Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 54: 54






Người dịch: LC + Chim Ba Chân

Một buổi sáng tỉnh lại, Diệp Ly Châu ngồi trước gương trang điểm, nhưng cũng không có lòng dạ nào mà trang điểm, chỉ là ngẩn ngơ nhìn vào gương.

Diệp Gia Hữu đã dậy từ sớm. Sáng sớm vừa dậy là đã đi ra ngoài luyện kiếm, ra một thân mồ hôi, rồi mới từ bên ngoài chạy vào.

Diệp Ly Châu nghe thấy tiếng động, cầm khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Diệp Gia Hữu: “Ăn mặc phong phanh thế này. Bên ngoài lạnh như vậy, em cũng không sợ bị phong hàn à.”

Diệp Gia Hữu híp mắt, an tâm để chị gái lau mồ hôi cho mình.

Diệp Ly Châu đang mặc váy áo màu trắng thuần, chỗ cổ áo và ống tay áo là hoa văn dệt bằng sợi chỉ màu vàng nhạt. Trước giờ nàng thích màu sắc mộc mạc, không hề thích trang điểm, bản thân bình thường đã xinh đẹp, ăn bận trang điểm quá mức trái lại có vẻ rườm rà.

Diệp Gia Hữu nhớ lại sự việc ngày hôm qua.

Tối qua cha cậu uống rượu với Tần Vương điện hạ. Diệp Phụ An và Tần Vương điện hạ đều uống đến ngà ngà say, Tần Vương điện hạ nói muốn cưới Diệp Ly Châu làm vợ, nếu có được Ly Châu, tất nhiên sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.

Diệp Phụ An lập tức cự tuyệt.

Con gái bảo bối của ông chỉ có một đứa này thôi, Tần Vương có quyền thế ngập trời thì thế nào, tướng mạo khôi ngô, văn thao võ lược thì đã sao. Ở trong mắt Diệp Phụ An, không ai có thể động vào cô con gái cưng của ông.

Bây giờ Tần Vương nắm trọng binh trong tay, bất luận kẻ nào cũng không làm gì được địa vị của hắn. Diệp Phụ An là một văn thần, không dám giao con gái cho một võ tướng suốt ngày đánh đánh giết giết, nên lượm đại một lý do từ chối, nói là cao quá không với tới.

Diệp Gia Hữu vốn ở một bên rót rượu cho hai người. Cậu tận mắt nhìn thấy, Tần Vương nghe xong lời của cha cậu thì sắc mặt lập tức đen sì.

Tần Vương quyền cao chức trọng, Hoàng đế cũng nể mặt ngài ấy mấy phần, cho phép ngài ấy mang theo binh khí lên triều, lúc riêng tư còn không cần hành lễ. Sự từ chối của Diệp Phụ An, với Tần Vương mà nói, là rất ít có.

Diệp Gia Hữu tức thì sợ cha cậu say rượu nói ra càng nhiều lời vô dụng, vội vàng rót cho Tần Vương một chén rượu, nói: “Chị tôi ngu dốt, thân thể lại yếu đuối, không xứng với điện hạ. Ngày khác chọc cho điện hạ tức giận, hai nhà đều lúng túng. Cha tôi cự tuyệt ngài, cũng không phải là không coi trọng ngài, mà là không dám trèo cao ạ.”

Diệp Gia Hữu dù sao cũng là đứa trẻ con. Dù thế nào đi nữa, Tần Vương cũng không đến mức tức giận với một đứa bé.


Đề Kiêu chỉ cười cười, nhìn cậu em vợ nhỏ tuổi thông minh lanh lợi: “Chị gái ngươi đã cập kê rồi, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng. Ngoài bản vương ra, ngươi cảm thấy, còn có người nào có thể xứng đôi với chị ngươi chăng?”

Diệp Gia Hữu ngừng lại một lát.

Con cháu nhà bình thường, mang ra so sánh với Đề Kiêu, là bất kính với Đề Kiêu.

Diệp Gia Hữu nói: “Cái này chỉ xem tâm ý của chị nhà tôi, chị vừa ý ai, thì chính là xứng đôi với người đó.”

