Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương

Chương 28




Lacy đậu xe tải trước xe moóc của Kathy rồi vừa nấc cụt, vừa lau nước mắt, nàng bước xuống xe. Sau tiếng gõ cửa nàng đã nghe tiếng Kathy gọi với ra bảo nàng cứ vào tự nhiên.

Lacy lấy lại bình tĩnh và bước vào, lòng thầm hi vọng nếu Kathy có giết nàng thì hãy nhằm thẳng vào tim nàng, vì bây giờ tim nàng đau đến nỗi thà cắt bỏ nó một lần cho xong.

Kathy nhổm dậy từ bàn nơi bé Tommy đang ngồi với cuốn tập mở rộng trước mặt. “Tớ bắt đầu thấy lo đây.” Kathy vươn vai mở miệng định ngáp thì khựng lại khi nhìn thấy nước mắt của nàng. “Có chuyện gì vậy, Lacy?”

Lacy nấc lên và nước mắt lại tuôn như mưa xuống mặt nàng. “Dị ứng ấy mà,” nàng nói, nhìn qua Tommy. “Chào cháu.”

Tommy cười hồn nhiên. “Cháu chào dì Lacy. Con cá hồi này thế nào hả dì?”

“Nó khỏe. Vẫn hát như thường.” Lacy gượng cười. “Cá ngoan lắm Tommy. Không thấy đòi ăn gì cả.”

Lacy đến bên bàn ăn, ngồi phịch xuống ghế và chớp mắt lia lịa để cố nín khóc. “Cậu sẽ giết tớ mất.”

Kathy kéo ghế ngồi đối diện nàng. “Vậy là cậu ngủ với anh thợ sửa ống nước chứ gì?”

“Không.” Lacy sụt sịt lắc đầu. “Là Voi Trắng kia.”

“Ô, thế ra cậu ngủ với Voi Trắng nhà tớ à?” Kathy trêu.

Lacy bặm môi rồi buông ngay. “Còn nhớ cậu đã dặn tớ không được làm xước một đường nhỏ nào trên xe không?”

Hai màu Kathy chau lại. Cô nhìn ra cửa chính. “Xe trầy xước có nặng không?” Cô đẩy hộp khăn giấy về phía bạn.

“Nặng. Nhưng cậu biết là tớ sẽ trả tiền sửa mà. Không thiếu một xu đâu. Tớ thề tớ sẽ trả hết.” Lacy rút một tấm khăn giấy và xì mũi.

“Liệu tớ có phải khóc khi nhìn thấy nó không đây?” Kathy đứng lên.

“Có lẽ cậu không nên nhìn nó thì hơn. Tớ sẽ lái nó về nhà tớ để mai tớ đem đi sửa luôn.”

Kathy đi thêm hai bước ra cửa rồi ngần ngừ hỏi. “Không ai bị thương chứ?”

“Không. Chỉ mình Voi Trắng thôi.”

“Thế nó, kiểu như là, chỉ đi khập khiễng thôi hay là ngáp ngáp hơi thở cuối cùng rồi?”

“Cả hai.”

“Xe bị hỏng đằng đuôi hay đằng mũi?”

Lacy nhăn mặt. “Cả hai.”

“Phải hay trái”

“Cả hai.” Lacy chỉ muốn gục đầu xuống bàn khóc nức nở.

“Xe hỏng cả bốn bên cơ à?” Kathy đặt tay lên ngang ngực. “Cậu đâm vào mấy cái xe tất cả thế?”

“Chỉ hai xe thôi,” Lacy giải thích, cảm thấy một cơn lo lăng chực chờ trỗi dậy trong nàng .

“Nhưng hai bên sườn thì bị trúng đạn.”

“Trúng đạn ư?” Cặp mắt hạt dẻ cảu Kathy mở lớn. “Có người bắn vào xe tớ à? Bằng đạn thật ư?”

