Ly Ca Hoàng Triều

Chương 19: Lâm Trận Thay Đổi




Vẻ mặt này thật đúng là hù Đoạn Thiên Diễn ngu người. "Lão yêu bà, ngươi làm sao đấy? Ngươi đừng làm ta sợ. Mặc dù ta một mực chờ đợi ngươi thống khổ, nhưng bỗng nhiên thành hiện thực, ta vẫn có chút hoảng sợ."

Thân hình Triều Ca run lên, không kềm chế được kϊƈɦ động muốn dần Đoạn Thiên Diễn, có vài kẻ trời sinh thiếu đòn mà! Triều Ca nhịn! Nàng yếu ớt thở dài, đưa thư trong tay cho Đoạn Thiên Diễn.

"Cái này là cái gì? Đưa cho Thiếu tướng quân hả? Thư tình ư? Tự ngươi đưa cho hắn không được à?" Quả thực, không thể nhịn được nữa!

"Tình cái đầu đệ" Triều Ca gõ mạnh một cái lên đầu Đoạn Thiên Diễn.

"Ôi, lão yêu bà, rốt cục ngươi cũng bình thường trở lại."

"..."

Triều Ca bắt đầu hoài nghi lần này nàng có gửi gắm nhầm người không nữa. Đoạn Thiên Diễn thèm đòn không đáng tin cậy như vậy, nàng có thể tín nhiệm hay không?

"Được, ta liền mở lòng từ bi giúp ngươi chuyển một bức thư tình, không cần cám ơn ta, không có việc gì chớ xuất hiện ở trước mặt của ta là được." Đoạn Thiên Diễn cầm thư quay đầu rời đi.

"Yên tâm đi, về sau ta sẽ không xuất hiện trước mặt đệ nữa." Triều Ca thật vất vả mới đem cảm xúc kéo về.

Đoạn Thiên Diễn quả nhiên sững sốt dừng bước. "Lão yêu bà, sao ngươi làm cái dáng vẻ này? Giao thư tình không phải là xấu hổ sao? Ngươi làm cái mặt xấu thế này, sao giống giao di thư vậy?"

Hạ Triều Ca nhịn! "Chờ ta chết, nhớ phải đem phong thư này giao cho Minh Húc."

"Ngươi nói đùa hả? Lão yêu bà, chuyện này không buồn cười."

"Ta không có nói đùa, ngày mai ta đi làm mồi dụ Địch Phỉ Nhiên cùng vũ khí của hắn, không cẩn thận một chút ta liền không về được. Cho nên, phong thư này nhất định nhớ kỹ, nó quan trọng hơn bất cứ thứ gì, bên trong liên quan đến tính mạng toàn bộ Lý gia."

Vẻ mặt H Triều Ca trịnh trọng, không có một chút đùa giỡn.

"Sao lại để ngươi đi?" Đoạn Thiên Diễn lại ngu người.

"Xuỵt, đây là việc quân cơ, ngươi biết vậy là được rồi."

"Thật là, cái này mắc mớ gì tới ngươi, một tên quân sư như ngươi làm sao có thể đi làm mồi, bọn họ điên à? Không được, nhất định phải tìm bọn họ nói rõ ràng!"

Triều Ca sững sờ, dĩ nhiên nàng thấy được sự lo lắng không gì sánh được trêи gương mặt cùng viền mắt ửng hồng của Đoạn Thiên Diễn. Tiểu tử này thật sự đang lo lắng cho nàng?

"Ngươi hồn vía lên mây làm gì? Hiện tại ta phải đi tìm Minh Húc nói cho rõ, ngươi là đệ tử Bích Ba sơn trang, là tới hỗ trợ tác chiến, không phải đi chịu chết!" Đoạn Thiên Diễn nói một tràng rồi kéo cánh tay Triều Ca, kéo nàng đi về phía lều trướng của Minh Húc.

