Có người nói, đây là loại cà phê thích hợp với tình yêu ôn nhu/điềm đạm. Có đôi khi, tư vị của tình yêu, cùng loại với chờ đợi – mạch lạc rõ ràng ba tầng: bơ mới mẻ, cà phê nóng bỏng, đường cát thô ráp. Có biết không? Thời gian là như thế, chậm rãi trôi đi mất, chuẩn xác mà ôn mỹ. Nhớ kỹ, không nên quấy.
Thư ký của tổng giám đốc Thụy Minh, không giống công ty khác – mạnh mẽ vang dội đồng thời, luôn không quên trang điểm cho mình xinh đẹp giống như thiên tiên vây. Hàn Tự Dương từ trước đến nay tôn kính gọi chị là Trần tỷ, một phụ nữ gần năm mươi tuổi, không có ý định giấu đi vết chân chim nơi khóe mắt, mỗi ngày đều một bộ tây trang xám tinh tế mà không vượt qua khuôn phép, nhanh nhẹn, gọn gàng làm tốt công việc được giao. Mà trong cuộc sống, cũng chỉ có chị, đối đãi với cấp trên cẩn thận, tỉ mỉ như với con mình [bán nhi tử = một nửa con trai] [đại loại là bác ý lớn tuổi rồi nên bác ý đối xử với anh Hàn như con]
Trong công ty tuổi trẻ tràn ngập sức sống như thế này, tựa hồ chỉ có chị là nghiêm chỉnh mà hợp lễ nghi, tỷ như Mã Sơ Cảnh, một lần xông vào văn phòng, suốt một tuần sau đó không dám một mình đi lên tìm tổng giám đốc, liên tục ai thán “Ánh mắt Trần tỷ có thể giết người.”
Thường thì cứ đúng chín giờ hàng ngày, Trần tỷ sửa sang văn kiện bưu điện gửi tới cùng nhật trình đưa cho sếp xem qua. Vừa vào cửa, mày liền nhíu lại, tay trái Hàn Tự Dương phủ ở vị trí dạ dày, một tay lật xem một chồng văn kiện lớn, ánh mắt hơi hơi mị lên.
Không cần phải nói cũng biết là bệnh dạ dày lại tái phát, Trần tỷ buông văn kiện, quen thuộc đi đến văn phòng phía bên phải, đứng trước tủ, thấp người cúi xống rút một ngăn tủ ra. Chị đem thuốc dạ dày cùng một ly nước ấm đặt trước mặt Hàn Tự Dương, dùng việc chung, mở miệng quở trách: “Hàn tổng, hôm qua cậu làm đến mấy giờ? Không phải tôi đã nói cậu không được ăn mì ăn liền nữa sao? Câu lại lười rồi đấy, có thể gọi điện thoại đến phòng bếp làm đồ ăn khuya cho cậu cơ mà?”
Hàn Tự Dương ngẩng đầu, hơi hơi cười khổ: “Tôi biết.” Trần tỷ hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, “Bất luận theo công theo tư, tôi cũng không tán thành cậu ở khách sạn. Nếu tổng bộ quyết định dời lại đây, cậu cũng nên mua nhà.”
Trước kia khi chị nói vậy, Hàn Tự Dương luôn nghe tai này ra tai kia, hôm nay lại buông văn kiện trong tay xuống, tựa hồ hơi hứng thú. Sau một lúc lâu, anh nhướng mày, thản nhiên nói: “Cũng tốt, vậy chị giúp tôi xem một căn đi.”
Quân Mạc ngẫu nhiên vẫn là ở khách sạn gặp được Hàn Tự Dương, cô mỉm cười thăm hỏi, đối phương cũng luôn hướng cô gật đầu mà cười. Hiển nhiên một đêm hai người ăn tối cùng nhau kia cũng không có ảnh hưởng đến cái gì, trong lòng Quân Mạc cảm thấy thoải mái không ít, cuộc sống của mình với những người như họ có chút dây dưa không rõ ràng, chẳng phải bản thân sẽ thành mấy ngôi sao nổi tiếng mình vẫn thường đọc tin lá cải giải trí hay sao.
Mấy ngày này, đối tượng công tác, ăn cơm của nàng đổi thành Mã Sơ Cảnh, cũng không phải không đúng. Người này chỉ cần không làm việc, liền hoàn toàn giống sinh viên, ba hoa, bảnh chọe, cũng thích buôn chuyện [QT là bát quái cơ mà để buôn chuyện, cho nó Việt Nam]. Việc này cũng tốt, Quân Mạc cũng không buồn nghĩ, vì sao mỗi người đều hoài niệm thời gian còn đi học, rất có thể là vì đó là thời gian vĩnh viễn không thể trở lại mà thôi.
“Làm việc cùng với tôi có phải luôn cảm thấy tràn đầy năng lượng phải không?” Mã Sơ Cảnh không biết ngượng nói, theo Quân Mạc ngồi xuống.
“Ừ, chính xác là như vậy.” Quân Mạc trừng mắt nhìn, mang theo châm chọc, không phải không có chút chờ đợi nói: “Biết nguyện vọng sắp tới của tôi là gì không? Chính là không muốn nhìn thấy cậu – thời gian ngủ ba ngày nay của tôi gộp lại còn chưa tới mười hai tiếng đâu. Lại nói tiếp, cậu thật sự đã tiêu hao quá nhiều năng lượng của tôi rồi đấy.”
“Ai, Quân Mạc, vậy cậu thực sự nên đi tìm bạn trai đi thôi, khi kết hôn sinh con, sẽ muốn kiếm càng ngày càng nhiều tiền, làm sao có thời gian rảnh rỗi oán trách tôi?” Mã Sơ Cảnh cúi đầu ăn canh, “Một bó tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, tâm lý cậu có chướng ngại hay thời thơ ấu có bóng ma?”
Quân Mạc cười lạnh, nghĩ nghĩ cậu ta lại là người xem qua “Võ lâm ngoại truyện” đây, nàng đáp lại giản đơn, hữu lực/mạnh mẽ: “Cậu lại cùng tôi múa mép khua môi, ngày mai tôi lại xin điều thư ký tổng kinh đến đây trợ giúp công việc.” Nói xong cô không nhịn được muốn cười, thư ký tổng kinh là Ân Bình, ý đồ với tiểu soái ca, người đi đường cũng biết. Nói đến Tào Tháo, giây tiếp theo, quả nhiên thấy Ân Bình từ xa đi tới, ngồi trước mặt hai người.
