Ly Ca Hoàng Triều

Chương 51: Mất Người Thân 2




Thiên Túng cau mày một cái, hắn đã sớm cảm thấy lúc này muôn vàn điểm đáng ngờ, chỉ là hắn luôn không tìm được phương hướng. Bây giờ Uyển Tình mất tích chừng mấy ngày rốt cuộc lại xuất hiện, gặp nàng ta nói không chừng có thể giải quyết rất nhiều điểm đáng ngờ một cách dễ dàng.

“Dẫn đường ”

“Vâng thái tử điện hạ.”

Tỳ nữ kia dẫn Thiên Túng đi tới cổng thành. Trêи cổng thành thật cao, một bóng lưng khoác áo choàng xuất hiện trước mắt Thiên Túng. Đợi hắn đi lên thì Uyển Tình đã chậm rãi xoay người lại. Lúc thấy Uyển Tình, Thiên Túng cực kì kinh ngạc. Vốn là một đóa lan xinh đẹp mềm mại lại dịu dàng, vậy mà Uyển Tình lại biến thành dạng này! Dưới hai mắt khóe mắt của nàng ta có chút quầng đen, hốc mắt hãm sâu, mặt xanh xao, môi trắng bệch, nhìn tinh thần có vẻ rất kém. Hơn nữa, trêи người nàng mặc y phục cung nữ, toàn thân y phục cung nữ lấm bẩn.

“Uyển Tình, muội đi đâu vậy? Muội thế này là sao?” Thiên Túng nghi hoặc.

Uyển Tình cười, cười đến thê lương, châm chọc, dữ tợn.

“Ta đi đâu? Ta trốn đông trốn tây trong hoàng cung, nơm nớp lo sợ sống qua ngày. Nực cười rằng ta đường đường là công chúa của một nước, lại giống như chuột chạy cùng đường, trốn đông trốn tây.”

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Thiên Túng cau mày hỏi.

“Toàn bộ đều nhờ Hoàng muội thân yêu của ngươi, Triều Ca ban tặng đó!” Uyển Tình cười ha hả: “Ả và Minh Húc cấu kết với nhau làm việc xấu, giang sơn Lý gia sắp đổi chủ rồi!”

“Ngươi chớ có nói hươu nói vượn!”

“Ta nói bậy? Là ngươi chẳng hay biết gì, chỉ một mình ngươi chẳng biết gì mà thôi!”

“Đến cùng có chuyện gì xảy ra?”

"Bà ta tự sát, còn giá họa cho Tuyết Mạn""

Sắc mặt Thiên Túng trắng nhợt, cực kì khϊế͙p͙ sợ, hắn lập tức phản bác: “Làm sao có thể, mẫu hậu ta đang yên đang lành sao lại tự sát!”

“Vì ngươi đó.” Uyển Tình buồn cười nhìn Hạ Thiên Túng.

“Ta không có tâm tình nghe ngươi nói bậy!” Thiên Túng nói xong xoay người rời đi.

“Ngươi có thể không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, không tin ngươi cứ hỏi Triều Ca, ả tận mắt thấy hoàng hậu tự sát mà lại giấu diếm không báo, lẽ nào không có ẩn tình gì sao?”

Thiên Túng dừng bước, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Uyển Tình.

“Lẽ nào ngươi không hiếu kỳ, vì sao Phượng Nghi Cung cháy mà chỉ có một mình hoàng hậu chết? Khi đó, Triều Ca rõ ràng ở cùng bà ta, còn có nhiều cung nữ hầu hạ bà ta, nhưng tất cả mọi người đều sống, chỉ một mình bà ta chết thôi?”

“Ngươi nói đi” Thiên Túng triệt để bình tĩnh lại.

“Bởi vì bà ta tự sát, cho nên bà ta phân phát cung nhân, đẩy Triều Ca ra ngoài.”

“Vì sao?”

“Vì lừa gạt thân thế của ngươi, 20 năm trước, trước khi hoàng hậu gả cho hoàng thượng, từng bỏ trốn theo Mục Cảnh Thước.”

Thiên Túng nghe nói thế, khϊế͙p͙ sợ lui lại một bước, thân thể có chút mềm nhũn.

“Ngươi là con trai Mục Cảnh Thước, Triều Ca mới là con gái Lý Băng.”

“Ngươi nói bậy!” Thiên Túng hét lên, hắn hoàn toàn không tin, cũng không thể tiếp thu.

“Ta nói bậy? Chuyện này tất cả mọi người biết, trừ ngươi, chỉ có một mình ngươi chẳng hay biết gì.”

Uyển Tình nhìn sắc mặt Thiên Túng tái nhợt, thần sắc thống khổ, trong lòng có một loại vui vẻ ùa tới, khóe miệng ả tràn ra một nụ cười âm trầm.

“Mục Cảnh Thước muốn đoạt quyền bức vua thoái vị, lấy bí mật này đi bức bách hoàng hậu hạ dược phụ hoàng, vì bảo vệ ở bí mật này mà bà ta mới phóng hỏa tự sát.”

