Lý An Nhược

Chương 3




9.

"Tỷ tỷ, sao tỷ chỉ cho ca ca viên thuốc đen lớn," Khuôn mặt nhỏ của thiếu niên nổi giận, mếu máo, "Tại sao ta không có, là ta làm sai chỗ nào sao?"

Hắn mới sáng sớm đã nhìn thấy ta ngồi xổm xuống nghiền thuốc, liền chạy đến đòi lấy.

Cười chết được.

Với thể lực và sức mạnh của hắn, không uống thuốc cũng có thể lấy đi nửa cái mạng ta.

Làm sao có thể cho hắn được.

"Đây không phải là kẹo," Ta đẩy hắn ra, "Ngươi cứ chờ chút, ta sẽ cho ngươi thứ gì đó ngon ngọt."

Ánh mắt hắn sáng ngời, đầy mặt đều là suy nghĩ nhỏ bé bị ta dạy hư.

Ngoài sân có người truyền tin: "Phu nhân, cô cô trong cung đã đến."

Ta liền nói không ra cửa được đâu.

Nương nương thâm cung triệu kiến ta vô số lần, không biết còn tưởng ta và nàng có tình ý.

Nàng chỉ biết mấy chiêu trò thôi, đơn giản chỉ là chế giễu, trà nóng, tĩnh tọa.

Tường cung cao ngất, cây liễu chẳng thể vượt tường.

Ta cầm cốc trà nóng mệt mỏi, quỳ mãi cũng ngồi xuống.

Nàng lật trang sách, ngẩng đầu thấy ta ngồi xuống, định nói gì đó.

"Nương nương," Ta cướp lời nàng, "Ta có món đồ muốn trình cho nương nương xem."

Nàng có chút ám ảnh tâm lý, nhưng cũng có chút tâm lý tò mò: "Cái gì?"

"Món đồ này cần vào trong mới tiện mở ra."

Nương nương và ta, một trước một sau, bước vào trong điện nàng.

Màn buông xuống, hương trầm bay bay.

Ta từ ống tay áo rút ra một chiếc khăn tay, hai tay dâng lên.

Nàng cầm lấy một góc, cẩn thận đánh giá, ngửi thấy mùi thông xanh: "Đây là ý gì?"

“Nóng hổi luôn nha, hôm nay ta mới thuận tay lấy ở trong phòng hắn.” Vẻ mặt ta nịnh nọt, “Nếu được Nương Nương yêu thương, ta sau này sẽ mang nhiều thứ khác vào nữa."

Nàng đột nhiên ném khăn tay xuống bàn: "Làm càn, ngươi coi bổn cung là gì! Bổn cung muốn cái gì chả có!"

Nương nương thâm cung đuổi ta đi ra ngoài, nhưng cũng không trả lại khăn tay cho ta.

Ban đêm, ta vẫn như thường lệ ngồi xổm trong thư phòng phu quân để giã thuốc viên đen to.

Lần này, thiếu niên ở bên cạnh ta, giúp ta giã thuốc.

Hắn giã thuốc hăng say hơn ta, thấy phu quân hồi phủ liền dựa vào đầu vai ta, rầm rì nói:"Tỷ tỷ, tỷ cưng chiều ca ca quá rồi, ca ca sao nỡ để tỷ tỷ vất vả thế này ~"

Lận Quý còn chưa rảo bước tiến vào phòng, nghe thấy câu này, không nhanh không chậm mà cười nói:"Gà con từ đâu ra suốt ngày ca ca, nói ngôn ngữ chim chóc gì thế?"

Thiếu niên lắc lắc khuôn mặt nhỏ, dường như khiêu khích cọ cọ vào hõm vai ta, rất ngổ ngáo.

Ta bị mái tóc mềm mại của hắn cọ đến phát ngứa, kẽo kẹt kẽo kẹt mà cười duyên lên.

Cười cười, đối diện với gương mặt lạnh của Lận Quý, lập tức im bặt.

“Hôm nay phu nhân lại tiến cung?"

Sau khi đuổi thiếu niên đi, Lận Quý vừa cởi áo vừa hỏi ta.

