Luyến Thanh Trung Độc

Chương 5




Đằng Tự nhìn theo đoàn người phía sau Dịch Quân Ngạn đang tiến vào studio, hắn nhíu mày tỏ vẻ không vui. Cậu bước lên phía trước để đảm bảo không ai quấy rầy hắn, thế rồi cho họ dừng lại đó tham quan một chút.

Quản lý studio thấy vậy ngay lập tức sa sầm mặt mày: “Nếu như có xảy ra nhiễu loạn gì, cậu sẽ là người phải chịu trách nhiệm.” Thế rồi cũng chẳng buồn ném cho họ một cái liếc mắt, quay lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào các diễn viên.

Toàn bộ đám người hâm mộ chen nhau áp sát vào phía tường kính ngăn cách bên ngoài với phòng thu, thế rồi bắn những ánh nhìn âu yếm về phía người bên trong đang làm việc. Truyền ra ngoài, là thanh âm của Đằng Tự và Chí Thủy, nhưng hai người chẳng phải đang tâm tình free talk, mà là những tiếng rên rỉ mị hoặc của phân đoạn H.

“Oa, H kìa, Đằng Tự và Chí Thủy đang đóng H!” Cô gái nào đó bỗng chốc hưng phấn hét chói tai.

Dịch Quân Ngạn nhất thời hoảng hốt, lúc nãy đã tiến hành tới đoạn FT, vậy sao giờ vẫn còn H?

Kín đáo liếc mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía quản lý, gã tỏ vẻ khó chịu, nhưng dù sao cũng là chỗ thân quen, nên vẫn lạnh băng nhìn cậu giải thích: “Chí Thủy hôm nay tâm trạng không được tốt lắm, bị NG* nhiều lần, đã lãng phí không ít thời gian.”

(*): NG – No good, những phân đoạn bị lỗi, hỏng, cần làm, thu âm lại.

Chí Thủy cùng Đằng Tự đã hợp tác rất lâu, chẳng hiểu bởi nguyên do nào mà hôm nay lại NG nhiều tới vậy?

Dịch Quân Ngạn có chút hoảng hồn, thế nhưng đồng thời cũng nhớ, Đằng Tự ghét nhất khi đối tác gây ra quá nhiều NG, lãng phí thời gian. Có những khi, Đằng Tự thấy người đó ngây ngô mà NG quá nhiều sẽ trực tiếp yêu cầu quản lý đổi người, chứ không có chuyện kiên nhẫn tiếp tục ngồi đợi đối tác hoàn thành. Vậy nhưng lần này, Đằng Tự vẫn nhàn nhã ngồi đợi Chí Thủy.

Tấm thủy tinh cách âm rất tốt, Chí Thủy vẫn đang nỗ lực hết mình nhập tâm vào nhân vật, thế nhưng từ microphone lại phát ra những thanh âm nhỏ rời rạc. Y “kêu gào thảm thiết”, chẳng có chút gì gọi là chân thực, toàn bộ âm thanh nghe qua đều biểu lộ sự ra vẻ và quá “diễn”.

Quản lý giờ đã lấm tấm mồ hôi, quay qua lên tiếng không chút khách khí: “Chí Thủy tiên sinh, mong cậu hãy làm lại một lần nữa!”

Chí Thủy lúc sắc mặt đặc biệt nhợt nhạt, biểu tình như muốn khóc đến nơi.

Đằng Tự đứng dậy từ chiếc sofa rồi đi tới chỗ y, khẽ vuốt tóc đối phương, mỉm cười: “Không sao, chúng ta còn có nhiều thời gian, cậu cứ từ từ mà thu, chẳng việc gì phải vội.”

“Đằng Tự…”

“Tôi sẽ ở đây cùng cậu mà, cho nên cứ yên tâm.” Thế rồi hắn mỉm cười, hết mực ôn nhu, Chí Thủy cảm động mà rơi nước mắt.

Các cô gái đứng ở ngoài nay mắt mở bừng lấp lánh, hưng phấn tột độ, chỉ hận chẳng thể gào thét cho thỏa nỗi bấn loạn.

Hai người trong giới hủ vốn là cặp đôi vương đạo, nay được tận mắt nhìn họ mập mờ tình tứ đối thoại, khó tránh khỏi sự kích thích cực độ trong lòng.

Trái lại, người cũng đang nhìn chằm chằm vào hai người là Dịch Quân Ngạn, ở cổ họng như có ai bóp nghẹn, vô cùng khó thở.

