Luyến Thanh Trung Độc

Chương 6




Quay vào trong, Đằng Tự tùy tiện đặt chai dầu gội lên trên ghế salon. Vậy là sau một ngày làm việc mệt mỏi, hắn thả cơ thể mình lên giường, tuy vậy khuôn mặt thanh tú của Dịch Quân Ngạn vẫn lưu lại nơi tâm trí.

Một thứ đau thương chẳng thể diễn tả bằng lời.

Từ trước đến nay vẫn thế, chẳng hay người kia đã thay đổi điều gì? Cậu với hắn vẫn vậy, luôn luôn vững vàng cố chấp, luôn giọng chăm sóc hắn ân cần, một lòng ôn thuận chịu đựng theo hắn tới ngày hôm nay.

Vậy rốt cuộc cậu đã thay đổi điều gì?

Đằng Tự phiền toái suy nghĩ tới đau đầu, hắn không hiểu tại sao giờ mình lại chú ý tới người ấy, vậy nhưng khuôn mặt tái nhợt, tràn đầy ưu sầu của cậu cứ như một chiếc gai trong lòng, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu, tựa như có chút đau đớn khó tả.

Nhưng, chỉ là một chút mà thôi.

Thậm chí còn chưa được năm phút, hắn liền cau mày mà ngủ thiếp đi.

***

Ngày hôm sau, Đằng Tự gặp lại Dịch Quân Ngạn như thường ngày, ngay lập tức ý thức được sự tiều tụy của cậu.

“Cậu… Đã xảy ra chuyện gì?” Thắt dây an toàn, Đằng Tự cất tiếng hỏi.

“A… Chỉ là, đầu có chút đau nhức…” Giọng của Dịch Quân Ngạn khàn khàn.

Đằng Tự nhíu mày, chợt nhớ tới đêm qua cậu phải đứng ngoài trời lạnh hơn một tiếng đồng hồ.

“Cậu không bị cảm đó chứ?”

Dịch Quân Ngạn có chút kinh ngạc quay sang nhìn hắn, Đằng Tự không rõ đó có phải là ảo giác hay không, thế nhưng hắn có cảm tưởng con ngươi u ám kia bất chợt lóe sáng.

“Ừm, chắc sẽ không sao đâu…” Cậu gục đầu xuống, không dám ngẩng lên nhìn Đằng Tự, cậu sợ sự ngạc nhiên vui mừng trên mặt sẽ bị hắn phát giác.

Đã từ nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Đằng Tự hỏi han về sức khỏe của cậu, chẳng biết liệu thế này có được coi là quan tâm?

“A, phải rồi.” Đằng Tự lãnh đạm nói, “Nếu có cảm cúm thì nói sớm tôi còn cho cậu nghỉ ngày hôm nay, tôi không muốn bị truyền nhiễm.”

“…” Tận cùng nơi trái tim Dịch Quân Ngạn chợt trống rỗng, mọi hoan hỉ trong chốc lát bị xóa sạch, cậu chỉ biết cười tự giễu.

Cậu thật ngu ngốc, Dịch Quân Ngạn cậu làm sao có cơ hội được Đằng Tự quan tâm? Hắn nếu có quan tâm tới ai, thì chắc chắn người đó sẽ chỉ duy mình Chí Thủy mà thôi.

“Tôi… Tôi không sao.” Để cho an toàn, chỉ cần uống thuốc là được rồi, cậu không muốn bị Đằng Tự cho là thứ đàn ông mềm yếu vô dụng. Không thể dễ dàng gục ngã như thế, nếu vậy sẽ chẳng còn cơ hội được bên cạnh hắn.

“Vậy là tốt rồi. Đi thôi.” Đằng Tự nhàn nhã mở hộp đồ ăn sáng, một làn khói nghi ngút phả lên mặt, mùi hương thơm ngát đặc trưng của đồ ăn Trung Hoa khiến hắn đặc biệt phấn khích, tới tấp công kích hộp thức ăn.