Quân Mạc vội gấp đến độ bới mấy miếng cơm, xoay người bước đi :”Hai vị chậm dùng.”
Mã Sơ Cảnh đôi mắt mở thật to, cứ như thu thủy ai oán: “Tôi có như vậy khiến người ghét sao?”
Quân Mạc nhịn cười: “Chúng ta đều là thanh niên tài tuấn, thời gian là tiền bạc a.”
Thời gian nửa tháng nhoáng một cái mà đã qua, thư mời dần dần từng bước được gửi, từ giới truyền thông cho tới khách mời, Quân Mạc cảm thấy mĩ mãn nhìn hết thảy gọn gàng, ngăn nắp. Cứ như vậy làm cho người ta không có cảm giác gì về thời gian, kỳ thực nó vẫn chậm rãi trôi qua, chỉ thấy mỗi phút trôi qua đều không làm xong việc, mỗi phút tiếp theo lại đã có sắp đặt hợp lý rồi.
Một ngày trù bị thật lâu, Quân Mạc đi tới hậu trường, đột nhiên cảm thấy hoa mắt – người mẫu xinh đẹp tập trung, cốt cảm tinh tế [cốt: phẩm chất, khí phách, cảm: cảm xúc, tình cảm], loại tình cảnh này Quân Mạc ứng phó không nổi, tình nguyện chuyển sang xem xét chính xác/ xác thực hiện trường một lần nữa, cẩn thận kiểm tra thứ tự chỗ ngồi của khách, thậm chí bộ phận an ninh cũng không ngừng gọi điện thoại hỏi vị trí đỗ xe của khách.
Thời gian chuẩn bị càng lúc càng ngắn, trong lòng dù sao cũng cảm thấy mất bình tĩnh, khiến mọi người có cảm giác bất an, dường như lúc nào cũng như đã quên khâu nhỏ/ chi tiết nào đấy. Mã Sơ Cảnh đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng, nhân viên còn lại trên hiện trường cùng chính mình giống nhau, trước măt mỏi mệt, đi tới đi lui một cách máy móc, ước chừng ngay cả một manh mối cũng không thể tìm ra. Quân Mạc đứng ở giữa một đám nhân viên Nam Đại, kiểm tra quần áo cùng cách trnag điểm, đột nhiên một cô bé lấy khuỷu tay huých bạn: “Nhìn kìa.”
Cô cũng quay đầu lai, Hàn Tự Dương cùng một cô gái cực kỳ xinh đẹp theo cửa bên bước vào, cô không khỏi ngoái đầu lại nhìn Tiểu Lương. Tiểu Lương hướng cô le lưỡi, hiển nhiên ký ức về người khách đêm đó hãy còn mới mẻ.
Liêu Khuynh Nhã mặc váy dài, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác xám, vóc người càng có cảm giác tinh tế, cao gầy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Hàn Tự Dươg, có thể thấy được hai người rất thân thiết, dung mạo có chút Âu hóa lúc này mang màu sắc ôn nhu, thấp giọng nói mấy câu, hơi hơi ngừng bước chân: “Em về phía sau đài.” Hàn Tự Dương gật đầu: “Lát gặp lại.”
Mới đi được chốc lát, đúng lúc gặp Mã Sơ Cảnh, không khỏi cười nói: “Mã tổng giám không thích em.”
Hàn Tự Dương cười cười: “Cậu ta vẫn thế, em không cần để ý đến cậu ta.” Anh nhìn theo Liễu Khuynh Nhã đi xa.
Cũng xoay người, ánh mắt liếc mắt nhìn xung quanh, lập tức đôi mắt chuyên chú nhìn phía góc.
“Hàn tổng.” Mã Sơ Cảnh luôn xuất quỷ nhập thần, đột nhiên xuất hiện bên người, theo thói quen, “Nếu là như thế này, tôi có thể lý giải vì sao muốn đổi người mẫu.” Mã Sơ Cảnh khóe miệng ái muội cười, ánh mắt nhìn về phía hậu trường.
“Cậu tổ chức mọi việc tốt rồi?”Anh không để ý tới ‘ngôn ngoại chi ý’ của Mã Sơ Cảnh [ý ở ngoài lời, kiểu như anh Mã cho rằng anh Hàn có ý ý với chị Nhã này nên mới đổi model].
“Không sai biệt lắm đâu.” Mã Sơ Cảnh có chút không yên lòng nhìn thoáng quá, bước nhanh bỏ đi, “Tôi đi xem Quân Mạc bên kia.”
Xưng hô vô cùng thân thiết như vậy, đột nhiên làm Hàn Tự Dương nhíu mày.
Mã Sơ Cảnh đến giữa một đám nữ sinh, miệng cười cười.
Hôm nay, vẻ ngoài tất cả nhân viên đều vượt yêu cầu, nhẹ nhàng, trong sáng, giàu kinh nghiệm, Quân Mạc thối lui vài bước: “Đến, mời Mã tổng giám kiểm tra một chút, xem đã chỉnh sửa ổn thỏa nào.” Cô cười, kéo tay Mã Sơ Cảnh, “Nếu không, chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh Mã tổng giám phát biểu?” Cô trêu chọc Mã Sơ Cảnh, Mã Sơ Cảnh cũng ha ha cùng cười với mọi người.
Điện thoại trong tay Quân Mạc chợt rung, liền đi qua một bên nghe điện thoại.
Lại là bộ phận an ninh, mấy người bên truyền thông mới đến yêu cầu tăng số người vào bàn. Quân Mạc cầm điện thoại nhìn xung quanh, muốn tìm Tiểu Trần bộ phận PR của Thụy Minh, danh sách truyền thông đều là do chính bên Thụy Minh lập, cũng không phải trong phạm vi cô có thể tự quyết định. Nhìn quanh một vòng, không tìm thấy, liền rất nhanh báo một dãy số, để cho bọn họ tự liên hệ. Tắt điện thoại, mới giật mình, hóa ra có ngườiđàn ông vẫn đứng bên người nãy giờ, vậy mà lại là Hàn Tự Dương, ánh mắt anh vẫn chưa nhìn cô, chỉ là nguyên lại hai người lại đứng gần nhau như vậy, cô cuống quýt lùi từng bước, suýt nữa không đứng vững: “Hàn tổng.”