Hắn vốn ghét đồng tính, luôn luôn dè chừng đối phương nếu họ đi quá xa, họp báo hay thu âm cũng vậy. Thế nhưng đây là với Chí Thủy, một lần nữa những điều lệ tưởng chừng như cố hữu lại được phá bỏ.

Chí Thủy với Đằng Tự mà nói, là một sự tồn tại đặc thù, khác hẳn với mọi người. Thế là một kẻ ghét đàn ông yêu đàn ông, sẽ ôn nhu dâng trà cho y, sẽ cưng chiều y hết mực, sẽ mở rộng cửa đón y vào nhà khi ngoài kia buốt giá, y sẽ không phải ngại ngần mà thoả sức nói ra nỗi uất ức…

Điều này với Dịch Quân Ngạn, cho dù là khó chấp nhận, nhưng cậu vẫn phải oằn mình chịu đựng.

Dịch Quân Ngạn với tim gan như bị ai đó cào xé, thầm lặng rời khỏi studio. Trở lại căn phòng chật hẹp mà yên tĩnh của mình, cậu ngả cơ thể tê liệt lên chiếc salon trắng. Khép hai mắt lại, thứ chất lỏng trong suốt nóng hổi khẽ trào qua hai khóe mi, trượt xuống vết tích đau thương lại một lần rỉ máu.

Dịch Quân Ngạn đã nhiều lần tính tới chuyện từ chức về lại Bắc Kinh, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy người nọ vì chẳng có ai bên cạnh chăm sóc mà sinh luống cuống, tất thảy bao quyết tâm lại hóa thành tro bụi. Cậu không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, thế nhưng cậu luôn tự nhủ: Chỉ cần Đằng Tự vẫn cần Dịch Quân Ngạn này một đêm, cậu liền ở lại bên hắn một đêm, cho dù tâm tư đau nghẹn.

***

Thừa lúc hắn đang ăn tối, Dịch Quân Ngạn gọi điện tới một cửa hàng bán đồ online, nhanh chóng trò chuyện với bà chủ: “Này, bà chủ. Khoảng tám giờ ship cho một chai dầu gội XX tới đường XX khu XX số XX nhé.”

Đằng Tự vẫn luôn dùng một loại dầu gội mà chẳng thể mua được ở Tokyo, phải đặt hàng online hoặc gọi điện trực tiếp tới cửa hàng. Hắn mỗi khi hết dầu gội sẽ trực tiếp yêu cầu Dịch Quân Ngạn mua cái mới, cứ vậy ra lệnh, cũng chẳng quan tâm cậu sẽ giải quyết ra sao, miễn là buổi tối có thể đem cho hắn một chai dầu gội mới tới nhà là OK.

Dịch Quân Ngạn chạy theo Đằng Tự cả ngày, về đến nhà trang phục còn chưa kịp thay, đã ngay lập tức lấy dầu gội đầu, lên tàu điện ngầm chạy thẳng tới chỗ hắn.

“Này, Đằng Tự tiên sinh, dầu gội của anh.” Cậu ở dưới lầu nhìn lên phía trên cao mấy chục tầng, gọi điện cho Đằng Tự.

Tòa chung cư này có mấy trăm chiếc cửa sổ, vậy nhưng cái một cánh kia đích thị là phòng của hắn.

“Hừm…” Từ bên kia vọng ra tiếng Đằng Tự khẽ than. “Cậu chờ tôi chút, tôi còn đang tắm.”

“Ừ, vậy anh cứ tắm đi, tôi sẽ đợi anh.”

Cậu cúp điện thoại, tư thễ vẫn giữ nguyên, ngơ ngẩn nhìn lên căn phòng phía trên cao tít tắp.

Khí trời Tokyo cuối thu tuy không quá lạnh nhưng ban đêm lại mang hàn khí khiến cơ thể người ta đông cứng. Một trận gió lạnh ào tới, cơ thể gầy gò của Dịch Quân Ngạn khẽ run lên.

Đợi không biết đã bao lâu, Đằng Tự mới chậm rãi ăn vận áo quần an tường đi tới. Khi đã đứng trước mặt Dịch Quân Ngạn, hắn mới nhận ra dường như cậu đã bị đông cứng, chẳng thể cử động.

“Đằng… Đằng Tự…” Dịch Quân Ngạn mỉm cười gọi hắn, nhưng thanh âm lại khiến người khác cũng phải run lên vì lạnh.