“Không, không phải...”

“Ngoài miệng ngươi nói không phải, thế nhưng trong lòng ngươi đã tin, Thiên Túng, ngươi là con trai của nghịch thần Mục Cảnh Thước!” Uyển Tình từng bước ép sát, sắc mặt ả dữ tợn, khiến khuôn mặt tái nhợt tăng thêm vài phần đáng sợ.

“Mục Cảnh Thước vì mưu phản mà tính kế hại chết phụ hoàng và hoàng hậu, sau đó bức vua thoái vị.”

“ Triều Ca cùng Minh Húc xuất hiện, khiến lão ta sắp thành lại bại, ôm hận mà chết. Dù phụ hoàng vừa chết, ngươi liền kế vị, thiên hạ Lý gia này vẫn mang họ Mục!”

“Lý Thiên Túng, vì một mình ngươi mà chết nhiều người như vậy, kết quả là, ngươi cũng là đồng lõa của Mục Cảnh Thước cướp đoạt giang sơn Lý gia!” “Ha ha ha... Lý Thiên Túng, nếu ta là ngươi, nếu ta còn có lương tâm, ta sẽ chẳng không cần mặt mũi mà chiếm lấy vị trí này!”

Sắc mặt Thiên Túng trắng bệch, từng bước lui lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh, trong lòng run rẩy.

“Tất cả mọi người gạt ngươi, tất cả mọi người vì muốn tốt cho ngươi, chính ngươi liền thật sự ngồi an ổn sao?”

“Đủ rồi, ngươi đừng nói nữa!” Thiên Túng hét lên.

Nhưng cảm xúc của Uyển Tình đã không khống chế được, hai tròng mắt có thêm vài phần điên cuồng, không có một chút ý tứ dừng lại.“Ngươi cho rằng phụ hoàng chết, ngươi kế vị, thuận theo tự nhiên. Sao ngươi không nhìn một chút, hiện tại giang sơn đang trong tay ai!”

“Ngươi có ý gì?”

“Ta có ý gì? Ngươi không hiểu sao? Lúc trước, Mục Cảnh Thước một tay khống chế toàn bộ triều đình, hoàng cung, kinh đô, trừ một cái danh thái tử thì ngươi còn có cái gì?”

“Mục Cảnh Thước tạo phản, là ai thay ngươi bình định? Là Triều Ca cùng Minh Húc! Ngươi đã làm được gì?”

“Hiện tại toàn bộ triều đình, hoàng cung, kinh đô, thậm chí toàn bộ Ly quốc, đều bị khống chế trong tay ai, ngươi không biết sao?”

Hô hấp của Thiên Túng dần dần nhanh lên, toàn bộ đại não đều loạn kêu ong ong. Hắn cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ.

“Chỉ cần Minh Húc có một ý niệm trong đầu, Thiên Túng ngươi có thể thắng hắn sao? Hắn muốn đoạt lấy giang sơn này dễ như trở bàn tay.”“Trước đây, Ly quốc còn có Mục Cảnh Thước ngăn được Hoàng gia, bây giờ Mục Cảnh Thước vừa chết, Hoàng gia liền trở thành gia tộc đệ nhất rồi!” “Suy nghĩ một chút, mẫu thân Minh Húc chết dưới tay Lý gia, hắn dựa vào cái gì mà phải thay kẻ thù mình bảo vệ giang sơn này?”

Thân thể Thiên Túng tê liệt ngã xuống, hắn nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng. Từ xưa tới nay, hắn chưa bao giờ bồi dưỡng thế lực cho mình là vì không muốn phụ hoàng khó xử. Ly quốc chỉ có một hoàng tử là hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ kế vị, tất nhiên không chuẩn bị nhiều như vậy, chỉ chuyên cần một mặt trị quốc. Bây giờ lời Uyển Tình như một chậu nước lạnh triệt để dội vào hắn.

Lý gia vô hậu, giang sơn đã sớm đổi chủ. Hắn là con trai nghịch thần, hại chết phụ hoàng mẫu hậu thương yêu hắn, hắn còn mặt mũi nào đi kế thừa đế vị? Dù sao cũng đổi chủ, đổi ai mà không được?

Đột nhiên, Thiên Túng cười ha hả, thân thể liên tục lui về phía sau, một mực lui đến tường thành. Uyển Tình thấy Hạ Thiên Túng đã thất thần, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm, trong lòng có một loại vui vẻ lan tỏa toàn thân.

“Chết đi, tốt nhất các ngươi đều chết hết đi!” Ánh mắt Uyển Tình như một con rắn độc chui vào người Thiên Túng. Nhưng vào lúc này, tỳ nữ của ả vội vã chạy từ dưới cổng thành tới.

“Nhị công chúa, trưởng công chúa chạy về phía này! Đi mau!” Thần sắc Uyển Tình biến đổi, liếc mắt nhìn Hạ Thiên Túng thất hồn lạc phách, ả vội vã đi xuống cổng thành từ một con đường khác.