Triều Ca vội kéo Đoạn Thiên Diễn lại. "Đừng như vậy, ta chỉ nói là lỡ như. Ngươi xem võ công ta cao như vậy, chưa chắc sẽ chết. Hơn nữa Minh Húc còn phải khai báo với Bích Ba sơn trang, cho nên hắn nhất định sẽ an bài không sai một li."

Hắn an bài không sai một li là chuyện của hắn, nhưng nàng muốn tìm chết, ai cũng không cản được! Buông nàng ra, để cho nàng về nhà nào!

"Vậy cũng không được! Nguy hiểm như vậy, ngươi có nghĩ tới sư phụ hay không, ngươi có nghĩ tới phụ hoàng mẫu hậu của ngươi hay không, lỡ như ngươi có mệnh hệ nào, bọn họ sẽ rất thương tâm!"

Đoạn Thiên Diễn nói xong liền nghẹn ngào.

Triều Ca hoàn toàn không có nghĩ qua nhiều chuyện như vậy, nàng thầm nghĩ mình phải về nhà, chưa từng nghĩ sẽ có nhiều người khổ sở như vậy, ngay cả tiểu tử thối trước mắt suốt ngày đối nghịch với nàng, cũng thiếu chút nữa khóc lên.

"Ta, tiểu tử thối, ngươi đừng thế này, ta còn chưa chết đâu, ta sẽ không có việc gì!"

"Trêи chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai có thể cam đoan mình nhất định không có việc gì? Lão yêu bà, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám đi, ta liền để thân phận ngươi lộ ra ánh sáng, xem ai dám đưa ngươi ra chiến trường!" Đoạn Thiên Diễn hét lớn.

Không nghĩ tới nha không nghĩ tới nha! Tiểu tử thúi này đầy nghĩa khí đấy! Thế nhưng, không thể phá hỏng kế hoạch được nhỉ? Mắt thấy Đoạn Thiên Diễn hất tay muốn đi, Triều Ca vội dùng bàn tay vỗ tới. Đoạn Thiên Diễn không phòng bị, ngất đi.

Triều Ca thở dài một hơi: "Tiểu tử thối, phần ân tình này của đệ ta nhớ kỹ. Sau này trêи quyển mệnh cách, tận lực cho đệ nhiều ưu đãi."

Hạ Triều Ca đem phong thư nhét vào trong vạt áo Đoạn Thiên Diễn, tìm một chỗ kín đáo để hắn xuống, phủ rơm xung quanh che cho hắn. Chờ Đoạn Thiên Diễn khi tỉnh dậy, nàng đã ra chiến trường. Chỉ mong tất cả thuận lợi.

Sau khi Hạ Triều Ca thu xếp ổn thỏa cho Đoạn Thiên Diễn, ôm tâm tình phức tạp đi về lều của mình. Nếu như phụ hoàng mẫu hậu cùng hoàng huynh biết, hẳn sẽ rất thương tâm? Nhưng nàng hết cách rồi, không thể lật đổ Minh Húc, chỉ có thể khiến hắn thủ hạ lưu tình, cho bọn họ một con đường sống cuối cùng. Vậy Minh Húc thì sao? Nếu như biết mình chết thì sẽ thế nào? Chắc là chẳng thế nào đâu nhỉ?Kết cục chính là, dắt tay hoa sen trắng, leo lên ngôi vị hoàng đế, cùng hưởng một đời thái bình thịnh thế. Nàng chỉ cần làm tốt tư cách của một pháo hôi, cho hắn một con đường, bán hắn một nhân tình, đã đủ rồi. Hạnh phúc mười lăm năm của nàng, lớn lên trong sự cưng chìu, lấp đầy những gì nàng còn thiếu, nàng đã rất thỏa mãn.

Chuyến luân hồi này thật không tệ.