“Cẩn thận.” Anh đưa tay đỡ lấy tay cô, nhưng không bỏ ra ngay, một khắc như có như không kia, Quân Mạc chỉ cảm thấy thật xấu hổ. Anh rút tay về, một màn thoáng qua kia, khi cô ở cùng đồng nghiệp, sẽ không như thế này, vĩnh viễn ôn ngôn [ôn: ấm], lịch sự, tao nhã, thể hiện là người phụ nữ chuyên nghiệp.[còn từ mạch lạc, chả biết chuyển thế nào]
Nương theo ánh đèn ở đại sảnh, anh nhìn kỹ cô, mỉm cười hướng cô hỏi:”Mệt lắm phải không?”
Cô quả thật mệt chết đi, vành mắt thâm quầng dùng mỹ phẩm che đi cũng không giải quyết được vấn đề. Quân Mạc che giấu cười:” Hoàn hảo. Có cần tôi đưa anh đi kiểm tra xung quanh một chút không?”
Anh lắc đầu, ánh mắt trong suốt, sáng rực nhìn cô – Quân không biết có phải bị ảo giác hay không, cảm thấy kinh tâm [kinh: kinh sợ; kinh hãi; hoảng sợ], vội vàng rời đi:”Tôi có việc khác phải đi đây.”
Anh nhìn bóng cô, tâm trạng trầm xuống, dường như trong khung cảnh bận rộn này, mọi sự đã thông suốt, anh không nhịn được nở nụ cười: lẽ nào, cô vẫn cho rằng anh có thể tùy tiện yêu cầu đến nhà một phụ nữ độc thân ăn cơm?
Nhưng mà lúc này Quân Mạc cũng không có thời gian tự hỏi loại vấn đề này, điện thoại không ngừng reo, tựa hồ là một loại ma pháp, giúp rút ngắn thời gian, chờ cô phục hồi lại tinh thần – cửa hội trường đại sảnh trong giây lát mở ra, các vị khách của Thụy Minh bắt đầu vào bàn. Mà ánh đèn flash loang loáng vẫn không ngừng đuổi theo người đàn ông ở giữa.
Có chút hỗn loạn như vậy là trường hợp đã được dự đoán trước,như thế mới có thể chính thức bắt đầu giới thiệu sản phẩm mới, (chiến dịch) marketing long trọng mở màn. Hàn Tự Dương mặc âu phục Ý may thủ công sẫm màu, hai tay đút túi, trầm tĩnh như nước nhìn xung quanh, không ngừng có nhiếp ảnh gia lớn tiếng hô “Hàn tổng”, cũng có phóng viên ở một bên đặt câu hỏi – anh cũngkhông phải ngôi sao giải trí, không có ý định lấy lòng giới truyền thông, chỉ là hơi hơi khóa mi, đi một bước về phía trước – diện mạo kia, đã vượt qua vẻ anh tuấn đơn thuần.
Quân Mạc đứng ở góc nhìn, lặng lẽ không tiến động, bỗng nhiên đầu óc mơ màng. Cô nghĩ, thì ra chính mình thật sự cho tới bây giờ cũng không là “sắc nữ”. Mỗi một lần tán thưởng, hình như bởi vì người đàn ông kia ẩn chứa khí chất hoàn mĩ, nghĩ như vậy, ánh mắt bất giác nhìn theo đoàn người di động kia.
Xuyên qua ánh đèn flash loang loáng cùng đám người ồn ào đó, Hàn Tự Dương tiến vào, kỳ thật lướt nhanh đến cô gái đứng ở góc xa xa kia. Cô tựa hồ như hơi hơi xuất thần, liền buông mắt xuống, bất giác tràn đầy loại khí tức này, bông thủy tiên duy nhất lững lờ trôi trong vũ trụ, an tĩnh không muốn quấy rầy bất cứ kẻ nào – anh đi bên này, rốt cuộc nhịn không được ánh mắt nhìn về phía cô, nhưng màánh mắt trói buộc kia, cuối cùng lại kinh động đến cô. Quân Mạc theo phản xạ có điều kiện trốn sau tấm bảng quảng cáo di động thật lớn, chợt sửng sốt, cô nghĩ, mình đang trốn cái gì vậy? Trong đại sảnh cứ như vậy, ánh sáng ngọc từ đèn treo thủy tinh thật sự rất giống bầu trời đầy sao ngoài kia, tất cả đều phát sáng hết cỡ.
MC quen thuộc của đài truyền hình lúc này rất tinh tường mời tổng giám đốc Thụy Minh lên đài nói chuyện, Hàn Tự Dương tâm tư vi liễm [vi:thâm thúy, sâu xa hoặc nhỏ bé; liễm: giấu đi, thu lại, hạn chế], đứng dậy lên đài. Ánh đèn phối hợp với người nói dần dần giảm đi độ sáng, đèn tập trung chiếu theo bước đi của anh, người đàn ông nắm giữ đến một nửa sản nghiệp ngành công nghệ thông tin, đồng thời rất phù hợp thuyết trình điểm mới của tám mô hình, say sưa nói về sách lược tiếp theo của Thụy Minh với điện thoại di động, thanh âm thuần hậu mà trầm thấp, ánh mắt anh liếc nhìn toàn bộ hội trường, trấn tĩnh mà mang theo tự tin mỉm cười, làm cho giác quan của tất cả mọi người đều cảm thấy rất hưởng thụ.
Quân Mạc hơi hơi nheo mắt, chỉ cảm thấy một màn như thế thật quen thuộc… Anh ấy cũng đứng trên lễ đài trước hội trường đại học, khí chất ôn hòa, thanh âm vẫn cứ như ngày thường:”Tôi bắt đầu từ một sinh viên của Đại học L, mãi cho đến bây giờ, khi trở thành một giảng viên, tôichỉ có thể nỗ lực báo đáp (công lao của) các thầy cô, bạn bè học trường cũ.” Đúng vậy, thanh âm của anh cũng bình tĩnh như thế nhưng không ai hoài nghi nhiệt tâm của anh với trường học, với học thuật, cô đứng ở góc nhỏ lễ đường, xuyên qua đám người dầy đặc, nhìn vô số học đệ, học muội đứng lên vỗ tay, trên mặt sức sống tuổi trẻ dào dạt, lễ đường ngập tràn nhiệt khí, khuôn mặt mọi người đều đỏ hồng sắc màu ấm áp, thuận hòa, vui vẻ.
