Gõ nhẹ lên cửa phòng làm việc của quản lý, Dịch Quân Ngạn giờ vẫn đang tự kiểm điểm bản thân xem mình đã làm gì sai, nhưng trừ hôm qua có cảm nặng, thì nội trong hai năm nay tuyệt nhiên chưa mắc phải lỗi nào.
“Mời vào.”
Dịch Quân Ngạn mở cửa, đi vào. Cậu đứng trước bàn làm việc của y rồi lễ phép cúi đầu: “Buổi sáng tốt lành, quản lý.”
Quản lý dừng bút, thế rồi ngẩng đầu lên nhìn Dịch Quân Ngạn, gật đầu: “Sáng tốt lành.”
Gia đình ưu tú lâu năm, bề ngoài lại tuấn mỹ không ai sánh bằng, đẹp tới nỗi nhiều người cứ ngỡ y chẳng phải đàn ông. Vậy nhưng sống mũi cao cùng ánh mắt sắc bén, cả khuôn mặt bừng lên một nét ngạo khí ngút trời.
“Quản lý tìm tôi có chuyện gì sao?” Dịch Quân Ngạn cất tiếng mà thanh âm rất nhu hòa, tươi mát lại nhuốm chút dịu dàng, tạo cho người khác một cảm giác rất thư thái và bình an.
Y nghe thấy giọng cậu, thực sự muốn tìm cách thu hồi lại quyết định đuổi việc của tên kia. Đúng là không hiểu hắn nghĩ gì. Y đây phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được một người như cậu, vậy mà cái tính xấu bẩn của Đằng Tự lại phát tác, cứ thẳng tay sa thải. Làm như hắn đang đi chợ mua thịt lựa rau không bằng, mua rồi không thích lại trả về cố chủ?
Thế nhưng y cũng biết chuyện này không còn có thể cứu vãn, bởi câu nói cuối cùng trong cuộc điện thoại hôm qua với Đằng Tự đã giúp hắn đoán được tại sao người kia lại cương quyết sa thải Dịch Quân Ngạn.
Đồng tính sao? Y không chút giấu diếm nhìn thẳng vào khuôn mặt hòa nhã anh tú phía trước. Sợi tóc vàng bên gọng kính rũ xuống, ánh mắt sắc bén chiếu lên người cậu.
“Quân Ngạn, cậu làm việc này được bao lâu rồi?”
Dịch Quân Ngạn bất giác giật mình, quản lý đột nhiên truy vấn cậu việc này là có ý gì? Hay mình thực sự đã làm gì sai?
“Hai… Hai năm, thưa quản lý.” Cậu ngập ngừng đáp.
“Ừ.” Y gật đầu. “Làm lâu như vậy, chắc cậu đã hiểu biết rất nhiều thứ về Đằng Tự tiên sinh?”
“À… Cũng bình thường thôi.” Cậu nuối nước miếng cái “ực”, có chút hoảng hốt lúng túng.
Ánh mắt quản lý bỗng nhiên lóe lên. “Cũng bình thường thôi? Bình thường là một câu trả lời hợp lý sao? Cậu thân là người đại diện của Đằng Tự, chẳng phải việc am hiểu công việc của mình là điều bắt buộc?”
Đột nhiên bị chỉ trích liên hồi, Dịch Quân Ngạn đâm lúng túng. Dù cho đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị quở trách nhưng không ngờ lại là vì lý do này.
“Cái đó…” Cậu hoảng hốt trừng mắt muốn giải thích, thế nhưng y căn bản là không cho cậu cơ hội, lời kế tiếp lại càng khiến Dịch Quân Ngạn bàng hoàng.
“Cậu theo Đằng Tự hai năm, lại còn không biết được việc gì nên làm ở cương vị của một người đại diện, vậy nên tôi nghĩ cậu cũng không cần làm nữa! Bắt đầu từ ngày mai, cậu trở về làm người phụ trách cho tam tuyến nghệ nhân!”
“Cái… cái gì?” Dịch Quân Ngạn không dám tin.
Tam tuyến nghệ nhân cơ bản là đóng các vai quần chúng trong các vở kịch truyền thanh, thậm chí ngay cả phối hợp diễn với các thanh ưu chính cũng không được tính. Giới thanh ưu tuy nhỏ nhưng cấp bậc được phân chia rõ ràng, chẳng ai rảnh rỗi lại đi làm cái nghiệp mà chẳng thể nào phát triển nổi. Hầu hết tam tuyến nghệ nhân đều là lựa chọn yêu thích của những người nghiệp dư.