Sắc trời dần dần sáng lên, vùng đất rộng lớn từ u ám chuyển sang sáng tỏ, Triều Ca hít sâu một hơi, ra ngoài lều. Từng đội quân đã tại tập kết, có người báo cáo Triều Ca không thấy tung tích của Đoạn Thiên Diễn. Triều Ca khoát tay một cái nói: "Ta có nhiệm vụ khác giao cho hắn, các ngươi không cần chờ hắn." Được Hạ Triều Ca trả lời như vậy, Thanh Long quân không chờ hắn nữa, tập kết hoàn tất, chuẩn bị xuất phát.

Triều Ca cũng xoay người lên ngựa, bên người nàng là một cao thủ võ lâm ngàn dặm mới tìm thấy, phía sau nàng là một nhánh quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, từ một nơi bí mật gần đó, còn có cung thủ đang bảo vệ nàng. Sư an bài này quả thực không thể thỏa đáng hơn, nàng không thể nghi ngờ, nếu như chính nàng không tìm đường chết, đại khái cũng không có khả năng chết. Nhưng nàng đã hạ quyết tâm muốn tìm chỗ chết, vì Lý gia.

Triều Ca thống lĩnh quân đội nhanh chóng xuất phát, trước khi đi, nàng liếc mắt về phía giấu Đoạn Thiên Diễn, tiểu tử thối, ngươi không được phụ sự gửi gắm của ta! Ánh mặt trời dần dần lên, ánh sáng chiếu trêи người Hạ Triều Ca, trêи một vùng đất rộng lớn đổ xuống một cái bóng dài. Triều Ca chợt phát hiện, lấy phương thức lừng lẫy này kết thúc luân hồi cũng không tệ. Mỹ danh có, ân tình có, còn có thể về nhà. Thiệt hại duy nhất là phụ hoàng mẫu hậu của nàng, để bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Triều Ca lắc lắc đầu, đem toàn bộ suy nghĩ vứt ra sau đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, vĩ đại lừng lẫy vị quốc vong thân! Nhưng Triều Ca mới đi được một đoạn đường, vừa mới tách ra khỏi quân đội, đi vào đường nhỏ, nàng bỗng nhiên cảm giác có người tới gần nàng. Triều Ca mạnh mẽ quay đầu, nàng khϊế͙p͙ sợ phát hiện Minh Húc chẳng biết lúc nào đã thúc ngựa đi tới bên cạnh nàng! Con hàng này không phải tọa trấn trong doanh địa sao? Tại sao lại ở chỗ này?

Nhưng Triều Ca còn chưa kịp phản ứng, chỉ liếc mắt một cái, cổ tê rần, nàng bị đánh ngã. Trước khi bất tỉnh, trước mắt chỉ có hình ảnh Minh Húc tươi cười. Mẹ nó, một bàn tay, nàng bị hạ! Minh Húc để cho Triều Ca dựa vào, sau đó đem dây cương giao cho bên một sĩ binh cạnh hắn.

"Mang hắn trở về "

"Vâng, Thiếu tướng quân!"

Binh sĩ kia mang Triều Ca rời khỏi đội ngũ, đi theo đường cũ về nơi đóng quân. Minh Húc khẽ cười một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: "Đồ ngốc, thật sự cho rằng ta sẽ để nàng đi chịu chết sao?" Minh Húc dẫn đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, dựa theo kế hoạch đã định tiến hành. Chỉ là người được chọn từ Triều Ca biến thành Minh Húc. Dẫn Triều Ca trở về trêи ngựa, để tránh cho Triều Ca bởi vì xóc nảy mà ngã xuống, một đường đi tốc độ cũng không nhanh. Địa điểm đổi người cách nơi đóng quân cũng không quá xa, cho nên Hề Minh Húc ra tay cũng không quá nặng, hắn không muốn làm Triều Ca bị thương.

Hắn đoán Triều Ca chịu lần này, thế nào cũng phải một hai canh giờ, bao nhiêu thời gian này, đủ đưa nàng trở lại nơi đóng quân. Nhưng, Minh Húc không ngờ là, Triều Ca tập võ, năng lực kháng đòn mạnh hơn người bình thường một chút. Cho nên Minh Húc nhẹ nhàng một chút lần này, lại để cho Triều Ca không đến một khắc liền tỉnh. Hạ Triều Ca mở hai mắt ra, tự tay che cổ mình, đau tới nhe răng trợn mắt.

