Luyến Nhân Tâm

Chương 2: ​




Mười ngày sau khi biết bản thân xuyên về thời Đường, Hạ Từ Hy không khỏi lo lắng, nếu Thiên gia gia cho nàng cơ hội sống lần hai thì tại sao không cho nàng xuyên vào thân xác của một tiểu thư đài các an nhàn tự tại mà sống tiếp quãng đời còn lại. Hoặc, cho nàng sinh ra trong nhà của một nông dân bần hàng vẫn được mà, nàng không oán, cũng không thán một câu. Nhưng, tại sao lại xuyên vào đúng thân xác của Thượng Quan Uyển Nhi kia chứ? Một người tài giỏi nhưng bạc mệnh, xinh đẹp nên bị các cung tần quý nữ ganh ghét. Nhìn chung thì cuộc đời sau này của nàng ta khi lớn lên thật sự là đầy vất vả, gian truân...

Theo tư liệu lịch sử Hạ Từ Hy biết được về Uyển Nhi thì gia thế của nàng ta dưới thời vua Đường Cao Tông tức Lý Trị khi còn sống vô cùng hiển hách. Ông nội nàng là Thượng Quan Nghi, vốn là tể tướng đương triều. Chỉ vì nghe theo lệnh vua mà soạn chiếu phế truất Võ Hậu nên bị Võ Hậu hại chết. Lúc ấy còn bị tru di dòng họ, cha nàng là Thượng Quan Đình Chi và ông bà đều bị chém đầu xử trảm. Riêng đối với mẹ nàng tức là Trịnh Thị có người em trai Trịnh Hữu Viễn đang giữ chức Thái Thường Thiếu Khanh cứu giúp nên được tha tội, nhưng bị đày xuống là a hoàn trong Dịch đình, hầu hạ các việc nhỏ nhặt cho các phi tần. Lúc này, Trịnh Thị đang mang thai Uyển Nhi, còn về chuyện nàng sinh ra như thế nào thì Hạ Từ Hy đã được biết rõ nên không cần nhắc lại. Chỉ là, nàng thấy bản thân mình về sau e sẽ khó giữ được hai chữ "bình yên" trong thâm cung rộng lớn, tịch mịch, đầy thị phi này... Nghĩ đến đây, Hạ Từ Hy đã thấy đau đầu!

Hoa rơi, điểm một vài cánh hoa lên trên sân đình viện. Hôm nay chính là đầy tháng của Thượng Quan Uyển Nhi...

Trịnh Thị sau khi hầu hạ các cung tần xong thì trở về, lúc này trời đã tối, bà bế Hạ Từ Hy lên rồi nhẹ nhàng dẫn nàng ra sân đình Dịch. Hôm nay trăng tròn vời vợi, sáng soi rọi khắp vạn vật muôn phương, một thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, càng làm cho cảnh vật mang một nét thần bí nhưng lại thu hút, tựa bức trang phong cảnh về đêm tuyệt đẹp...

Hạ Từ Hy nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ kêu lên một tiếng "oa" như muốn hỏi bà bế nàng ra đây để làm gì?

Trịnh Thị nghe thấy, liền đưa mắt nhìn xuống nàng, trong đôi mắt của bà lúc này không còn vẻ yếu đuối, nhu nhược thiếu sức sống như ngày đầu nàng nhìn thấy. Giờ đây nó như giọt nước hồ thu trong vắt, lại sáng như hạt ngọc Châu sa quý hiếm. Chỉ là được phủ thêm một lớp nước trong vắt ở trên khoé mắt...Bà đang khóc!

Hạ Từ Hy chấn kinh, Trịnh Thị đang khóc sao? Bình thường thấy bà mạnh mẽ kiên cường trước sóng gió, sẵn sàng đối phó với tất cả sự gây khó gây dễ của các phi tần trong hậu cung, sẵn sàng "thích nghi" với thân phận a hoàn, thậm chí còn làm rất tốt. Nửa đêm về lại chăm lo cho nàng từng chút, đều đó khiến Hạ Từ Hy bỏ qua hình dáng nhu mì, yếu đuối của bà mà cho rằng bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng hôm nay...hoá ra lại không phải là như thế! Bà cũng chỉ là một nữ tử bình thường, vì thế bà cũng sẽ yếu đuối, sợ hãi nhưng chỉ là bà không bộc lộ ra thôi.

Trong đêm, nàng nghe thấy tiếng thở dài thâm trầm của bà...