Lúc đó Đề Kiêu uống hết chén rượu mà Diệp Gia Hữu rót cho.

Mãi cho đến sáng sớm hôm nay tỉnh lại, Diệp Gia Hữu vẫn còn cảm thấy ánh mắt Tần Vương ngay lúc đó thực kỳ lạ.

Nói thật, giả dụ Tần Vương thả ra tin tức, nói hắn coi trọng Diệp Ly Châu, toàn bộ Yến triều tuyệt đối không có người thứ hai dám đến Diệp phủ cầu hôn, không ai dám tranh vợ với Tần Vương.

Chỉ là làm như vậy thì không đúng mực, sẽ chọc tức Diệp Phụ An.

Diệp Gia Hữu cũng không cảm thấy Tần Vương thực sự thích chị của cậu. Người đàn ông giống như Tần Vương, hẳn là yêu thích phụ nữ có dã tâm bừng bừng giống ngài ấy, ví dụ như Trịnh tiểu thư của phủ Tuyên Uy Tướng quân chẳng hạn. Chị gái cậu mềm mại yếu đuối, như một con thỏ trắng vậy, hẳn là Tần Vương cũng không thích đâu.

Về phần Diệp Ly Châu… Nói thật, cậu và cha đều nghĩ giống hệt nhau, đều cho rằng Diệp Ly Châu thích hợp với một người đọc sách dịu dàng săn sóc hơn.

Tần Vương và dịu dàng săn sóc căn bản chẳng liên quan chút nào.

Diệp Gia Hữu nói: “Châu Châu ơi, chị cả ngày ở trong nhà chắc cũng buồn bực đến phát chán rồi. Hôm nay em đi dạo với chị trong kinh thành nhá.”

Diệp Ly Châu không thích ra khỏi nhà, chỉ thích ở nhà ngủ thôi.

Nàng mềm mại, giống như là làm bằng nước vậy, hễ ngồi xuống đâu, là chỗ ấy trong nháy mắt sẽ ấm nhũn ra. Lúc này Diệp Ly Châu chưa chải đầu, tóc dài xõa xuống, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.

Diệp Ly Châu dựa vào bàn trang điểm: “Chị lười cử động, không muốn đi ra ngoài.”

Ngón tay nàng quấn lấy một sợi tóc đen, lúc này, nàng chỉ muốn gặp Đề Kiêu.

Cũng không biết Đề Kiêu đang bận cái gì.

Diệp Gia Hữu nói: “Trong kinh thành có mấy cửa hàng châu báu mới mở. Mấy vị quận chúa đều đi mua ít đồ châu báu. Châu Châu, chắc chắn chị cũng sẽ thích, buổi trưa em dẫn chị đi xem nhé.”

Diệp Ly Châu lắc đầu: “Trong nhà có rất nhiều châu báu, mỗi ngày đổi một kiểu, đeo hai ba tháng cũng sẽ không trùng nhau. Trong mấy rương đồ cưới mà mợ đưa cho chị, cũng có rất nhiều châu báu, Nam Châu lớn như vậy nè, cũng có thật nhiều, trong cửa hàng không chắc đã đẹp hơn đồ trong nhà.”

Mấy ngày nay, suốt ngày Diệp Ly Châu đều vùi mình ở trên giường hoặc là ở những chỗ khác, lười vận động, cũng lười ăn, Diệp Gia Hữu thật sự sợ chị cậu lại nuôi ra bệnh.

Diệp Gia Hữu nói: “Em nghe nói mấy cửa hàng này đã về ít hàng đẹp. Bọn họ có qua lại với thương nhân Tây Vực, đồ đều không phải là thứ có ở bản địa. Châu Châu, chị ở trong nhà buồn bực, bệnh tình sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng hơn thôi, không bằng đi dạo một chút.”

Diệp Ly Châu ngẫm nghĩ, từ lúc nàng về kinh tới nay, hình như chưa thật sự đi tới chỗ nào.

Nàng gật đầu rồi nói: “Nghe nói phong cảnh bên hồ Điểm Thúy không tệ, mùa đông nước hồ cũng không đóng băng, chúng ta dẫn theo vài người ngồi thuyền du ngoạn một lát vậy.”

