Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 72: 72






Người dịch: LC

Sau khi về đến nhà, Diệp Phụ An gọi Diệp Gia Hữu tới, hai cha con cùng nhau bàn bạc.

Diệp Gia Hữu nghe ra ngụ ý trong lời của Diệp Phụ An, ngay lập tức không vui: “Cha, Châu Châu mới bây lớn mà, cha đã để chị ấy lấy chồng rồi?”

Diệp Phụ An vỗ đầu Diệp Gia Hữu: “Con thì biết cái gì. Thằng nhóc thối, bao nhiêu đại sư trong kinh thành đều nói mệnh cách của Tần Vương tốt, mạng hắn mạnh, yêu ma quỷ quái đều không dám quấn lấy hắn. Chị con ở bên cạnh hắn, sức khỏe sẽ từ từ khá lên. Ngay cả Ngộ Tâm sư thái cũng nói như vậy đấy.”

Diệp Gia Hữu vẫn chưa hài lòng: “Hàm Châu cách kinh thành xa xôi ngàn dặm, ngộ nhỡ Tần Vương bắt nạt Châu Châu mà chúng ta không nhìn thấy…”

Đây thực ra cũng là việc mà Diệp Phụ An sợ nhất, là tâm bệnh của Diệp Phụ An.

Diệp Phụ An cũng không hiểu Đề Kiêu là người thế nào.

Khoảng thời gian trước ông từ chối Đề Kiêu hai lần, theo lý thuyết, Đề Kiêu ngồi ở vị trí này, không có ai sẽ tùy tiện cự tuyệt hắn, dù lòng dạ hắn rộng rãi chăng nữa, cũng phải tức giận vì mất mặt. Nhưng Đề Kiêu lại không hề, trước đây thế nào, bây giờ vẫn là thế ấy. Diệp Phụ An cũng không nhìn ra được cảm xúc chân thật của Đề Kiêu.

Diệp Phụ An cảm thấy tâm tư của Đề Kiêu quá mức thâm sâu, ẩn giấu quá kỹ, buồn vui thất thường, khiến người ta không đoán ra được suy nghĩ của hắn.

Diệp Phụ An cốc đầu Diệp Gia Hữu một cái: “Thằng nhóc thối, đừng có nguyền rủa chị con.”

Diệp Gia Hữu nói: “Con nghiêm túc mà. Cha, chị con gả xa quá, chúng ta làm sao mà yên tâm được.”


Diệp Phụ An cũng lo lắng vô cùng.

Diệp Gia Hữu ngẫm nghĩ, rồi lại nói: “Tuổi tác của Tần Vương điện hạ cũng không nhỏ, đến bây giờ cũng không nghe người ta nói trong phòng của ngài ấy có người, ngay cả người hầu hạ bên cạnh cũng đều là nam giới đi ra từ quân đội. Cha nói xem ngài ấy có phải là thích đàn ông không nhỉ?”

Diệp Phụ An vỗ đầu Diệp Gia Hữu một cái: “Bậy bạ! Con có thể nghĩ ra, người khác không đoán được hay sao? Không thiếu người đã tặng mấy đứa bé có diện mạo xinh đẹp cho hắn, kết quả là chọc giận hắn, đường làm quan cũng bị chặt đứt, giờ đều biết hắn không thích khoản này.”

Lại nói tiếp, Tần Vương cũng thật sự là một người kỳ lạ. Người bình thường có địa vị giống như hắn, con cái đều đã biết hóng hớt rồi, cơ thiếp trong viện cũng có thể xúm lại đánh bài, nhưng hắn lại không gần nữ sắc cũng chẳng gần nam sắc, cả ngày lạnh mặt hù dọa người ta.

Diệp Gia Hữu che đầu nói: “Vậy ngài ấy chính là trời sinh đã lạnh nhạt mà thôi. Tướng mạo ngài ấy đẹp như vậy, lại còn lợi hại nữa, có lẽ mắt cao hơn đỉnh đầu, chỉ coi trọng bản thân, khinh thường những người khác.”

Diệp Phụ An sờ râu, trong mắt lóe lên tinh quang: “Đại sư đều nói rằng hắn và chị con là một đôi trời sinh. Gia Hữu này, con nói ai hắn cũng chướng mắt, có phải là đang chờ chị con xuất hiện không nhỉ?”

Diệp Gia Hữu: “…”

Không dễ gì Diệp Gia Hữu mới có được một cô chị gái, lại sắp bị gã đàn ông từ nơi khác tới cướp đi mất, bởi vậy cậu cũng ăn đầy một bụng giấm chua.