Ta nhìn vào áo trong của hắn, nảy ra một ý nghĩ nhỏ.

"Phu nhân đang nhìn gì thế?" Hắn cúi đầu hỏi ta, giọng điệu không còn lạnh lẽo như lúc nãy.

Ta có chút chột dạ, lảng sang chuyện khác: "Cơ bắp của phu quân phát triển tốt quá."

Giọng điệu hắn mỉa mai: "Xem ra chỉ một mình hắn còn không thể thỏa mãn ngươi được?"

Trên mặt ta vui vẻ, dùng ánh mắt ám chỉ hắn: "Có thể chứ?"

Hầu kết hắn khẽ trượt, lúc cúi đầu nhìn ta có thêm vài phần bối rối: "Có thể cái gì?"

"Có thể xin thêm mấy thiếu niên nữa được không?"

10.

Sáng sớm, người bán nón xanh ở cổng Lận phủ gặp người bán bánh hấp.

“Đại Lang, dậy sớm vậy.”

Người bán bánh hấp thở dài: “Ôi! Một đêm không ngủ được, Lận phủ này mới vừa ngưng tiếng sáo bầu, bây giờ lại ngày đêm luyện dược.”

“Ai u! Đó là ngươi có điều không biết!” Người bán nón xanh ghé vào nói nhỏ: “Đây là luyện thuốc đại bổ, vị đại nhân kia không được, đang bồi bổ đây!”

Chiếc xe ngựa chạy qua phố Trường An, hướng về phía trong cung.

Dọc theo đường đi lưu dân từ phương Nam tới, đói đến mức mặt mũi hốc hác, đang quỳ xuống bán con.

Người qua đường đều lắc đầu ngao ngán: “Bây giờ vua chỉ lo cầu đạo thành tiên, miền Nam hạn hán ba năm không ai quan tâm, tiền cứu trợ đều rơi vào tay bọn tham quan.”

Một cửa phủ quý tộc mở ta, ném ra ngoài chút thức ăn thừa rượu thịt, khiến lưu dân tranh giành xô đẩy, bị quân phòng thành dùng gậy đánh đuổi.

“Nương nương nói, hôm nay không cần bưng trà, cứ vào phòng trong là được.”

Vào đến tẩm cung của nương nương, ta vén rèm bước vào, các cung nữ đang hầu hạ nàng vấn tóc.

Ta ngẩng đầu nhìn qua giường nàng, chiếc khăn tay kia vẫn đang được đặt ngay ngắn trên gối.

“Nương nương.” Ta dâng áo trong đêm qua lên, “Không biết nương nương tối qua ngủ có ngon không?”

Nàng liếc nhìn bộ y phục đó, cô cô bên cạnh liền nhận lấy.

Nương nương hắng giọng, hỏi ta: "Nghe nói, tối qua ngươi thức một đêm để giã thuốc viên?"

Tin tức này nhanh nhạy như thể ta đã cùng nàng nghiền.

“Thật không giấu giếm nương nương, thiếp yêu một nam tử ở Nhạc Phường, nói thế nào cũng phải đưa hắn về phủ, ngày nào cũng gặp mới được." Ta quỳ xuống khẩn thiết khuyên nhủ, "Thiếp còn như thế, huống chi nương nương thân phận tôn quý."

Trên tay nàng cầm trâm cài, hơi nhướng mắt nhìn ta: "Ngươi đúng là từ trước đến nay đều hoang đường."

Ta tiến lại gần nàng: "Nếu thật lòng yêu nhau, đâu có khó tìm lý do để đưa người đến bên cạnh hầu hạ."

Nương nương sai người bên cạnh lui xuống, nhỏ giọng nói với ta: "Ngươi có cách?"

"Gần đây bên ngoài cung thường xuyên có quan viên bị ám sát vô cớ," Ta đặt tay lên tay nương nương, "Hắn đột nhiên bị giết cũng không phải là điều kỳ lạ, đổi một thân phận tịnh thân, thái giám sao không thể hầu hạ nương nương?"

11.