Bọn họ ở công ty thì không hề có không có địa vị, bất quá phải đi kiếm việc làm thêm để trang trải cuộc sống. Người làm nghề này ở công ty tương đối rảnh rỗi, cũng bởi lẽ đó mà sẽ bị người khác sai khiến, êm tai thì gọi là tam tuyến nghệ nhân, khó nghe thì là làm chân sai vặt.
Dịch Quân Ngạn giờ không thể tưởng tượng nổi, trong vòng một đêm, cậu từ một người đại diện của đế vương xứ thanh ưu bị lưu chuyển xuống làm phụ trách chân sai vặt.
Nếu trong quá trình làm việc có xảy ra vấn đề gì, sao bên công ty không gọi điện hay đánh động để cậu còn biết đường chỉnh sửa? Tại sao trước đây chẳng nói lời nào, giờ lại đột ngột không cho cậu làm người đại diện nữa, mà lý do là vì chưa làm tròn trách nhiệm, song lại chẳng cho Dịch Quân Ngạn nói lời nào?
Quản lý hạ mắt kính, rồi cáu giận xoa xoa huyệt thái dương. Cậu là do chính tay y chọn lựa, hiện tại lại đang chính tay “tử hình”, trong lòng ít nhiều vẫn có chút khổ sở, càng chưa bàn tới việc đẩy Dịch Quân Ngạn đang chịu tội hay y đang làm bừa. Thế nhưng lời đã nói ra khỏi miệng chẳng thể thu hồi, chắc cậu giờ cũng coi y là tên máu lạnh vô tình.
Lại một lần nữa giương mắt lên nhìn Dịch Quân Ngạn không chút khách khí.
“Tôi quyết định sẽ cho cậu làm người phụ trách của tam tuyến nghệ nhân. Hôm nay cậu trở về chỗ Đằng Tự tổng kết công tác, rồi ngày mai chuẩn bị giao lại nhiệm vụ cho người đại diện mới.”
Đó là khẩu khí bất dung quyết không thay đổi, kiên định tới cùng. Dịch Quân Ngạn ngơ ngác đứng yên một lúc, thế rồi mới tìm lại giọng nói, giật giật môi,
“Tôi… Tôi có thể…”
“Không cần thiết.” Y lại một lần nữa cắt ngang cậu, đã thừa biết cậu muốn nói gì.
“Cậu đã ở bên cạnh hắn hai năm, theo đạo lý mà nói chắc kinh nghiệm đã rất nhiều. Nhưng nhìn hắn mà xem, hai năm trước với bây giờ đâu khác biệt là mấy, ngay cả cậu cũng chẳng thể phát triển được chút nào. Có để cậu làm người đại diện bên hắn thêm mười năm nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Chi bằng lui về công ty, làm một công việc nhàn hạ chẳng phải tốt hơn sao?”
Nói xong, y đeo kính mắt rồi tiếp tục làm việc, hiển nhiên không muốn nói thêm với cậu bất kỳ một lời nào.
Dịch Quân Ngạn trong cổ họng còn vướng một câu hỏi, nhưng chung quy vẫn không nói ra miệng, yên lặng một lúc lâu, thế rồi nhu nhược “Vâng” một tiếng.
Chờ tới khi cậu đã đi khuất, y lại ngẩng đầu lên than thở một chút, thế rồi cuối cùng lại cầm điện thoại lên quay số.
“Này, Thiệp Cốc, cô liên lạc với Điền Trung ngày mai tới nhận việc làm… Làm gì? Người đại diện của đế vương giới thanh ưu Nhật Bản, Đằng Tự.”
Y trút căm giận lên điện thoại, tới giờ quả thực vẫn chưa khuây khỏa nỗi lòng.
Đi ra khỏi công ty, Dịch Quân Ngạn đứng trước tòa nhà một hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm cắn môi một cái, ánh mắt kiên định nhìn về con đường phía trước. Thế nhưng khi cậu đặt chân tới dưới lầu nơi Đằng Tự ở, bao khí thế bỗng chợt biến tan.
Cậu tới tìm hắn để làm gì? Mặc dù quản lý đã nói ra những lời như vậy, cậu cũng mơ hồ hiểu được sự quyết liệt muốn Dịch Quân Ngạn đổi đi nơi khác. Thế nhưng điều đó cũng chẳng can hệ gì tới Đằng Tự, chẳng phải sao?