Cô nhớ mang màng mình lặng lẽ lui ra ngoài, bên ngoài trời đông tuyết phủ [băng thiên địa tuyết: trời bằng đất tuyết, băng tuyết ngập trời], “a” một cái lập tức xuất hiện một một dải khí trắng thật dài. Thế nhưng, ngay cả sinh mệnh có đầu thì cũng có cuối, lời thề kiên định mà ngọt ngào, nguyên lai cũng không chịu nổi một kích [kích:đanh, gõ, tấn công]…
Kéo Quân Mạc trở về khi đang ngập chìm trong ký ức là tiếng kinh hô phía trước, đã đến thời gian các người đẹp xuất hiện. Mỹ nữ bây giờ thật đúng là loại người đặc biệt có thểđộc lập (hoặc sống độc lập??),Quân Mạc vô cùng trào phúng cười -thế nhưng con người có thiện và ác, xấu xí và xinh đẹp, trời sinh đã như vậy.
Quân Mạc thấy người trên đài kia thật quen mắt, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, là Liêu tiểu thư nóng giận đêm đó, khó trách vừa rồi mặc áo khoác đi vào hậu trường – người con gái xinh đẹp như vậy, sớm không cần dùng đến quần áo để biểu hiện. Cô ấy mặc một bộ lễ phục màu đen, cũng không đeo trang sức, móng tay chỉ sơn màu đỏ, sắc xanh đen trên đài tưởng như bốc cháy bởi một màu đỏ tươi nho nhỏ ấy, tự nhiên có tư thái yêu dã đẹp mắt.
Mị nhãn như tơ, Quân Mạc rốt cuộc biết cái này từ đâu mà đến. Cô không nhịn được muốn nhìn phản ứng của mọi người, chính là nhìn lại bên cạnh, vẻ mặt Hàn Tự Dương không thay đổi chút nào, ánh mắt không có một tia ái muội, tựa hồ chỉ chuyên chú vào di động trên tay người mẫu.
“Tôi muốn thổ huyết [a.k.a hộc máu]“. Giọng nói phía sau tựa hồ chán nản.
Quân Mạc lười quay đầu: “Làm sao vậy?” Cô thấy mọi việc tốt lắm.
Mã Sơ Cảnh lẩm bẩm: “Cậu xem xem – nổi bật nhưng thật ra bị người mẫu cướp sạch rồi, đây là do việc chuẩn bị công bố sản phẩm điện thoại di động gấp rút quá!” Anh lập tức nhìn qua Hàn Tư Dương dưới đài, trong ánh mắt có không cam lòng cực độ.
Quân Mạc tựa tiếu phi tiếu, liếc anh một cái: “Cậu đừng có nói với tôi, tôi bất quá là giúp cậu hoàn thành công việc, muốn càu nhàu thì tìm ông chủ của cậu kìa.”
“Cậu cũng biết Hàn tổng và cô ấy…” Mã Sơ Cảnh lỡ miệng thốt ra, chợt lúng ta lúng túng im miệng.
Quân Mạc thoáng cái hứng thú: “Cái gì? Nói chuyện không nên cứ ấp a ấp úng như vậy.”
“Không có gì, cô ấy là sư muội của Hàn tổng. Đồng học.” Anh giấu đầu hở đuôi hơn nửa câu.
Cậu ta không chịu nói, dù sao với mình cũng không liên can, Quân Mạc vẫn tiếp tục nhìn người đẹp, thuận tiện an ủi: “Yên tâm đi, mĩ sắc trước mắt, cô ấy dù không sơn móng tay cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ngày mai cô ấy lên trang bìa tạp chí giải trí, còn ai có thể không chú ý đến di động trên tay cô ấy?”
Trước mắt tất cả đều làm từng bước, ánh sáng bắt đầu tắt, liền không nhịn được bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Quân Mạc không chút nào lưu tình, đưa tay mình lên cắnmột cái, miễn cưỡng thanh tỉnh một chút nghe tiếng Mã Sơ Cảnh đang nói:”Thấy lão nhân kia không? Hạng mục đầu tư quan trọng nhất của Thụy Minh, chính là ông ấy đầu tư.”
Quả nhiên lực chú ý của Hàn Tự Dương đã bắt đầu chuyển hướng sang ngườ đàn ông ngoại quốc bên cạnh, ánh mắt săc sảo chợt lóe rồi biến mất, đang thấp giọng nói chuyện với nhau gì đó.
“Đều là nhân tinh a [tinh: hoàn mĩ, tinh hoa]! Khẳng định đang tính kế với nhau!” Mã Sơ Cảnh bình luận.
Quân Mạc không nhịn được cười, cúi đầu nói:”Mọi người đều nói nữ nhân lắm mồm, Mã tổng giám nhất định không đồng ý?”
Hai người cứ nói một câu lại một câu, thẳng tới khi gần tuyên bố kết thúc hội nghị, khách quý phần lớn đã đứng dậy, Quân Mạc xô Mã Sơ Cảnh một cái, “Cậu còn không đi qua.” Mà chính cô cũng bắt đầu vội vàng thu dọn hội trường, việc này chắc cũng phải đến nửa đêm. Cô gọi điện cho tổng đài, trước tiên muốn một gian phòng.
Bố trí chứng nửa tháng, nhưng tháo dỡ xong [tam hạ ngũ trừ nhị = ba bằng năm trừ hai] thuần thục, sân khấu vừa mới y hương tấn ảnh [quần áo thơm ngát, tóc tai nóng bẩy = đẹp đẽ] liền có vẻ tiêu điều hoang vắng. Nhịp điệu cuộc sống của lao động cổ cồn trắng vẫn là tiết tấu nhanh thế này, kiểu gì cũng có người oán thán như vậy… không bằng đảo mắt trông mong tiền thưởng tháng sau cho thực tế. Cô lê bước chân đi hướng tứ hào lâu, thầm nghĩ cuộc họp thường kỳ ngày mai báo cáo một mình hoàn thành nhiệm vụ, có tiền thưởng hay không cũng muốn lão tổng cấp cho mình hai ngày chạy xe không (nghỉ 2 ngày phép ấy mà).
Ở phía trước bàn đăng ký vào ở, mơ hồ nghe thấy âm thanh nam nữ khẽ cười nói, phim truyền hình Love in the city chỉ làm cho người ta thấy giả dối, đến khi thật sự xuất hiện trước mắt mới cảm thấy quả nhiên có đăng đối vừa nói.
Quân mạc một bên chờ lấy card phòng (cái card quẹt khóa từ ở cửa phòng khách sạn), cũng không nghĩHàn Tự Dương vẫn đi thắng đến bàn tiếp tân, liền gọi: “Hàn tổng.” Một bên ánh mắt mỉm cười ý bảo Liêu Khuynh Nhã phía xa, cô gái xinh đẹp kia lại khác hẳn một đêm ngạo mạn trước, gật gật đầu, liền chuyển tầm nhìn – vóc dáng cao gầy, làm cho người ta cảm thấy đơn bạc.
