩ vì cái danh sách này sao? Tôi và Hác tiên sinh là bạn bè. Nếu cô cần, tôi có thể giúp”. Chẳng hiểu sao Chân Vượng mới đầu chỉ có ý định xem qua như thế nào nhưng không hiểu sao đến cuối lại thốt ra một câu như vậy. Tất cả các vị lãnh đạo đứng xung quanh đều ồ lên. Cô gái Khúc Phương này có khác nào người đang đi đạp phải phân chó lại được giám đốc Chân tự nguyện giúp đỡ. Công việc tiếp thị không phải lúc nào cũng dễ dàng bán được sản phẩm. Vì vậy phải biết tận dụng hết sức mối quan hệ thân tình. Rất có thể một lời nói giúp của giám đốc Chân sẽ giải quyết được toàn bộ danh sách khách hàng kia.

Mọi người hâm mộ đố kỵ nhìn Khúc Phương. Không chỉ có đám đồng nghiệp ghen tị khi thấy boss mới anh tuấn đi tới chỗ Khúc Phương mà ngay cả đám lãnh đạo kia cũng lộ vẻ hâm mộ. Mọi người đi làm mục đích để kiếm tiền, nếu danh sách ấy hoàn thành thì số tiền thu được sẽ không phải ít, không chừng có thể mua được cả một căn hộ nho nhỏ. Không ngờ những chuyện kỳ quái vẫn còn phát sinh tiếp sau đó.

“ Cảm ơn, đây là công việc của tôi. Tôi muốn một lần thử xem sao. Nếu đến lúc đó thật sự không được, tôi xin nhờ giám đốc Chân giúp đỡ”. Khúc Phương không cúi đầu liền lên tiếng từ chối. Lời nói ra không quá cạn tình để cho Chân Vượng phải thấy sượng mặt. Ai cũng nghĩ rằng đầu óc cô có vấn đề. Nhưng Khúc Phương đương nhiên biết một điều, nếu cô chấp nhận lời đề nghị thì Chân Vượng chắc chắn sẽ không vui. Anh vốn xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng tính cách lại không thích dựa dẫm vào gia thế hiển hách, thích độc lập và tự mình thể hiện năng lực. Người như vậy sẽ không thích người khác sống thụ động, quen thói nhờ vả.

Khúc Phương sợ rằng nếu cô chấp nhận lời đề nghị sẽ khiến anh hối hận , về sau khó có cơ hội gặp lại nhau. Huống chi Khúc Phương đã rất vất vả mới đưa ra được quyết định sau này sẽ cố gắng hơn nữa trong công việc. Kết quả cô cũng muốn, tiền cô cũng cần nhưng điều cô cần hơn là quá trình nỗ lực của bản thân. Cô mong đến ngày cuộc sống quay trở lại như cũ, cô không phải hoảng loạn mà có thể thong dong đối mặt với mọi chuyện. Kinh nghiệm lần này giúp Khúc Phương tiến bộ rất nhanh. Đầu óc thiếu tinh tế của cô không chỉ biết đến chồng và gia đình mà giờ đây đã bắt đầu biết phân tích tình hình, xử lý sự việc.

Lúc này đồng nghiệp xung quanh đang cảm thấy tiếc hận và hả hê. Chẳng trách chị Khúc bao nhiêu năm qua mãi chỉ là nhân viên tiếp thị. Quả là ngu ngốc, trời có sập cũng không biết cách nhặt lên, không biết cách kiếm tiền, cũng chẳng cần tìm cách thăng quan tiến chức, bảo sao…

Người buồn bực nhất thời điểm này chính là Vương quản lý. Hắn ta là cấp trên của Khúc Phương, nếu cô chấp nhận thì một phần công lao sẽ thuộc về hắn. Thậm chí hắn còn nghĩ tới việc sử dụng một số thủ đoạn để toàn bộ thành tích đó đều rơi vào tay hắn ta.

Kết quả nằm ngoài dự tính, giám đốc Chân lại cười cười, đám nhân viên không thấy gì nhưng đám lãnh đạo đi cùng thì sửng sốt vì chưa từng thấy anh thay đổi sắc mặt bao giờ chứ đừng nói đến cười như vậy.

“ Được, khi nào cần, cô hãy đến tìm tôi”. Đến cuối buổi thị sát, Chân Vượng mới thấy có chuyện hứng thú. Từ đầu đến giờ anh toàn gặp bọn người giỏi xu nịnh, công trạng đạt được hoàn toàn là giả dối.

Bên kia, Kim Lệ Đồng mặc váy Dior, dùng nước hoa Dior đứng buồn bực. Cô ta vốn làm cùng phòng với Khúc Phương, mới đầu được cấp trên phân công ngồi vào chỗ của Khúc Phương nhưng cô ta ngại đó là chỗ đi ra đi vào của mọi người nên ồn ào, hơn nữa khi nào muốn trốn việc dễ bị sếp nhìn thấy. Nên cô ta xin Khúc Phương đổi lại. Dựa vào tình cách của cô mặc dù không tự nguyện nhưng cũng không muốn người ta gây khó dễ nên vẫn chấp nhận. Ai ngờ vị trí đó được boss mới vừa vặn nhìn thấy. Nhìn vị boss trẻ tuổi đầy hứa hẹn, ít tuổi thế đã thu mua được công ty của cô ta. Cơ hội tốt như vậy lại bị bỏ lỡ nên Kim Lệ Đồng vô cùng hối hận, lẽ ra ngàn vạn lần không nên đổi chỗ, thậm chí còn nghĩ chị Khúc chấp nhận là do cố ý. Sớm biết như vậy, cô ta cứ giả mù ra mưa cố đổi cho bằng được. Nghĩ vậy nên ánh mắt Kim Lệ Đồng nhìn Khúc Phương không khỏi oán giận.

Thực ra Khúc Phương không rảnh rỗi để ý người khác tính toán điều gì. Trước kia cô luôn giúp đỡ mọi người nhưng khi xảy ra chuyện thì không một ai chịu đứng ra giúp cô. Giờ đây cô đang nghĩ tới việc khác. Bởi trước khi rời đi, Chân Vượng có nói một câu: “ Buổi tối tôi sẽ đi dự tiệc có Hác tổng tham gia, cô tới đó thử xem sao”.