Cho dù Đằng Tự là một người vô cùng kỹ tính, nhưng cũng không đến nỗi chỉ bởi một lần cậu cảm lạnh mà sa thải cậu chứ? Như vậy nếu quả thực là bị đuổi việc do không làm tròn trách nhiệm, hắn cũng có thể nói ra ngay trước mặt cậu kia mà?
Nói gì thì nói, quản lý cũng muốn cậu đi nơi khác làm việc, vậy Đằng Tự có biết hay không?
Trong đầu nghĩ như vậy, cũng coi như cho mình một lý do, Dịch Quân Ngạn thấp thỏm bất an gọi vào số Đằng Tự. Thế nhưng một lúc lâu sau, câu nói quen thuộc ấy lại truyền tới: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Thân là thanh ưu, sao ban ngày Đằng Tự lại tắt máy? Cho dù là tùy hứng, Đằng Tự cũng chưa từng làm việc này.
Dù một câu trả lời đang dần muốn hé lộ nhưng Dịch Quân Ngạn lại cương quyết lắc đầu, cự tuyệt những loại đáp án thế này.
Không thể nào, hôm qua rõ ràng hắn còn đang trò chuyện bình thường với cậu, không thể ngay hôm nay đã kéo cậu vào sổ đen!
Ngửa đầu lên nhìn hàng chục tầng nhà cao vời vợi, cũng chẳng biết nhà hắn là cái cửa sổ nào. Thâm tâm mong Đằng Tự có thể thấy cậu, nhưng căn bản đó cũng chỉ là thứ hư huyễn mà thôi. Dịch Quân Ngạn cuối cùng nghĩ, nhất định cậu phải đợi được hắn, đợi một đáp án rõ ràng mạch lạc.
Hơn mười một giờ khuya, Đằng Tự mới về. Hôm nay hắn làm việc mười phần đều không thuận lợi, không rõ bực dọc, không rõ xấu tính, không rõ bắt đầu giận cá chém thớt. Chẳng hiểu hắn đã bị làm sao, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn phải ở lại làm việc thêm mấy tiếng đồng hồ, thực sự cũng là lần đầu cảm thấy mình thất bại!
Mà càng làm cho hắn khó chịu hơn có lẽ chính là việc khi theo thói quen thường ngày là sẽ uống nước trong cái ly ấy, nhưng lại phát hiện nước trong đó sớm đã nguội lạnh, bấy giờ mới nhớ Dịch Quân Ngạn đã chẳng còn ở bên.
Theo thói quen, Đằng Tự lại kêu lên “Quân Ngạn, giúp tôi đun nóng lại nước” khiến cả ê-kíp mắt tròn mắt dẹt kỳ quái nhìn hắn. Buổi tối, cuối cùng công việc cũng đã xong, theo thói quen là người đầu tiên rời đi, nhưng khi hắn đối diện với chiếc xe của mình, mới sực nhớ chìa khóa còn đặt trong phòng nghỉ.
Vốn mấy chuyện này Dịch Quân Ngạn sẽ đều cáng đáng hết cả, như một trung thần sẽ luôn bên hắn, luôn cúi đầu cúc cung tận tụy.
Chỉ là từ giờ trở đi, hắn đã đánh mất chú chó trung thành ấy rồi.
Đằng Tự lơ đãng nhìn về phía tổ chim bên kia, có một chú chim đang co rúm lại vì lạnh. Cuối thu, đông đến, trời lại vô cùng băng giá. Với vóc dáng cao lớn của mình, Đằng Tự thấy nó bé nhỏ tới đáng thương.
Đâu đó trong lồng ngực lại tỏa ra thứ xúc cảm rất khó chịu, nhưng lại chẳng giống với những bực dọc ban ngày.
Hắn chậm rãi đi tới. Đứng nơi đó có một người.
Dùng chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, Dịch Quân Ngạn ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn về phía Đằng Tự.
“Đằng… Đằng Tự?” Cậu chớp mắt vài cái, mang theo chút khấp khởi vui mừng.
Lại tưởng tượng ra ánh mắt xấu xa dâm tục, lửa giận nơi Đằng Tự cháy bừng bừng, khẩu khí cũng không nhịn được: “Cậu tới đây làm cái gì?”