"Bán nón xanh, ngươi khóc gì thế?" Một người qua đường hỏi người bán nón xanh, "Hôm nay sao Đại Lang bán bánh hấp kia không đến?"

"Ai! Trời thấy còn thương mà, tức phụ của đại Lang ngoại tình, một bát thuốc độc lại thật sự đầu độc chết đại Lang rồi.”

Người bán nón xanh ngồi xổm trước Lận phủ khóc, "Đại Lang không còn nữa!"

"Đi đi, đừng khóc lóc trước Lận phủ." Lính canh Lận phủ đuổi người bán nón xanh đi, treo đèn lồ ng trắng ở cửa.

"Sao thế?" Người bán nón xanh kia hỏi người qua đường.

"Ngươi không biết à?" Người qua đường kia nói, "Tội nghiệp Lận đại nhân tuổi trẻ thành đạt, lại bị thích khách ám sát trên đường Trường An."

Cỗ xe ngựa của vương phủ dừng lại ở cửa, A Tỷ từ trong xe bước ra, đi thẳng vào phòng của ta.

Ta đang mặc đồ tang, ngồi trên đầu giường lau nước mắt, một bộ dáng thê thê thảm thảm, xung quanh được mọi người vây quanh an ủi.

"Đủ rồi, đừng diễn nữa."

A Tỷ đuổi mọi người đi: "Nhìn muội khoái quá kìa."

"Dù sao không bằng tài của tỷ," Ta ném hạt tiêu sừng trâu trong khăn tay đi, "Mấy ngày nay không thấy tỷ tỷ, sao bây giờ lại béo thế?"

"Ồ," Nàng vỗ vỗ bụng mình, "Không phải đâu, không cẩn thận liền có thai rồi."

Ta nuốt nước bọt: "Lão vương gia già còn có con."

“Đây là cháu trai của hắn." A tỷ lườm ta một cái, "Đứa nhỏ này ít nhiều có thể khiến thế tử sớm ngày hạ quyết tâm."

Dứt lời, A tỷ lấy ra một lọ thuốc viên từ trong ngực đưa cho ta: "Muội cũng cần phải nhanh chóng hành động."

12.

Đường vào tẩm điện của nương nương, ta đã quen thuộc từ lâu.

Chỉ là người đang đứng hầu ở cửa, lại có chút quen mặt.

"Aiii~ đây là thái giám mới sao?" Ta giơ váy lên chào hỏi, "Đẹp trai quá."

Lận Quý một thân y phục thái giám, lại càng tôn lên khí chất cáo già của hắn, mắt lạnh nhìn ta, giọng điệu châm chọc:

"Phu nhân mất phu quân, sắc mặt lại càng thêm tươi nhuận."

"Công công thật biết nói đùa, ta đây là đang đau lòng lắm," Ta ôm lấy ngực, "Đêm đêm cần có người bầu bạn."

Nương nương đứng dậy, gọi ta vào phòng trong.

"Biện pháp của ngươi cũng khá tốt." Nàng xõa tóc, tỏa ra mùi hương gỗ thông.

Ta tiến lên chải tóc cho nàng: "Vẫn là nương nương và Đại nhân có duyên."

Vẻ mặt nàng thẹn thùng, liếc ta một cái: "Miệng ngươi ngọt quá."

Ta thì thào tiếp lời: "Nương nương, nghe nói Hoàng thượng sắp rời khỏi đạo quán, biện pháp này e rằng không thể lâu dài."

Hoàng hậu cau mày: "Ngươi có biện pháp gì?"

"Gần đây tinh tú thất thường, Lâm thừa tướng nắm quyền nhiếp chính đã lâu, thật là nhân tài trời sinh, chớ nên bỏ lỡ cơ hội trời cho."

"Lớn mật," Nương nương quát ta quỳ xuống, "Cái loại lời nói giết người như vậy, ngươi cũng dám nói bậy?"

"Giết hay không giết, chẳng phải đều do nương nương quyết định hay sao?" Ta quỳ xuống đất cúi đầu, tay cầm bình thuốc, "Cha ta là võ quan đứng đầu, phải theo Minh chủ."