Tên hỗn đản Minh Húc này, ra tay thật ác độc! Triều Ca tỉnh lại, khiến binh sĩ lĩnh nàng trở về triệt để ngu người. Minh Húc chỉ giao người cho hắn, chưa nói qua gặp phải tình huống này thì phải làm sao! Đánh ngất lần hai sao? Binh sĩ kia nuốt vài ngụm nước miếng, vì đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành, hắn đưa tay vỗ về phía cổ Triều Ca. Triều Ca sững sờ, bà cô ơi! Minh Húc ám toán ta thì thôi đi, ngươi cũng dám động thủ hả? Lão hổ không phát uy, ngươi coi ông là Hello Kitty hả?

Triều Ca giơ tay lên phản kϊƈɦ, một bàn tay, đánh ngã tiểu binh sĩ ngây thơ kia. Binh sĩ kia hoàn toàn không ngờ rằng Triều Ca biết võ công, không có chút phản kháng liền ngất đi. Triều Ca đem tiểu binh sĩ kia đặt ở ven đường, dùng chút đá cùng cỏ dại che giấu cho hắn. Nàng vỗ vỗ tay, hôm nay là một ngày kỷ niệm bàn tay à. Nàng đánh ngất Đoạn Thiên Diễn, Minh Húc đập nàng, nàng đập tiểu binh sĩ.

Mục đích của Minh Húc rất rõ ràng, hắn định tự mình đi làm mồi. Triều Ca không nghĩ tới, hắn ngay từ đầu đã tự chọn mình, chỉ là do tất cả mọi người phản đối mới bắt nàng tung hỏa mù!Tất cả mọi người bị lừa! Cái tên Minh Húc gian xảo này! Làm ngày hôm qua nàng lòng đầy bi thương viết di thư? Đùa nàng chơi sao? Hiện tại làm sao bây giờ?

Mồi đổi thành Minh Húc, nếu như nàng là Địch Phỉ Nhiên, nàng tuyệt đối mặc kệ bẫy rập quái gì, bố trí quái gì, đem hết toàn lực thủ tiêu Minh Húc rồi nói sau! Minh Húc vừa chết, toàn bộ quân đội Hoàng gia đều muốn tan vỡ! Cái này không thể so sánh với việc giết một chủ soái Huyền Vũ. Vốn trong mệnh cách, bây giờ hắn phải cùng với nàng ở trong kinh thành tàn sát lẫn nhau, cho nên cũng không gặp nguy hiểm này. Bây giờ mệnh cách bị nàng thay đổi, chuyến đi này của Minh Húc, kết quả thật khó mà nói. Không được, Minh Húc còn chưa trèo lên ngôi vị hoàng đế, thay đổi triều đại, hắn không thể chết.

Triều Ca thở dài, lột áo khoác ngoài của binh sĩ kia đổi với mình. Sau đó xoay người lên ngựa, vội đuổi theo phương hướng của Minh Húc. May mắn còn chưa đi xa, nàng nhất định có thể đuổi kịp. Ngựa chiến của Triều Ca một đường chạy như điên, không bao lâu liền vượt qua quân đội của Minh Húc. tung người xuống ngựa, buộc nó ven đường, lặng lẽ trà trộn vào quân đội. Bởi vì Triều Ca mặc y phục binh sĩ, trêи đường đi quân đội hoàn toàn không phát hiện trong đội ngũ có thêm một người! Triều Ca cứ theo một đường như vậy, lâu lâu lại nhảy lên một vị trí phía trước. Qua thời gian thật dài, rốt cục cũng chạy cách không xa phía sau Minh Húc. Thấy bóng lưng cao ngất của hắn, tâm tình Triều Ca có chút phức tạp.