Diệp Gia Hữu do dự một chút, rồi nói: “Mảnh đất chỗ hồ Điểm Thúy đó ban đầu không ai dùng, về sau có người rào lại, nói là phong thuỷ tốt, muốn xây một tòa nhà lớn. Có lẽ là có quan hệ với hoàng gia, em cũng không rõ lắm. Châu Châu, nếu chị muốn ngồi thuyền du ngoạn, vậy để em cho người thu xếp trước.”

Diệp Ly Châu suy nghĩ: “Vậy thì thôi đi, chị đi dạo trong kinh thành một chút vậy.”

Diệp Gia Hữu bèn cùng Diệp Ly Châu đi ra ngoài.

Bình thường Diệp Ly Châu cũng lười tốn tâm tư ăn bận trang điểm, đối với đồ trang sức châu báu gì đó cũng không để ý, cho nên người của Trân Bảo Trai cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

Diệp Gia Hữu cũng không tới chỗ này, người làm trong tiệm thấy một đôi chị em có dung mạo không tầm thường, quần áo nón nảy cũng bất phàm, nên gọi ông chủ tiệm ra tiếp đón.

Ông chủ tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, bộ dạng khôn khéo, nhìn thấy Diệp Ly Châu, chỉ liếc mắt một cái, rồi cười nói: “Xin hỏi quý danh của tiểu thư ạ?”


Diệp Gia Hữu chắn ở phía trước, nói thay Diệp Ly Châu: “Nhà tôi họ Diệp. Ông chủ, gần đây có đồ trang sức gì đẹp không, lấy ra đây để chị tôi nhìn xem?”

Chủ tiệm vừa nghe thấy hai chị em này họ Diệp, nhìn tuổi tác với phong thái này, có lẽ là một đôi trai gái nhà Diệp thừa tướng rồi.

Ông ta dẫn Diệp Gia Hữu và Diệp Ly Châu đi về phía trước: “Diệp tiểu thư, cô nhìn xem, cái lược ngọc này là thợ thủ công của chúng tôi mới chế tạo ra đó. Chạm trổ tinh tế, ba con chim én có tư thế khác nhau, trông sống động như thật. Bạch ngọc, gỗ tử đàn, hoàng kim, ba màu phối hợp, không có vẻ phô trương, mà chỉ cảm thấy tôn quý thuần khiết thôi ạ.”

Diệp Ly Châu cảm thấy không tệ, bèn gật đầu: “Giữ lại.”

Ông chủ lại giới thiệu cho Diệp Ly Châu cái khác: “Diệp tiểu thư, cô lại nhìn cây trâm quấn tơ vàng có quả dưa ngọt bằng ngọc xanh chạm rỗng khảm đá quý này đi…”

Diệp Ly Châu cũng thấy không tệ: “Để lại.”

Ông chủ cười mắt híp thành hai đường chỉ: “Diệp tiểu thư, cô lại nhìn cái hộp trang sức bằng gỗ tử đàn gắn đá mắt mèo này…”

Diệp Ly Châu gật đầu: “Lưu lại.”

Diệp Gia Hữu: “…”

Cậu vốn cho là Diệp Ly Châu đi ra ngoài sẽ không mua đồ, bây giờ xem ra, buổi dạo chơi ngày hôm nay, kho bạc nhỏ của Diệp Gia Hữu có lẽ phải móc sạch hơn phân nửa rồi.

Tương lai nhất định phải chuẩn bị thêm đồ cưới cho Diệp Ly Châu, tìm một ông anh rể có gia cảnh giàu có, nếu không, ngày sau Diệp Ly Châu đi dạo một lần, bị chủ quầy gạ gẫm, vét sạch đáy nhà người ta thì không tốt lắm.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên có thằng nhỏ đi vào chuyển lời, ghé vào bên tai Diệp Gia Hữu nói mấy câu.

Diệp Gia Hữu thoáng chần chừ, rồi nói với Diệp Ly Châu: “Châu Châu ơi, hôm nay Thái Tử điện hạ đi ra ngoài, đang ở ngay trong tửu lâu bên cạnh. Vừa nãy ngài ấy nhìn thấy hai chị em mình, nên mời chúng ta qua đó một chuyến. Em tự mình qua đó là được rồi, để đầy tớ đi dạo với chị nhé.”