Đằng Tự nhíu mày, thế rồi đi đến trước xem Dịch Quân Ngạn giờ mặt mũi thanh tú đã trắng bệch, môi tím thâm vì lạnh.

Chẳng rõ vì sao, lúc này nơi tim lại khẽ nhói, nhưng chỉ là trong giây lát mà thôi, ngay lúc đó hắn đã tự quy nó thành ảo giác.

Đúng, là ảo giác, Dịch Quân Ngạn đối với Đằng Tự mà nói, cũng chỉ là một người giúp việc mà thôi.

Nếu đã là giúp việc, cớ sao phải đau lòng?

“Cậu phải chờ rất lâu rồi phải không”

“Không…” Dịch Quân Ngạn gắng gượng nhếch lên nụ cười miễn cưỡng. “Cái này…” Biết mình chẳng thể nói ra thứ gì hợp lý, do vậy nên cậu lập tức tận lực kiệm lời.

Đằng Tự liếc xuống tay cậu, thế rồi chỉ “Ừ” đại một tiếng, nhận lấy, ngón tay đụng phải đối phương, cảm giác lạnh tựa băng thoáng chốc khiến tay Đằng Tự vội vã rụt về.

“…” Dịch Quân Ngạn giật mình, lập tức hiểu ra rồi áy này cười trừ: “À… Xin lỗi… Cái đó… Cũng không… không phải tôi cố ý…”

Không phải tôi cố ý đụng tới anh, mặc dù biết anh không thích đụng chạm, lại không nghĩ rằng lại vô tình xảy ra như thế. Nếu như một ngày anh nhận ra trong thâm tâm tôi là thứ tình cảm mặn nồng ấy, anh sẽ đối xử với tôi rất tàn nhẫn, phải không? Anh sẽ dùng ánh mắt chán ghét, khinh khỉnh để nhìn tôi, phải không? Thậm chí, mọi thứ tôi làm, anh sẽ đều nghĩ là tôi đang có ý đồ xấu?

Dịch Quân Ngạn gục đầu xuống, nét cười khi nãy đã nhuốm chút ảm đạm.

Đằng Tự thì chẳng hiểu cậu đang nói cái gì, chỉ là bàn tay đang ấm của hắn đụng phải thứ lạnh băng, theo bản năng sẽ rụt tay lại, không ngờ cậu lại xin lỗi. Dịch Quân Ngạn có lỗi gì chứ?

Trong trí nhớ của Đằng Tự, người này bất luận có làm gì, chỉ cần hắn tỏ vẻ không vừa ý là ngay lập tức xin lỗi rồi lại xin lỗi.

Hắn lại tiếp tục cau mày. “Cậu chẳng có gì sai mà phải xin lỗi! Tôi ghét nhất cái điểm này ở cậu. Luôn luôn nhận lỗi về mình, cậu cho cậu là thánh nhân chắc? Nhìn bộ dạng của cậu xem, tới một chút nhân khí cũng không có!”

“T…Tôi xin lỗi…” Dịch Quân Ngạn lại tiếp tục thấp giọng xin lỗi, gương mặt tưởng chừng như muốn dán lên trước ngực.

Bộ dạng này của cậu khiến Đằng Tự tưởng mình đang đóng vai ác bá bắt nạt người lương thiện. Dịch Quân Ngạn còn thấp hơn hắn một cái đầu, ánh mắt cúi xuống như vậy sẽ nhìn thẳng về phía hông, hắn không chịu nổi cậu lại bắt đầu nhìn lung tung, chẳng hay lại có chuyện gì, vô duyên vô cớ bỗng nhiên lại nói tới những sự vụ chẳng liên quan.

Giờ là cuối thu, hơn nữa đã sắp nửa đêm. Hơn cả, họ đang đứng dười lầu nhà hắn.

“Được rồi được rồi, cậu mau về nhà đi. Nhìn thấy cậu thế này chắc đêm nay tôi ngủ không được!” Hắn phẩy tay như đuổi ruồi, rồi thúc giục Dịch Quân Ngạn rời đi.

“…Ngủ ngon…” Dịch Quân Ngạn có đôi chút do dự, hai chân cố gắng vận động, xoay người, động tác có chút không được tự nhiên, đi tới trạm tàu điện ngầm phía xa xa.

“Thật là ngốc…” Nhìn dáng đi kỳ quái của Dịch Quân Ngạn, Đằng Tự phiền muộn mà bất giác khẽ thở dài.