Anh cũng hướng cô đạm cười: “Xin chào.” Lập tức đối với nhân viên tiếp tân nói: “Chuẩn bị cho Liêu tiểu thư một phòng.” Phòng thì Quân Mạc đã chuẩn bị tốt, nhân viên đưa tới tay cho cô, Quân Mạc gật đầu nói cảm ơn, xoay người bước đi, bước chân vừa vội lại nhanh. Đi qua bên người Liêu Khuynh Nhã, mùi thơm ngát nhàn nhạt, ánh mắt mị nhân, tựa hồ như đang nhẹ nhàng đánh giá cô.
Vào phòng, Quân Mạc theo phản xạ có điều kiện vào phòng tắm, xem bồn tắm lớn có tóc không, khăn đã treo chỉnh tề chưa, sau một lúc lâu mới nhớ hôm nay không phải là ngày mình trực, cũng không phí sức lo lắng nữa. Không khỏi ai thán đầu óc mình hồ đồ. Nhưng là thân thể càng mệt mỏi, thường thường nằm một bên giường trằn trọc, trong lòng nghĩ vị Liêu tiểu thư kia có thể giận dữ mà yêu cầu đổi ga giường hay không. Cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, trong mơ luôn quanh quẩn một chỗ cái bóng dáng kia, gần trong gang tấc, lại trời nam đất bắc. Thẳng đến khi đột nhiên bừng tỉnh, đốt tay đang gắng sức cầm lấy ga giường trắng toát, ánh mắt vô thức nhìn căn phòng khách sạch sẽ, trong đầu là ông nội suyyếu nằm trên giường bệnh, gắt gao cầm lấy cổ tay mình.
Cô đột nhiên mở to mắt, rèm cửa sổ dày ba tầng khiến phòng chỉ còn một mảnh tối đen, không một tia nắng nào chiếu vào được, xoay người sờ đồng hồ đặt ở đầu giường – đồng hố sinh học thật là chuẩn, so với bình thường còn sớm hơn nửa giờ, vì thế rời giường, dùng nước lạnh vỗ vào mặt, rửa mặt chải đầu liền đi lui phòng.
Quân Mạc dừng bước ở đại sảnh, bóng dáng thẳng đứng kia đang ngồi trên sô pha tiếp khách, trong tay cầm tờ báo sớm chuyên chú đọc, mà nhóm nhân viên ở cửa chính không ngừng ném ánh mắt, ý bảo nhau. Hàn Tự Dương hình như có cảm ứng bình thường buông tờ báo, hai mắt như cũ lấp lánh, sáng ngời mà chú mục, Quân Mạc nghĩ hôm qua anh cũng như mình ngủ muộn, không khỏi nhu nhu mi mắt sưng nhẹ.
“Lý quản lí, cùng nhau ăn điểm tâm đi?” Anh đứng dậy, giọng điệu thoải mái, phảng phất như trùng hợp bình thường, lại làm cho Quân Mạc không thể cự tuyệt. Cô chỉ có thể tận lực tự nhiên cười, cùng anh đi phòng ăn tự phục vụ.
“Hàn tổng đều dậy sớm mỗi ngày sao? Tinh thần thật tốt” Quân Mạc tùy tiện lấy chút mì xào, cầm một ly sữa đậu nành, ngồi đối diện Hàn Tự Dương. Anh ăn cũng thật là tây hóa, sandwich cùng nước chanh. Anh nhướng mày cười nói: “Cô không uống cà phê sao?” Quân Mạc sửng sốt, “Lúc nào mệt mỏi lắm mới muốn uống”. Cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi, “Anh làm sao mà biết tôi thích cà phê?”
Hàn Tự Dương uống nước trái cây không đáp, ánh mắt trầm ổn mang theo ý cười, chỉ nói: “Hội nghị tuyên bố hôm qua làm tốt lắm, thành viên hội đồng quản trị của chúng tôi cũng rất hài lòng.”
Dù sao đây cũng là đối với công việc của mình tán thành, kiệt lực không biểu hiện ra bộ dáng đắc ý, Quân Mạcvẻ mặt khiêm tốn khen ngợi Mã Sơ Cảnh
Hàn Tự Dương liền buông nước trái cây trong tay ra, cười to: “Tôi còn không biết cậu ta sao? Theo tôi được biết, lần gần đây nhất cậu ta đã trở mặt với bên hợp tác cùng.”
“A? Phải không? Đáng tiếc Từ tổng của chúng tôi không biết chuyện này, nếu không đã tăng lương cho tôi.” Quân Mạc cực kỳ tiếc hận.
Quân Mạc tuy là nói chuyện phiếm, nhưng dù sao cũng một thân đồng phục công tác, khó tránh khỏi nhân viên nhà ăn hiểu lầm thành đến kiểm tra công việc, huống hồ như vậy cũng làm người ta ảnh hưởng không tốt, cô cũng không muốn ngồi lâu.
Lúc này, tất cả ánh mắt thực khách đang bị cô gái đang từ ngoài cửa đi vào hấp dẫn , dáng người cao gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn đeo một đôi kính râm, tuy là che khuất phần lớn khuôn mặt nhưng giơ tay nhấc chân vẫn tràn ngập phong tình. Quân Mạc ngẩng đầu liếc nhìn một cái, nhanh chóng đem miếng mì xào cuối cùng ăn hết, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười mơ hồ không rõ, làm như trêu chọc lại giống như thấu suốt tâm tư người khác.
Hàn Tự Dương liếc nhìn cô, khóe miệng có chút mạnh mẽ cong lên. Ánh mắt nhu hòa của anh lúc này trở lên lạnh lùng, nhìn cô giơ cổ tay lên nhìn thời gian, tự nhiên đứng lên nói:” Giờ làm của tôi đã đến rồi, Hàn tổng chậm dùng.”
Thời cơ thật sự cừa đúng, Liêu Khuynh Nhã đi tới trước bàn. Quân Mạc cười, ân cần hỏi cô: “Liêu tiểu thư, buổi sáng tốt lành”. Lập tức ngoắc tay, ý bảo nhân viên lau sạch bàn, cô xoay người tìm trưởng ca, giao cho chút việc, chưa đi tới cửa, kinh ngạc thấy Hàn Tự Dương bước đến trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống, lấy giọng điệu cực kỳ đúng đắn nói: “Lý quản lí, lần này hợp tác thật thành công, tôi đối với nhóm phục vụ của cô rất vừa lòng.”
Quân Mạc nhất thời không phản ứng lại đươc: “Hàn tổng, anh đã nói rồi mà.”