Đầu đau như búa bổ, lại như đang chứa hàng ngàn cục kim loại sắc nhọn, càng giống như khí huyết chẳng thể lưu thông, máu bị ứ đọng nơi nào đó, đang có khuynh hướng sắp sôi trào…

Dịch Quân Ngạn thật muốn bổ một cây búa lên đầu cho xong, một bên bừng bừng nhiệt huyết muốn lưu thông không khí, một bên nặng nề nén đau muốn được thư giãn chút đỉnh.

Ngồi trong phòng nghỉ, Dịch Quân Ngạn khổ sở chẳng biết làm gì, chỉ có thể ngồi đờ ra trên ghế salon, sau cùng vẫn ngả đầu lên đệm. Cậu nghĩ, chỉ cần nghỉ một chút là sẽ ổn thôi, đương lúc Đằng Tự còn đang ghi âm, sẽ nghỉ ngơi thư giãn.

Một hồi sau, Đằng Tự cùng Chí Thủy đi ra khỏi phòng thu, hôm nay họ ghi âm cho bộ BL ‘Just Love II’.

“A, Đằng Tự, tiểu đại diện của anh hình như có chút không ổn kìa.” Người trước mặt bọn họ không rời đi, mà đang ngồi quanh sofa chẳng hiểu nhìn thứ gì, một người khác lớn tuổi hơn thấy Đằng Tự đi tới thì hài hước nói.

Thanh ưu này là loại lâu năm ngụp lặn trong giới, thế nhưng chưa từng được có người đại diện, thế mà tên tiểu tử Đằng Tự kia do công việc nên đã được sắp xếp cho một người đại diện, điều này khiến gã có chút không cam lòng.

Đằng Tự chẳng buồn nhìn người nọ, chỉ tiến tới, nhìn ra phía sau, đôi mắt nhắm chặt của Dịch Quân Ngạn hiện ra, hàng lông mày nhíu chặt, dáng vẻ khi ngủ trông có vẻ không được thoải mái. Hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu, cái loại cảm giác này giống hệt như đêm qua, khiến hắn rất dễ nổi cáu.

Ngáp!

Hắn không chút tình nguyện cúi người xuống, rồi vỗ vỗ lên má người kia, tưởng như vậy đã có thể đánh thức cậu. Thế nhưng Dịch Quân Ngạn vẫn ngủ say, hay cậu bị ốm rồi? Chi bằng cứ đưa đi bệnh viện?

“Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút được sao?” Chí Thủy đứng bên cạnh khẽ cau mày.

“…” Đằng Tự muốn nói “Cậu ấy là người đại diện của cậu sao?”, thế nhưng chẳng thể nổi cáu, bao nóng giận cũng đành nuốt vào bên trong.

“Ưm… Không nên! Không… Không nên!”

Bỗng nhiên con người mê man kia mãnh liệt phản kháng,  vung tay loạn xạ.

“Bốp!” một tiếng, ai nấy đều hít mợt hơi thật sâu, trong nháy mắt đều nín thở.

“A…” Chí Thủy nhìn về phía hai người kia mà thất kinh.

Đằng Tự chẳng hay bị đôi tay không an phận của cậu tặng cho một bạt tai vào má, cả người bắt đầu tỏa ra sát khí đặc biệt nguy hiểm.

Cậu… Dám đánh hắn? Đúng là ăn phải gan hùm mà!

Đằng Tự tức giận nắm lấy vạt áo trước của Dịch Quân Ngạn, không chút thương hương tiếc ngọc mà khiêng người kia lên vai.

“N…này!” Cứ nghĩ Đằng Tự đang chuẩn bị đánh cho Dịch Quân Ngạn một trận, Chí Thủy vội vã tới can ngăn.

“Tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện! Lẽ nào cậu cũng muốn làm thay tôi luôn?” Đằng Tự giận giữ thét lên. Ngượng ngùng buôn tay áo của hắn ra, Chí Thủy cười cười: “Ta còn tưởng ngươi định đánh cậu ấy… Ách, ta nhầm. Haha…”

Hừ lạnh một tiếng, Đằng Tự không để ý tới y nữa, khiêng Dịch Quân Ngạn ra khỏi studio, thế rồi quăng vào trong xe, bực dọc chạy thẳng tới bệnh viện.