Đi tới nửa đường, Diệp Gia Hữu mới chợt nhớ ra chưa đưa tiền cho Diệp Ly Châu. Với cái tình tình này của Diệp Ly Châu, ra cửa chắc chắn là không mang theo tiền. Có điều cũng không sao, bên người khẳng định sẽ có đầy tớ nhắc nhở, thích cái gì thì cứ mang đi, đến lúc đó để ông chủ đi tới Tướng phủ tìm Diệp Phụ An trả tiền.

Vốn dĩ Diệp Ly Châu không muốn gì cả, bị ông chủ chào đón một hồi, nhìn đến cái gì cũng cảm thấy hay, đợi tới lúc chọn xong bảy tám món, lúc phải trả tiền, Diệp Ly Châu quay đầu nhìn Ngọc Sa. Ngọc Sa nói: “Công tử rời đi rồi ạ, tiểu thư, người không mang tiền theo người.”

Ông chủ vừa định nói lập một tờ chứng từ, về sau sẽ tới quý phủ thanh toán, lúc này, bức rèm châu khẽ động, một bóng dáng cao to đi vào.

“Bao nhiêu bạc?” Giọng của người đàn ông lạnh lùng, ở trong căn phòng ấm này, vẫn cứ lạnh đến mức khiến chủ quầy rùng mình một cái. Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thanh niên anh tuấn mặc áo bào màu đen.

Người này ăn mặc không tầm thường, vừa nhìn là biết rất có tiền, đương nhiên, cũng không dễ đối phó.

Ở trước mặt người này, chủ quầy không dám chào giá lung tung lừa dối Đại tiểu thư như thần tiên đây. Ông ta mở miệng nói: “Ba, ba nghìn lượng bạc ạ.”

Mấy ngày rồi Diệp Ly Châu không gặp được Đề Kiêu. Đề Kiêu vừa tới, đôi mắt hoa đào đa tình của nàng liền nhìn hắn chằm chằm.

Thuộc hạ của Đề Kiêu đã lấy ra ngân phiếu, tất cả đồ trang sức đều đã gói lại, Đề Kiêu thản nhiên nói: “Có còn muốn thứ gì nữa không?”

Diệp Ly Châu lắc đầu.

Đề Kiêu đi ra ngoài, rất nhiều ngày rồi Diệp Ly Châu không nhìn thấy hắn, bây giờ vừa thấy thì chỉ muốn nhào vào trong lòng hắn. Đề Kiêu đi ra ngoài, Diệp Ly Châu cũng đi bước nhỏ theo ra: “Điện hạ, điện hạ…”

Đi tới bên cạnh bậc cửa, Đề Kiêu mới ngừng lại được, một tay hắn nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Ly Châu, tránh cho nàng ngã sấp xuống.

Một đoạn cánh tay của Diệp Ly Châu bị hắn nắm được tê dại, một bên người cũng mềm nhũn.

Diệp Ly Châu từ từ thẹn thùng, trong đôi mắt hoa đào dường như có xuân tình, cực kỳ quyến rũ nhìn về phía Đề Kiêu.

Trước đây, Đề Kiêu chính là bị ánh mắt này của nàng mê hoặc, mới cho rằng nàng thích hắn. Bây giờ, hắn đã hiểu được, đây là bởi vì mấy ngày rồi Diệp Ly Châu không gặp được hắn, thân thể làm ra phản ứng bản năng.

Tiểu lừa đảo này.

Đề Kiêu nói: “Chung quanh còn có mấy cửa hàng, có muốn đi vào nhìn xem không?”

Diệp Ly Châu gật đầu.


Tiểu cô nương thoạt nhìn rụt rè, nhưng mà tiêu tiền cũng không chùn tay. Tuy rằng bình thường không thích đồ trang sức, nhưng nhìn đẹp mắt thì đều muốn mua, bình thường ăn mặc áo quần mộc mạc, nhưng thấy vải vóc hoa lệ cũng muốn mua, không thích trang điểm, nhìn thấy son phấn cũng muốn mua, thích tiêu tiền là đúng rồi.