Diệp Ly Châu đi tìm Khương Nhiễm Y, kết quả, Khương Nhiễm Y không có nhà. Vừa hay Quân thị lại đang ở nhà.

Quân thị nói Khương Nhiễm Y đi chùa thắp hương bái Phật rồi.

Diệp Ly Châu ngồi cùng Quân thị một lát. Diệp Ly Châu lớn lên giống Khương thị, mẹ đẻ của nàng. Yêu ai yêu cả đường đi, Quân thị cũng thích cô cháu gái này, đặc biệt là Diệp Ly Châu lại khéo léo hiểu chuyện, không phải người thích gây rắc rối.

Quân thị kêu Diệp Ly Châu ngồi xuống: “Bên ngoài lạnh, tới ngồi bên này. Bọn nha hoàn đã chuẩn bị trà sâm, cháu uống một chút cho ấm người.”

Diệp Ly Châu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Quân thị.

Quân thị càng nhìn Diệp Ly Châu, trong lòng càng là cảm thấy hài lòng. Chẳng qua nhớ tới việc mấy ngày gần đây Diệp Phụ An để nhà bọn họ tìm giúp một đại sư đáng tin cậy đoán số mệnh, lại nhớ khoảng thời gian trước Khương Nhiễm Y nói rằng hai người Diệp Ly Châu và Tần Vương nhìn qua thân thiết khác thường, Quân thị nói: “Đứa bé ngoan, cháu bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ tới chuyện cưới xin rồi, trong lòng có chủ kiến gì không?”

Diệp Ly Châu nhấp một ngụm trà sâm, cũng không biết nên nói thế nào.

Chờ nàng đặt chén trà xuống, Quân thị nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng: “Mợ là trường bối của cháu, cháu có chuyện gì muốn nói, không tiện mở miệng với người khác, thì cứ nói cho mợ biết, người Khương gia chúng ta và cháu cũng là người một nhà.”

Diệp Ly Châu nói: “Mọi việc không thể chỉ một mình cháu vừa ý, còn phải xem ý của cha cháu nữa. Vả lại, sức khỏe của cháu kém như vậy, không phải người có phúc, có thể sống được mấy năm này đã là muôn vàn cảm tạ rồi. Chuyện lâu dài hơn nữa, cháu cũng không dám nghĩ, sợ không sống được đến lúc ấy. Tận hưởng lạc thú trước mắt, có thể sống ngày nào thì trân trọng ngày đó thôi ạ.”

Quân thị xoa bàn tay của Diệp Ly Châu: “Đứa bé ngốc.”

Diệp Ly Châu nói: “Hôn sự của chị họ và phủ Đôn quốc công đã giải quyết triệt để rồi ạ?”

Quân thị nói với Diệp Ly Châu một hồi.

Ngày ấy, sau khi Điền Trác gặp được Khương Nhiễm Y, hắn phát hiện Khương Nhiễm Y xinh đẹp lạ thường, hoa nhường nguyệt thẹn, trong lòng không ngừng hối hận, có ý đồ để phu nhân Đôn quốc công trở lại Khương phủ cứu vãn hôn sự.

Hôn sự vất vả lắm mới cắt đứt được, Quân thị làm sao có thể khôi phục lại, một nhà Điền Gia đều không phải là hạng người tốt lành gì.


Quân thị nói: “Ngày ấy, mợ và cháu nghe được Điền Trác để cho bạn hắn dùng thuốc hại người, cháu còn nhớ không?”

Diệp Ly Châu vốn có tính hay quên, chuyện hôm nay thì ngày mai đã quên mất, không phải người lúc nào cũng đều nhớ kỹ mọi việc, được Quân thị nhắc nhở, lúc này nàng mới nhớ ra: “Nhớ ạ, cháu cũng sắp quên mất chuyện này. Mợ lợi dụng chuyện này ạ?”

Quân thị nói: “Chuyện này vốn không dễ điều tra, rất dễ rút dây động rừng. Về sau mợ rốt cuộc lo có người vô tội mất mạng, lại cảm thấy Điền Trác làm nhiều chuyện ác nhất định phải lấy cái mạng chó của hắn. Mợ tốn tâm tư truy hỏi thật kỹ bạn bè bên cạnh Điền Trác, mới biết được, gã bạn thân của hắn đã lấy con gái của Thị lang bộ Lễ, hôn sự trèo cao, có được rất nhiều lợi ích, bản thân hắn không tiện lấy thêm vợ bé, trong lòng oán hận nhà cha vợ, cho nên mới bàn bạc với tên cẩu tặc Điền Trác kia giết vợ mình mà thần không biết quỷ không hay rồi tái giá.”