“Tớ đâm vào chiếc Buick đỏ đậu bên trái và va quệt vào chiếc bốn chỗ màu đen bên phải, rồi sau đó tờ đâm thẳng vào cổng của bảo vệ tòa nhà cao ốc. Đạn trúng sườn phải xe và cả đuôi xe nữa. Đạn bắn vỡ kính chắn gió. Còn thanh giảm xóc, tớ nghĩ họ làm hỏng lúc họ kéo xe về đồn cảnh sát. Với lại, cửa xe hành khách coi như đi tong rồi.” Lacy lại ngấn nước. “Tớ rất xin lỗi cậu.” Nàng nấc lên.

Kathy lắp bắp, mặt mày thảng thốt. “Đồ.. ồn cảnh sát ư? Sao họ lại kéo xe của tớ về đồn cảnh sát? Còn nữa, a.. ai bắn vào voi của tớ thế?”

“Chuyện dài lắm.” Lacy hỉ mũi và trong người nàng lạ bắt đầu run rẩy. “Tuần trước, Fabio tìm thấy anh ấy gần nhà kho.”

“Tìm thấy ai cơ?”

“Chase. Người tớ ngủ cùng.”

Kathy đan tay vào nhau kê dưới cằm. “Cậu làm tình với người bị chó nhà cậu lôi vào nhà ư?”

“Fabio không lôi anh ấy vào nhà tớ. Nó chỉ tìm thấy anh ấy thôi. Sau đó tớ phát hiện nó ở gần anh ấy. Anh ấy bị trúng đạn và tớ tưởng anh ấy định bắn Fabio và rồi anh ấy còng tay tớ vào đầu giường rồi uống thuốc kháng sinh chống viêm nhiễm phụ khoa của tớ.”

Nàng sụt sịt. “Rồi đến Sue đến rồi bắt đầu lải nhải về việc trở thành đồng tính nữ.”

“Thế cậu bị suy sụp thần kinh hay sao vậy?” Kathy nhíu mày. “Vì tớ có Prozac đây.”

“Không, Tớ không suy sụp gì đâu.” Lacy lắc đầu. “Nhưng tớ yêu anh ấy.”

Kathy há hốc mồm. “Cậu yêu anh chàng bị chó nhà cậu tìm thấy rồi anh ta còng tay cậu vào đầu giường rồi uống thuốc kháng sinh chống viêm nhiễm phụ khoa của cậu ư?”

Lacy gật đầu rồi lại nấc lên. “ Ừ. Bây giờ họ đang giam anh ấy để thẩm vấn. Không phải vì tội bắn tay cảnh sát kia. Họ biết anh ấy không bắn người kia, nhưng họ vẫn tưởng anh ấy lấy cắp thuốc.”

Một bên mày Kathy nhướng lên. “Rồi, anh ấy không bắn cảnh sát. Nhưng họ đang thẩm vấn anh ấy vì tội lấy cắp thuốc kháng sinh của cậu ư?”

“Không. Họ nghi anh ấy lấy cặp cocaine.”

Kathy lại há hốc mồm lần nữa. “Vậy ra cậu đã ngủ cùng và bây giờ là phải lòng tay buôn ma túy luôn à?”

“Không phải. Anh ấy là cảnh sát cơ mà.” Nước mắt chảy ròng ròng trên má nàng.

Kathy giơ cả hai bàn tay lên trời. “Khoan đã. Nãy giờ tớ chẳng hiểu cậu nói gì cả. Thế anh ấy là cảnh sát à?”

“Ừ. Cậu có biết tay cảnh sát bữa giờ họ đang tìm kiếm ấy không?”

Kathy trợn tròn mắt. “Là tay cảnh sát đó à? Có phải sáng nay họ tìm thấy xác hắn ngoài hồ không?”

“Ừ,” Lacy đáp. “Anh ấy đấy. Tớ phải lòng anh ấy.”

Kathy cúi xuống đặt hai tay lên vai Lacy. “Cậu cứ ngồi đây chơi nhé, còn tớ đi lấy thuốc Prozac đây.”