Hoặc là làm cho Nam Cung Vân quên tôi,
hoặc là sẽ giết Nam Cung Vân, thật sự là một bài toán vô cùng đơn giản,
mà đáp án chỉ có một mà thôi.
Tôi cười buồn, nước mắt ràn rụa, “Mai Tốn Tuyết, anh thật tàn nhẫn, rõ ràng anh chỉ cho tôi một sự lựa chọn duy nhất.”
Mai Tốn Tuyết im lặng.
Nước mắt cứ thế tràn xuống má, tôi ngẩng
lên nhìn Mai Tốn Tuyết, “Vì sao anh không cho Hàn Kinh uống vong tình?
Vì sao? Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt, không phải sao?”
Mai Tốn Tuyết nói: “Điện hạ không muốn
vong tình, muội nghĩ rằng ta không muốn Điện hạ quên hẳn muội sao? Nhưng Điện hạ không muốn, hắn thà chịu đựng nỗi khổ tương tư bào mòn đến tận
xương tủy cũng không muốn quên muội.”
Tương tư bào mòn, tôi đau khổ nhắm mắt
lại, đúng vậy, nếu đã thực sự yêu sâu sắc một người, thì không muốn quên đi tất cả những gì liên quan đến người ấy, hai người yêu nhau, cùng thề non hẹn biển, làm sao bạn có thể từ bỏ được tình cảm đó, mỗi khi nhớ
đến, chỉ có thể bất lực buông xuôi, nỗi đau khổ này cứ chậm rãi tra tấn
bạn, đau đớn đến tận xương tủy.
Để Nam Cung Vân quên tôi đi, còn lại tôi sẽ bị nỗi tương tư bào mòn.
Để Nam Cung Vân quên tôi đi, anh sẽ không đau khổ, anh sẽ vẫn là một thích khách Nam Cung Vân lãng tử khắp nơi,
còn tôi thì sao? Tôi còn lại gì? Ở thời đại này tôi sẽ còn cái gì? Nếu
có thể, tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lại cuộc tình này,
nhưng hiện giờ, tôi cũng cần tính mạng của anh!
Nam Cung Vân, Nam Cung Vân, nếu anh là em, anh sẽ lựa chọn như thế nào?
Tôi vuốt ve lên má anh, thì thầm, “Nam
Cung Vân, Nam Cung Vân, em không phải là người ích kỷ, đúng không? Hai
chúng ta cùng chết còn hơn là một người sống mà sống không bằng chết,
phải không anh? Ngốc quá. Vậy thì chúng ta cùng chết, anh có sợ không?”
Tôi cúi xuống hôn lên môi Nam Cung Vân,
cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, nước mắt chảy xuống khuôn mặt anh,
“Nam Cung Vân, anh uống vong tình rồi có hoàn toàn quên em không? Anh
thấy không, chẳng phải bọn họ từng nói em đã uống loại thuốc quỷ quái
kia hay sao? Đúng là có tác dụng, cái tên chó má Vương gia, cái tên biến thái Điện hạ, em không hề nhớ được gì, một ngày nào đó anh cũng giống
em, đúng không? Sau đó sẽ yêu một cô gái xinh đẹp khác, sinh con cả trai lẫn gái, hạnh phúc sống bên nhau, rồi quên em hoàn toàn, không hề nhớ
đến em là người như thế nào, không nhớ đến em nữa…”
“Đừng trách em, không phải em không muốn
nắm bắt tình cảm của chúng ta, nếu có thể, em nguyện cả đời không buông
tay, cả đời này cũng không muốn buông tay…”
Từng giọt nước mắt chảy xuống, rơi trên khuôn mặt, trên mắt Nam Cung Vân, giống như nước mắt anh cũng chảy ra.
“Mai Tốn Tuyết, anh hãy cho Nam Cung Vân
uống vong tình đan đi, sau đó hay đưa Nam Cung Vân ra ngoài.” Nói xong
câu đó, trái tim tôi tan nát.
Mai Tốn Tuyết nhìn tôi, vong tình đan cầm trong tay, “Muội muốn cho hắn uống ngay sao?”
Tôi gật đầu.
Mai Tốn Tuyết bước đến chỗ Nam Cung Vân, ngồi xuống, một tay bóp miệng Nam Cung Vân, tôi không đành lòng nhìn, quay mặt đi.
Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, tôi quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt kêu lên thành tiếng.