“Uhm, nhưng mà cô chưa cho tôi số điện thoại.” Anh nói, ánh mắt trực tiếp nhìn vào mắt cô, cẩn thận nắm bắt biểu tình của cô.
Anh hoàn toàn không cần làm vậy chứ, lấy thân phận của anh, cần cùng mình trực tiếp liên hệ?
Quân Mạc cảm thấy thanh âm của chính mình, trong trẻo mà lạnh lùng, nhanh chóng đọc một dãy số, lập tức dùng cách thức làm việc tiêu chuẩn cười nói:” Đây là số điện thoại làm việc của tôi. Hàn tổng nếu có việc công tìm tôi, bất cứ lúc nào gọi tới cũng được.” Cô cố ý cường điệu “Việc công”, ánh mắt dẫn thêm vài phần khiêu khích, không hề có bộ dáng tao nhã cùng trầm tình thường ngày, có vài phần họat bát, sinh động.
Đáy mắt sâu thẳm của anh pha một chút ý cười, tựa hồ lơ đễnh: “Được.” Cô xoay người bước đi, vài sợi tóc rơi xuống dưới, bị gió nhẹ thổi ra phía sau đầu. Hàn Tự Dương trong lòng khẽ động, tự nhiên nhìn thấy được sự khó chịu của cô, anh mạnh mẽ đè xuống xúc động đuổi theo cô, thoáng sửng sốt vài giây, nhìn bóng dáng Quân Mạc bỏ đi.
Thời điểm Quân Mạc đi ra ngoài cửa, ở cửa dừng dừng lại, cô nghĩ, lạo cảm giác này ước chừng là “khó chịu” – thái độ đối đãi của Hàn Tự Dương với cô có chút khác thường, cô không phải là không có phát giác, nhưng lại cảm thấy anh không phải là loại playboy thích trêu hoa ghẹo nguyệt, trong lòng vốn tồn tại vài phần hảo cảm. Chính là loại thái độ mạc danh kỳ diệu này, thật sự khiến người ta hoài nghi động cơ đến nhà cô ăn cơm lần trước – chẳng lẽ chính mình nhìn qua là cái loại phụ nữ bám vào quyền thế, tiền tài mà leo lên, hay vẫn bị coi như một nhân viên có thể tùy thời phục vụ?
Khóe miệng Lưu Khuynh Nhã khẽ cười, tự nhiên thấy một màn – tuy rằng không nghe rõ hai người nói gì. Im lặng một lúc lâu, uống xong một ngụm nước ấm, mới chậm rãi nói: “Anh dậy sớm thật.”
Hàn Tự Dương cũng thản nhiên đáp: “Còn có việc.” Lúc này anh đơn giản có chút không yên lòng, nhẹ nhàng bấm di động trong tay, sáng sớm ánh nắng vàng nhạt xuyên qua cửa kính thật lớn, chiếu vào ngũ quan cùng thân người nam nhân, trấn định nhược sơn nhược hải, như một quân chủ trẻ tuổi, việc đối thủ trúng chưởng kết thảy đều đã được tính trước kỹ càng.
Buổi họp thường kỳ sáng sớm, Từ tổng lại càng thêm tán dương đoàn công tác phối hợp cùng Thụy Minh, Quân Mạc cảm giác được trên mặt vẻ vang, nhịn không được, hướng Ân Bình vứt mấy ánh mắt đắc ý, lập tức chú ý tới ánh mắt khác thường của Hứa Ưu, cô thu liễm biểu tình, quy củ ngồi thẳng đến khi tan họp. Họp xong, cô đuổi theo Phí quản lý bộ phận Hành chính tổng hợp yêu cầu điều hưu [điều: điều chuyển, hưu: nghỉ, điều hưu: sắp xếp ngày nghỉ], lý do là trước đã bị một trận quá độ mệt mỏi, bội chi tinh thần và thể lực. Phí quản lí bất đắc dĩ lắc đầu, cho hai ngày nghỉ ngơi, cũng may việc công tác gần nhất của Thụy Minh cũng đã xong rồi, vốn không có gì là đại sự – Quân Mạc cảm thấy sảng khoái vô cùng, liên tục nói cảm ơn, nhiệt tình với công việc đột nhiên tăng lến mười phần.
Nhà ăn dành cho nhân viên cao cấp của Thụy Minh, thời gian ăn trưa ngắn ngủi Mã Sơ Cảnh vẫn không chịu buông tha cho Hàn Tự Dương, cơ hồ lải nhải, thân là tổng giám đốc cũng không được tự tiện sửa đổi kế hoạch.
Hàn Tự Dương trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Tôi đã nói cho câu Ban giám đốc với lần hoạt động này rất vừa lòng chưa nhỉ?”
“Nói hai lần – nhưng mà tôi chưa nói cho anh biết tôi là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mĩ phải không?” Mã Sơ Cảnh lẽ thẳng khí hùng đập lại.
Hàn Tự Dương lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
“Về sau còn hợp tác với Nam Đại nữa không?” Mã Sơ Cảnh có chút chờ mong hỏi, “Thoáng cái không có ai chèn ép, tôi thật sự không thích ứng được.”
Hàn tự Dương dường như có hứng thú, giương mắt nhìn thủy tinh ngoài cửa sổ, cực cao mà trong suốt người trong khoảng không tựa hồ có thểtrôi bồng bềnh, khởi khởi lạc lạc [lên lên xuống xuống] – nỗi lòng chính mình thế nhưng cũng giống như vậy. Ánh dương nháy múa làm ánh nhớ tới đôi mắt lưu chuyển rực rỡ như ngọc lưu ly kia – Vì vậy đạm cười hỏi:” Ai dám chèn ép cậu?”
“Lý Quân Mạc à. Cô bé này rất đặc biệt.” Mã Sơ Cảnh là giám đốc Marketing, tâm lý người tiêu dùng thuộc lại, phương diện nhìn lòng người cũng nhất lưu hảo thủ, “Lão đại, anh cũng biết đó là người nào phải không? Tôi đã gặp qua vô số người, hắc hắc, cô ấy khẳng định có chướng ngại tâm lý.” Lập tức đứng dậy, “Quên đi, anh không cần quan tâm đến những việc nhỏ thất loạn bát tao như vậy. Tôi đi trước.”
“Sơ Cảnh, ngày đó tôi muốn mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm. Cậuđi sắp xếp một chút đi. Anh gọi Mã Sơ Cảnh đứng lại, có chút suy nghĩ đơn giản.