Dịch Quân Ngạn nghe được câu nói đó, cuối cùng cũng biết đứng trước mặt mình chính là người mà cậu đã khổ cực cả ngày trời chờ lâu thật lâu, trên mặt tràn ra niềm vui sướng. Nhưng khi muốn di chuyển, tứ chi đã đông cứng, khi đứng dậy vì không cẩn thận liền ngã về phía trước.
Đằng Tự bị cậu ngã lên người, chỉ trong một khắc tiếp xúc, không hề nghĩ ngợi liền đẩy ra.
Dịch Quân Ngạn ngã ra phía sau. Cậu lảo đảo, gáy đập vào vách tường đau choáng váng, ôm đầu thống khổ ngồi xổm xuống, rên cái “hừ”.
Biết mình phản ứng có chút quá đáng, lại không muốn xin lỗi, chỉ liếc mắt nhìn người đang ngồi chồm hỗm phía trước, áy náy hỏi: “Cậu… có sao không?”
Từ phía dưới bỗng phát ra câu nghi vấn: “Tại sao lại muốn điều tôi đi?”
“…”
Hắn cứ nghĩ chỉ cần cho cậu biết kết quả, cậu sẽ ngoan ngoãn mà tiếp nhận. Ai ngờ người nay lại đến tận đây tra hỏi hắn, Đằng Tự thật chẳng biết phải trả lời cậu thế nào.
Dịch Quân Ngạn dù không thông minh, nhưng cũng chẳng phải phường ngu dốt.
Cậu nhìn về phía hắn, rồi nhỏ giọng nói một câu: “Có phải anh đã biết, tôi là…”
Bằng không tại sao lại phải chống cự một cách quyết liệt như vậy? Trước đây rõ ràng sẽ giúp cậu xoa bả vai.
Biết Dịch Quân Ngạn đã hiểu ra, hắn cũng chẳng ngại ngần mà hào phóng thừa nhận:
“Tôi biết cậu là người đồng tính, do vậy trong lòng chắc cũng hiểu tại sao tôi làm vậy chứ?”
Cho dù từ đầu đã biết nguyên nhân cũng chẳng sai lệch là mấy, nhưng tới khi lời đó ngay từ chính miệng Đằng Tự thốt ra, Dịch Quân Ngạn vẫn cảm thấy như cả người bị ném xuống sông băng, lạnh mà đau tê tái. Thân thể cậu run rẩy liên tục, giờ bờ môi do bị chính mình cắn phải cũng chẳng còn chút cảm giác.
Cậu nở một nụ cười tự giễu, thế rồi nghĩ, yên lặng bên hắn như vậy cũng đã đủ rồi. Nếu hắn đã biết cậu ra sao, thực rằng cho ở lại tiếp tục công tác đúng là chuyện lạ.
Đằng Tự nhìn người kia đang cúi đầu suy nghĩ, lại tưởng Dịch Quân Ngạn sắp ngất đi. Dù sao cậu mới ra viện, lại ở bên ngoài gió lạnh cả đêm, chẳng thể coi là một chuyện tốt. Hắn đang định mở lời, bỗng nhiên cậu nặng nhọc chống tay lên đầu gối, đứng dậy.
Dịch Quân Ngạn nói: “Xin lỗi đã để ngài biết sự thật đáng ghê tởm đó về tôi. Từ nay tôi sẽ biến mất tuyệt đối trước mặt ngài, sẽ không để ngài phải trông thấy đâu. Hai năm qua, đã nhận được nhiều chiếu cố.”
Cơ thể cúi gập xuống, tiến về phía trước, lệ nơi khóe mi bỗng chảy dài rồi rơi xuống mặt đất, một giọt rơi lên hoa, một giọt tan vào trong gió.
Đó cũng là lý do khiến Đằng Tự chẳng thể nhìn thấy. Cứ vậy trơ mắt nhìn cậu rời đi trong tư thế không được tự nhiên, hắn chợt nghĩ sao khung cảnh này lại quen thuộc tới vậy.
Lại có thứ gì đó rơi lên mặt, lạnh tới thấu xương. Hắn ngẩng đầu, hàng ngàn thứ vụn nhỏ trắng xóa đang lặng yên rơi xuống, cũng an tĩnh như người kia, rời đi đều là trong yên lặng.
Tuyết, rơi ngày một dày, từ nhỏ tới lớn, bay lả tả, chất đầy tâm tư đang vô cùng phức tạp nơi hắn.
Mùa đông năm nay, thực sự đến sớm lạ thường.