Sau khi Quân thị để cho Thị lang bộ Lễ biết được chuyện này, người ta liền đón con gái về, người một nhà đập phá nhà gã kia một trận, còn đánh bị thương rất nhiều người.

Với tư cách là người bày kế, Điền Trác tự nhiên là bị gã đó khai ra, Thị lang bộ Lễ sắp báo cáo chuyện này lên trên, cho phủ Đôn quốc công cùng với nhà gã kia xong đời.

Quân thị chậm lại, rồi nói tiếp: “Ác giả ác báo, hắn cũng là bị trừng phạt đúng tội. Bộ Lễ bây giờ ngoài mặt có lẽ sẽ không làm gì, nhưng qua năm mới, mạng của Điền Trác cũng sắp chấm dứt rồi.”

Diệp Ly Châu hồi tưởng lại, cũng nghiệm ra một vài điều, nàng nói: “Mợ ơi, cô gái lầu xanh trước đây quấn chân Điền Trác ở kinh thành, là do mợ bố trí ạ?”

Quân thị mỉm cười gật đầu: “Hắn không phải người tốt, dĩ nhiên mợ sẽ không dùng thủ đoạn sạch sẽ với hắn. Châu Châu, tương lai cháu gả cho người ta, vào nhà người ta rồi, nhất định không thể thiếu chút tính toán, cháu chỉ cần nhớ kỹ những lời mợ nói, hễ phát hiện ra kẻ khác hại cháu, thì cháu phải nghĩ một cách khác thâm độc hơn đáp trả lại, để bọn họ biết sự lợi hại của cháu. Cháu không nghĩ ra cách gì, thì gửi thư cho mợ, người Khương gia nhất định sẽ giúp cháu. Cứ để bị bắt nạt, sẽ chỉ thổi phồng sự kiêu ngạo của người khác thôi.”

Diệp Ly Châu cụp mắt xuống. Nàng biết Quân thị có lòng.

Quân thị lại nói: “Đứa bé ngoan, cháu chính là hiền lành quá, khiến người ta lo lắng cho cháu.”

Diệp Ly Châu nói: “Cháu sẽ trân trọng bản thân, nếu có chỗ nào cần mợ giúp đỡ, tất nhiên sẽ xin giúp đỡ ạ.”

Quân thị lúc này mới mỉm cười hài lòng: “Vậy thì được. Trong lòng mợ cũng chẳng có việc gì khác, chỉ có chuyện cưới xin của Nhiễm Thư Nhi và của cháu thôi. Chung quy thì kinh thành cách Vạn Châu xa quá, mợ với cậu của cháu đã bàn bạc một chút, vẫn nên tìm cho Nhiễm Thư Nhi một mối tốt ở Vạn Châu, đôi bên hiểu rõ gốc rễ, cũng không lo con bé này chịu ấm ức.”

Diệp Ly Châu “vâng” một tiếng, Nhiễm Thư Nhi không phải là một cô nàng xảo quyệt, thích hợp được người trong nhà che chở.

Ngồi ở Khương gia một lát, Quân thị phái xe ngựa đưa Diệp Ly Châu về.

Sau khi Diệp Ly Châu về đến Tĩnh Thủy Hiên, sắc trời đã không còn sớm nữa. Nàng vừa vào trong phòng, thì có nha hoàn nói Diệp Gia Hữu đã tới.

Diệp Gia Hữu nghe Diệp Phụ An nói một hồi. Cậu biết nếu Đề Kiêu nhắc tới chuyện cưới xin lần nữa, thì chị gái của mình sẽ là của người khác, trong lòng cậu không dễ chịu, một thân một mình chạy tới Tĩnh Thủy Hiên.

Diệp Ly Châu đổi một bộ quần áo khác. Hôm nay, nàng đã mệt mỏi một phen, nhưng cũng không có vẻ uể oải, sắc mặt hiện lên sắc đỏ hây hây, thoạt nhìn khí sắc tốt vô cùng. Vừa thấy Diệp Gia Hữu đến, Diệp Ly Châu nói: “Em ăn tối chưa?”

Diệp Gia Hữu lắc đầu: “Vẫn chưa ăn ạ.”

Cậu ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly Châu: “Châu Châu…”

Diệp Ly Châu nghe hắn kéo dài giọng gọi, ngón tay mảnh khảnh ấn lên trán Diệp Gia Hữu: “Hôm nay gặp rắc rối bị cha mắng phải không? Sao lại ỉu xỉu thế?”

Diệp Gia Hữu nói: “Mới không gặp rắc rối đâu. Nhìn em giống như là gặp rắc rối hả? Châu Châu, gần đây chị có thích cái gì không, em mua cho chị!”