“Đi, tôi gọi người bên Nam đại nữa.” Mã Sơ Cảnh thích náo nhiệt, liền một câu đáp ứng luôn, “Có muốn gọi cả học muội của anh không?”
Hàn Tự Dương cười nhẹ: “Không cần.” Hàm nghĩa rõ ràn, anh khôngmuốn tiếp tục đề tài này. Mã Sơ Cảnh lêntiếng, lập tức cợt nhả:”Không phải anh coi trọng cô bé nào rồi đấy chứ? Đây không phải là tác phong của anh mà?”
Hiếm thấy được Hàn Tự Dương không phủ nhận, chỉ là nhíu mày: “Cậu nói nhiều quá rồi đấy.”
“uhm, hiểu được – Tôi tận lực có những ai gọi được sẽ gọi hết, lão đại, sẽ không làm anh thất vọng.”
Khoảng cách có thể một lần tự nhiên, thoải mái tỉnh lại như thế này ước chừng đã cách xa đến một thế kỷ. Quân Mạc như trước lười nhác tựa đầu lên cái gối dày dặn, mái tóc dày rơi lộn xộn, thẳng đến khi bụng cảm thấy đói lắm rồi mới không tình nguyện mà rời giường. Cô thật sự là người sống chậm, về phần vì sao học tập, làm việc có hiệu suất cao như vậy, cô luôn tức giận nói: “Đều là ta không yêu công việc chút nào. Đương nhiên phải làm xong nhanh chút! Ngâm việc lại có phải tâm lý càng mệt mỏi, phát hoảng không?”
Cho nên cô có lý do mà đem rất nhiều thời gian ở cafe shop, yên tâm thoải mái nhìn thành phố bị ánh nắng chiều phủ lên/ nhuộm đẫm, như tơ lụa nhuộm đặc màu mực (nùng mặc), giống như có thể đem hàn ý lúc vào đông xua tan, Quân Mạc bỗng nhiên cúi đầu nói, “Xem, lại là đêm tối rồi.”
Lăng tỷ tự tiếu phi tiếu nhìn cô: “Quân Mạc, không phải em có bệnh tâm lý đấy chứ?”
Quân Mạc không để ý theo nói nhỏ: “Chưa từng có – đàn ông quỳ gối dưới chân em nhiều không đếm hết đấy chị à, chị đừng lo lắng, em tuổi trẻ mĩ mạo chỉ bất quá làm chướng mắt người bình thường mà thôi.”
Lời nói ra trôi chảy vô cùng, làm Lăng tỷ không dừng được cười lớn. Chị cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc một chiếc xe thể thao trắng trờ tới, “Chí Tôn Bảo của em ít nhất phải đi loại xe này, mới lọt vào mắt em đúng không?”
[Chí Tôn Bảo: nhân vật trong Tân Tây du ký" do Châu tinh Trì đóng, 1 bạn từ hiện đại xuyên không về thời nhà Đường, phát hiện Tôn Ngộ Không là kiếp trước của mình, hình như thế a ~.~, bạn chưa xem cụ thể mời search Google]
Quân Mạc cười khì khì: “Em nông cạn như vậy sao? Vị kia của em phải học phú ngũ xa, thâm trầm uyên bác, tốt nhất là hoàn toàn thanh bần cao thượng, bởi vì từ trước đến nay em không phải là người ham lợi…”
Cô chưa dứt lời thì điện thoại reo như đòi mạng. Một lát sau, cô trả lời lấy lệ vài tiếng, không tình nguyện tắt điện thoại, vẫn cứ quyến luyến nhìn thoáng qua phòng cà phê ấm áp nho nhỏ: “Bữa tiệc, thôi không xong.”
Lăng tỷ thở dài: “Tiệc của ai vậy? Có mặt mũi như vậy. Ngay cả loại lười như em cũng mời được?”
“Thật sự sắc sảo, người có quyền thế, em chưa bao giờ dám đắc tội.” Quân Mạc nhíu nhíu mày, trong giọng nói có vài phần vắng lặng/ tiêu điều.
Chạy tới phòng đặc biệt lớn nhất chuyên món Trung Quốc của Nam Đại, nâng cổtay nhìn thời gian, đã muộn đến hơn nửa tiếng đồng hồ. Đẩy cửa, ba bàn lớn cả nam lẫn nữ, phả vào mặt cô là tiếng ồn ào thiếu chút nữa khiến cho cô quay lưng bỏ đi. Thật sự là toàn soái ca mĩ nữ – Nam Đại từ trước đến nay mỹ nhân có tiếng, Thụy Minh nam tử trẻ tuổi ai nấy diện mạo đẹp, khí chất tốt lành – không khi sao lại không hòa hợp cơ chứ?
Lập tức có người chào hỏi: “Lý quản lí đến đây?”
Mã Sơ Cảnh bất mãn túm lấy tay cô: “Mỹ nữ, đến muộn – tìm cô thật sự khó khăn a?”
Quân Mạc cũng không biết xấu hổ cười cười, “Hôm nay tôi nghỉ.”
Mã Sơ Cảnh mang cô đến một bàn đã biết, không khỏi phân trần, đổ ly rượu, cười nói: “Không uống thì không thể nào nói nổi.”
Chỉ có thể tiếp nhận, một ngụm uống hết – hôm nay, người đến không ít, vài người là mĩ nữ có tiếng ở Nam Đại, Quân Mạc không có ý kiến, Mã Sơ Cảnh quả nhiên đi tìm người khác, ít nhất tạm thời buông tha cho cô.
Cô buồn chán nhìn bàn đầy sơn trân hải vị, liếc mắt một cái nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện – cô biết là anh mời khách, vốn khi gọi điện Mã Sơ Cảnh nói như vậy, bất quá nghĩ anh nói chơi thôi – không ngờ là thật sự đến đây.
Hàn Tự Dương mặc quần áo trong màu trắng, một khắc cô bước vào cửa, ánh mắt chưa từng rời đi, nhộn nhạo khó có thể nói lên lời, chống lại ánh mắt của cô, triển mi cười (nhướng mày?) – Tim Quân Mạc đập lạc nhịp, biểu tình cứng ngắc, tựa hồ đã quên thế nào là mỉm cười, chỉ có thể che giấu ăn một miếng rau trộn.
Bên người Ân Bình không nhịn được hừ một tiếng: “Bà xem Hứu Ưu kìa.” Như vậy cũng tốt, cô chuyển lực chú ý, nhìn quanh bốn phía.