Đề Kiêu cũng không để bụng những việc này. Hắn lại hi vọng Diệp Ly Châu càng thích tiêu xài phung phí một chút, người khác đều không nuôi nổi, Diệp Phụ An cũng không nuôi nổi, cuối cùng chỉ có thể để người cho hắn nuôi. Dù sao phủ Tần Vương cũng giàu nứt đố đổ vách, của cải nhiều vô kể, không để cho Diệp Ly Châu tiêu xài lẽ nào đợi chết rồi chôn vào trong mộ hay sao.

Ngồi trong xe ngựa, Diệp Ly Châu chơi đùa hộp son phấn. Nàng mở hộp, mùi phấn hoa hồng tản ra, Diệp Ly Châu hắt hơi một cái thật khẽ, phấn hương bay lên mặt nàng.

Đề Kiêu kéo người qua, cầm khăn lau đi cho nàng.

Diệp Ly Châu túm chặt ống tay áo Đề Kiêu, rúc vào trong lòng hắn, vô cùng tội nghiệp: “Sao mấy ngày nay điện hạ không đến thăm ta?”

Đề Kiêu: “…”

Hắn thật muốn bóp xem da mặt của Diệp Ly Châu dày bao nhiêu.

Rõ ràng nàng không nói tiếng nào đã trở về. Sau khi về nhà, bên người lúc nào cũng mang theo một thằng nhóc, hắn nghĩ cách điều thằng nhóc đó đi chỗ khác, kết quả Diệp Ly Châu còn không biết xấu hổ hỏi hắn vì sao không tới thăm nàng.

Đề Kiêu không hề nghi ngờ, giả sử thân thể Diệp Ly Châu khoẻ mạnh, có lẽ đời này nàng cũng sẽ không nhớ tới hắn đâu.

Đề Kiêu nắm lấy cổ áo của nàng: “Đang ở trên xe ngựa, bên ngoài có người, đừng nháo.”

Diệp Ly Châu chỉ muốn ôm Đề Kiêu một cái thôi.

Đề Kiêu không để ý tới nàng, nàng đành phải đi nghịch món đồ vừa mới mua. Nàng cầm lên một hộp son, mùi son khá thơm, trên hộp còn có một cái gương nhỏ.

Diệp Ly Châu soi mặt vào cái gương nhỏ này, vừa rồi phấn trên mặt đã được lau sạch, trên mặt sạch sẽ, da thịt vô cùng mịn màng.

Nàng chấm ngón tay vào hộp son, thoa lên cánh môi.

Đôi môi vốn là màu hồng thoáng chốc đỏ tươi ướt át, hệt như bông hoa hồng vừa nở rộ.

Da nàng trắng, tóc dài đen nhánh như gỗ mun. Tóc đen da trắng làm nổi bật bờ môi đỏ mọng, nhưng trên mặt có vài phần ngây thơ, lại càng lộ ra vẻ quyến rũ.

Chú ý tới ánh mắt của Đề Kiêu, Diệp Ly Châu ngẩng đầu nhìn hắn.

Đề Kiêu vươn tay ra: “Ngồi qua đây.”

Diệp Ly Châu chưa đưa tay cho hắn, chỉ cúi đầu, tóc đen tản ra, xõa xuống từ bờ vai nhỏ bé gầy yếu. Nàng khẽ hôn một cái lên lòng bàn tay của Đề Kiêu.

Trong lòng bàn tay Đề Kiêu nháy mắt xuất hiện một dấu ấn màu đỏ.

Đề Kiêu túm vai Diệp Ly Châu, rõ ràng là thân thể mảnh mai nhiều bệnh của nàng không rời được hắn, nhưng lúc này, Đề Kiêu lại cảm thấy, là chính mình không rời được Diệp Ly Châu.

Nàng bị Đề Kiêu bóp đau nên hơi nhíu mày, trong con ngươi mang theo ánh nước, nàng đang muốn nói gì đó, Đề Kiêu lại cúi đầu cọ cọ chóp mũi của nàng: “Có muốn không?”