Dù thế nào, Diệp Gia Hữu cũng phải để cho Diệp Ly Châu biết, cậu mới là người đối xử với tốt nhất với chị ấy, Tần Vương cả ngày làm mặt lạnh, vừa cay nghiệt lại dọa người, cũng chỉ có tướng mạo đẹp một chút thôi, chắc chắn không tốt với Diệp Ly Châu như cậu.


Diệp Ly Châu trái lại không cần gì, nàng lắc đầu: “Bây giờ cũng không thiếu cái gì. Qua đây uống trà, đừng rầu rĩ không vui nữa.”

. . .

Ngày hôm sau, Đề Kiêu chủ động tới Diệp phủ. Lần này không chỉ có người tới, mà trực tiếp mang sính lễ tới.

Hắn đã nắm chắc là lần này Diệp Phụ An sẽ không cự tuyệt nữa.

Đúng là Diệp Phụ An không cự tuyệt. Ông nói: “Tần Vương điện hạ ba lần bốn lượt nhắc tới chuyện này, cho dù lúc trước ta không dám trèo cao thì bây giờ cũng bị làm cho cảm động rồi.”

Đề Kiêu cười thản nhiên: “Bản vương ái mộ Diệp tiểu thư đã lâu, cho dù bị cự tuyệt mười lần, cũng sẽ không từ bỏ. Thừa tướng có thể yên tâm gả con gái cho bản vương, bản vương nhất định sẽ không phụ lòng ngài.”

Diệp Phụ An thoáng ngập ngừng, rồi nói: “Thân thể con bé yếu ớt, lại sợ người lạ, ta muốn hỏi một chút, điện hạ thích con bé ở điểm nào?”

“Thân thể Diệp tiểu thư yếu đuối, người bình thường nuôi không nổi, nhưng bản vương có thể nuôi được, với bản vương mà nói, điểm này cũng không phải chuyện gì to tát.” Đề Kiêu nói, “Nàng cũng không e sợ bản vương, tính tình lại đơn thuần, bản vương thích tất cả mọi thứ của nàng.”

Đề Kiêu ăn nói tự nhiên hào phóng, tướng mạo khôi ngô anh tuấn, thực sự khiến cho người ta không bới ra được khuyết điểm.

Tuy Diệp Phụ An luyến tiếc cô con gái cưng, nhưng không thể không thừa nhận, có con rể như Đề Kiêu, thực ra rất có thể diện.

Nhớ tới tình cảnh khi gặp Đề Kiêu lần đầu tiên, Diệp Phụ An lại có cảm xúc phức tạp. Lúc ấy trong lòng ông còn đang tranh cao thấp với Đề Kiêu, xem Đề Kiêu là kình địch làm hỗn loạn triều cương, ngoài mặt thì xưng anh gọi em, trên thực tế thì tranh cãi rất nhiều, không ngờ, chưa tới nửa năm, Đề Kiêu sẽ đổi giọng gọi ông một tiếng “Nhạc phụ đại nhân”.

Diệp Phụ An ho khẽ một tiếng, nói: “Ta chỉ có một đứa con gái bảo bối này…”

Ngay lập tức tâm tình Đề Kiêu không tệ, so với lúc bình thường thì hòa hoãn hơn rất nhiều: “Bản vương sẽ đối xử với nàng thật tốt, sẽ xem nàng như châu như ngọc. Thừa tướng, địa vị hôm nay của bản vương đều là tự tay mình đạt được. Gần mười năm chinh chiến, chém giết quá nhiều, đối xử với người ngoài khó tránh khỏi nghiêm khắc, có điều bản vương sẽ không để Vương phi của mình chịu ấm ức đâu. Diệp Ly Châu bây giờ thế nào, mười năm sau, hai mươi năm sau, bản vương sẽ chỉ khiến cho nàng càng tốt hơn hiện tại.”

Đề Kiêu cũng không phải kiểu người miệng lưỡi trơn tru, hắn nói cái gì đều có thể nặng nề rơi vào lòng người ta, từng câu từng chữ rõ ràng.

Diệp Phụ An nói: “Được, Tần Vương, ngài nhớ kỹ những lời ngày hôm nay, ngài là hán tử đầu đội trời chân đạp đất, sau này không thể nuốt lời.”

Đề Kiêu cười thản nhiên: “Đây là đương nhiên. Thừa tướng, chỗ Hoàng đế cũng để bản vương đi thông báo, miễn cho ngài bị trách cứ. Về phần Diệp tiểu thư, nàng còn chưa biết chuyện này, có thể để bản vương chính miệng nói cho nàng biết không?”