Hứa Ưu là trường hợp ăn nói khéo léo, đang mời rượu một nam tử trẻ tuổi, Quân Mạc liếc mắt một cái nhìn lại, người nọ hình như không quen uống rượu, liên tục bị chuốc mấy chén, quay Hứa Ưu mặt đỏ bừng – không biết là do rượu hay vì lý do nào khác. Nam Đại còn nhiều mỹ nữ, Thụy Minh cũng nhiều thanh niên tinh anh, nói vậy bữa tiệc này ngoài ăn cơm còn thúc đẩy không ít chuyện tốt.
Cô nhịn không được miên man suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tời nguyên lai vị trí bên người đã sớm rối loạn thứ tự, mỗi người xen lẫn vào nhau tới lui kính rượu nói đùa, trên một bàn này, tựa hồ chỉ có hau người lù lù bất động, đều mang tâm sự.
Mã Sơ Cảnh đụng đến bên người Quân Mạc: “Đến, Lý quản lí, lại làm một ly.”
Cô mỉm cười uống chén tiếp theo, bất động thanh sắc nhẹ giọng nói:”Tôi đi toilet.” Lúc đứng dậy liếc nhìn Ân Bình đang ưu tư nâng ly uống rượu, ánh mắt mơ hồ.
Đứng ở cửa hít một hơi thật dài không khí trong lành, trong lúc nhất thời thật sự đã không muốn trở về, không khí mát mẻ ập đến mang đi cảm giác ấm nóng trên mặt. Lại né tránh ánh mắt đối diện, vô cùng tự do.
Lúc trở lại, vị trí của chính mình và Mã Sơ Cảnh đã bị người khác chiếm mất, cô nheo mắt lại đánh giá xung quanh, ảo não phát hiện ra vị trí duy nhất còn trống lại là bên cạnh Hàn Tự Dương.
Thật lòng muốn chạy khỏi chỗ đó – nhưng mà ánh mắt của anh rõ ràng đã đảo đến mình, đuôi lông mày mang theo một chút hứng khởi – chỉ có thể chậm rãi đi qua, tận lực tự nhiên ngồi xuống. Cô nghĩ, ngày đó mình mang theo nóng nảy nói chuyện với anh, giờ thật khó có thể mở miệng. Vậy nên, chỉ thẳng tắp mà ngồi. Bởi thế, tự nhiên lại thấy được chàng trai trẻ tuổi ngồi đối diện. Vừa rồi không chú ý tới, nhưng ánh đèn chiếu vào sườn mặt, cực kỳ giống một khuôn mặt đã nằm sâu trong ký ức của cô. Vì thế không nhịn được, giương mắt vụng trộm nhìn về chàng trai xa lạ ở phía đó – khí chất trên người anh ta khiến mình cảm thấy rất quen thuộc, có lẽ chính là phong độc của người trí thức – cô rất lâu rồi chưa thấy – chính là một lúc lâu sau, vẫn hoàn hồn, kỳ thật là hai người chẳng có liên hệ gì với nhau cả.
Lại cảm thấy kỳ quái, chung quanh rõ ràng là náo nhiệt như vậy, nhưng vì sao lại thấy như như chỉ có hai người trong không gian trầm mặc mà yên tĩnh này, chẳng có ai muốn phá vỡ điều đó. Quân Mạc chịu không nổi nữa, chỉ có thể hướng anh cười cười, cố gắng nói: “Hàn tổng sao lại ăn ít như vậy?”
Hàn Tự Dương hơi kinh ngạc, hình như cố nén cười:”Tôi ăn ít? Từ lúc vào đến giờ cô cũng ăn được mấy miếng?”
“Thật sao?” Cô cũng chỉ có thể cười cười, quay về tịch mịch.
“Lý quản lý, tôi muốn giải thích hành động sáng hôm đó.” Tiếng anh ôn hòa mà bình tĩnh, khiến cho Quân Mạc chống lại ánh mắt anh, mà Hàn Tự Dương cũng nhưlà đã chuẩn bị tốt, chậm rãi nói:” Tình cảnh buổi sáng hôm đó thật xấu hổ, cô cũng biết, Liêu tiểu thư và tôi… “Anh lo lắng, “Không thích hợp ở một chỗ, cho nên, tôi đuổi theo cô nói mấy câu.”
Anh nói hàm súc,”Không thích hợp ở một chỗ” – cho nên lấy cô làm lá chắn, cũng có thể coi là lý giải, Quân Mạc mỉm cười.
Trong sự ngụy trang cẩn thận, Hàn Tự Dương vẫn nhìn ra một tia không cho là đúng – cô đương nhiên không cho là đúng, cô không có ý định theo đuổi anh. Mà trên thực tế, gút mắc giữa hai người rực rỡ sáng chói như thế, cô lại vô tình dây dưa.
Anh vẫn cười thật ấm áp: “Thái độ của tôi có chút nôn nóng, chính là liên quan đến tâm tình. Nếu có chỗ nào không phải, cô đừng để ý.”– đây thực ra là nói cho cô, chính vì cô (tình cờ) ở đó mà thôi, chứ không vì là cô Lý Quân Mạc.(đại ý là tại nếu ng khác ở đấy thì cũng thế, anh ko có ý gì cả.)
Quân Mạc thở phào, rất cảm ơn lời giải thích của anh – thật sự thành thực cười: “Sẽ không đâu. Chuyện công tác có vấn đề gì, Hàn tổng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Làm sao có chỗ nào không thỏa đáng được?”
Hàn Tự Dương nghe giọng điệu của cô thoải mái, rốt cuộc yên tâm. Từ lúc bước vào đây, thần thái của cô từ đầu đến cuối đều mang theo cảnh giác. Anh tự hỏi mình cũng không có lừa cô, có thể bày ra dáng vẻ như vậy, thật sự là bất đắc dĩ. Lý Quân Mạc tựa hồ biết mọi sự tình không có liên quan gì đến mình, nhất thời dễ dàng thả lỏng tâm trạng vui vẻ -mà cô muốn tự bảo vệ mình, dường như đã buộc anh, một lần nữa phải xử trí mối quan hệ giữa hai người.
Cà phê Viên
Cà phê Viên (Vienna) là tên một loại đồ uống truyền thống phổ biến của Áo. Nó được pha bằng cách chuẩn bị hai shot cà phê strong black espresso (1 shot khoảng 25 – 30 ml) đựng trong một cốc cà phê tiêu chuẩn (standard), đổ/phun whipped cream (kem tươi) cho đến khi đầy cốc (thay cho sữa và đường). Sau đó, kem được xoay tròn, thêm chocolate sprinklings lên trên, uống bằng cream top (ống hút kem).