Sau khi Triều Ca chạy tới trêи cổng thành, Thiên Túng đã đứng cạnh tường thành. Hai mắt hắn trống rỗng vô thần, khuôn mặt chật vật, hoàn toàn không có thần thái ôn hòa sáng láng ban đầu.

“Hoàng huynh, huynh đang làm gì vậy? Ở đây gió lớn lắm, huynh mau trở về với muội đi.” Tâm Triều Ca loạn lên, nàng tiến lên mấy bước kéo Thiên Túng về.

“Đừng tới đây! Triều Ca muội đừng qua đây!” Thiên Túng lại đến sát tường thành vài phần, mắt thấy hắn sắp ngã xuống, tim Triều Ca như treo lên.

“Được, muội không đến, thế nhưng hoàng huynh, huynh xuống trước có được không?”

“Triều Ca, ta đã hại chết rất nhiều người phải không?” Khóe mắt Thiên Túng ướt át, thần sắc đau thương.

“Hoàng huynh, Lý Uyển Tình hại chết mẫu hậu, hại chết phụ hoàng, hiện tại lại tới hại huynh, sao huynh lại nghe lời ả!” Triều Ca không nhịn được gào khóc.

“Thật sự là do ta hại chết mà phải không?”

“Không phải! Ả mới là kẻ đứng sau, muội hối hận, hối hận không bóp chết ả sớm hơn!” Triều Ca nghiến răng nghiến lợi nói.

“Triều Ca, huynh biết muội luôn che chở huynh, như phụ hoàng mẫu hậu che chở huynh.”

“Hoàng huynh, muội đã không còn phụ mẫu, chẳng lẽ huynh muốn ngay cả ca ca muội cũng mất luôn sao? Chẳng lẽ muốn để lại một mình muội sao?” Triều Ca kêu khóc lên tiếng, nàng chưa từng bi thương có như thế.

Từ một cô nhi đến Lý Triều Ca, nàng sống lâu như thế, chưa từng đau khổ như vậy.

“Triều Ca, thật ra muội đã sớm biết đúng không? Muội biết huynh không phải nhi tử của phụ hoàng, huynh là nhi tử của nghịch thần Mục Cảnh Thước, đúng không?”

“Mẫu hậu biết, phụ hoàng cũng biết, đúng không? Uyển Tình biết, Mục Cảnh Thước biết, ngay cả Minh Húc cũng biết, đúng không?”

Triều Ca khóc lóc lau nước mắt, nàng nói: “Muội chỉ biết huynh là hoàng huynh của muội thôi.”

“Triều Ca, nếu như không phải vì lừa gạt thân thế của huynh, mẫu hậu sẽ không chết, phụ hoàng cũng sẽ không bệnh nặng như vậy, hết thảy nguyên nhân đều bắt nguồn từ huynh, vốn huynh cũng không nên sinh ra, đúng không?”

“Không đúng, không đúng, không đúng!” Triều Ca chạy tới, nhưng mà Thiên Túng lại leo lên tường thành trước nàng một bước.

“Hoàng huynh, huynh làm cái gì vậy, huynh điên rồi? Sao huynh cứ phải nghe ả châm ngòi ly gián!” Triều Ca hét lớn.

“Huynh không có ” Đối mặt Triều Ca cuồng loạn, Thiên Túng lại tỉnh táo lại.

“Vậy sao huynh còn không xuống!”

“Triều Ca, đạo lý muội nói huynh đều hiểu cả, chẳng qua trong lòng huynh rất thống khổ, huynh không có cách nào đi đối mặt chân tướng, cũng không có cách nào đối mặt chính mình.”

“Hoàng huynh...”

“Muội muốn về sau huynh phải sống thế nào? Thân phận nhi tử của nghịch thần, chiếm lấy giang sơn Lý gia?”

“Huynh là nhi tử của phụ hoàng, huynh họ Lý!”

“Nhưng giang sơn này, đã sớm không phải họ Lý nữa rồi, Triều Ca, trừ sự bao dung với mọi người, trừ cái danh phận thái tử, huynh chỉ có hai bàn tay trắng, huynh không gánh nổi giang sơn Lý gia này.”

“Vậy muội giúp huynh.”

“Triều Ca, có thể sinh ở Hạ gia, trải qua hai mươi năm hạnh phúc, huynh đã thỏa mãn rồi.”

“Hoàng huynh, huynh muốn làm gì?”

“Để huynh làm chuyện cuối cùng giúp muội.”

“Hoàng huynh, huynh xuống đi!”

“Chỉ cần huynh còn sống liền giống như cái gai chắn ngang giữa muội và Minh Húc, hắn sẽ luôn đề phòng vị thái tử là huynh, chỉ khi huynh rời đi, hắn mới không cố kỵ muội nữa.”

“Không, không phải...”

“Triều Ca, để huynh thành toàn cho muội một lần cuối cùng đi, tân hoàng hậu Ly quốc.”

Lời Thiên Túng vừa rơi xuống, thả người nhảy xuống tường thành.