Trong đêm, nàng nhìn thấy nụ cười chua xót hoà cùng với nước mắt của bà...

Trong đêm, nàng nghe thấy giọng nói đầy suy tư, buồn phiền của bà đối với nàng:

- Lẽ nào con lại là người có thể bình định thiên hạ ư?

Hạ Từ Hy nghe vậy liền thấu nỗi buồn phiền trong lòng bà. Khi mang thai, bà luôn mong mỏi thai nhi trong bụng mình là một bé trai để sau này lớn lên sẽ trở thành một người tài, khôi phục lại Thượng Quan Gia, làm rạng rỡ tổ tiên dưới suối vàng. Nhưng kết quả, giờ đây bà lại hạ sinh ra một đứa bé gái, mọi hy vọng mà bà ôm ấp đều hoá thành tro, dày dưới biển. Nhưng bà đâu biết rằng về sau người con gái này lại có một chỗ đứng không thua kém gì bậc nam nhi trong triều đình, trở thành vị tướng tài ba được sử sách muôn lời khen ngợi. Như vậy Trịnh Thị cũng đã có ngày yên lòng rồi...

Nghĩ đến đây Hạ Từ Hy cũng cảm thấy mừng thay cho bà. Dưới ánh trăng tròn, không hiểu vì sao Hạ Từ Hy lại mỉm cười, nhìn Trịnh Thị gật đầu một cái quả quyết, không hề tư lự...

Năm tháng dần trôi, Hạ Từ Hy cũng dần lớn lên. Cùng "mẫu thân" là Trịnh Thị trở thành a hoàn ở Dịch Đình, lặng lẽ sống những ngày tháng yên bình. Tối đến Trịnh Thị dạy nàng kinh thi, hội hoạ, cầm, kì, đem tất cả tài năng của mình truyền đạt cho nàng. Thật ra trong lịch sử ghi chép nếu là Thượng Quan Uyển Nhi thật thì sẽ học hỏi rất nhanh, nhưng đối với Hạ Từ Hy mà nói là cả một quá trình từ kiếp trước khổ luyện.

Trịnh Thị dạy cho nàng biết chữ nghĩa, Hạ Từ Hy học rất nhanh vì nàng kiếp trước đã biết viết, biết đọc chữ...

Trịnh Thị dạy nàng ngâm thơ, Hạ Từ Hy liền ngâm một bài thơ tứ tuyệt cho bà nghe, vì đơn giản nàng kiếp trước từng tham gia vào tổ chuyên văn của trường, nàng học rất giỏi, ngâm thơ lại hay, nếu không có biến cố thì bây giờ có lẽ nàng không phải làm diễn viên bôi son trét phấn mà sẽ làm một nhà văn nhàn nhạ ngồi ở nhà viết tiểu thuyết...

Trịnh Thị dạy nàng cầm kì, Hạ Từ Hy liền dạo bài "Phượng Hoàn Cầu" cho bà nghe. Vì trước khi được nhận vào vai "Thượng Quan Uyển Nhi" của đời trước, nàng cũng phải bỏ ra tận ba tháng để học đàn tranh không ngừng nghỉ...

Trịnh Thị dạy nàng hội hoạ, Hạ Từ Hy liền vẽ một bức tranh có sông, có núi, có cây, có cảnh sống động tựa như thế giới thiên nhiên đang mở ra trước mắt, huyền ảo say lòng người. Nhưng đằng sau những nét vẽ điêu luyện ấy là những năm tháng ở trường Hạ Từ Hy chăm chỉ luyện tập vẽ tranh thuỷ mặc, đến nỗi hai tay sưng tấy, mất hai tuần mới có thể hồi phục...

Tất cả những nổ lực của nàng đổi lại là sự vui mừng và câu nói hài lòng của Trịnh Thị. Điều này cũng khiến Hạ Từ Hy thở phào nhẹ nhõm, ích ra nàng đã có thể "chạy đua" với lịch sử rằng Thượng Quan Uyển Nhi bộc lộ tài hoa vào năm bốn, năm tuổi. Điều này cũng không ảnh hưởng gì đến lịch sử đời sau. Bởi Hạ Từ Hy rất sợ, sợ chỉ vì một sai lầm nhỏ của nàng mà làm cho những đời sau, sau nữa xảy ra thay đổi, và sẽ không có Hạ Từ Hy ở thế kỉ hai mươi mốt nữa...

Một hôm, sau khi nàng hầu hạ phi tần trở về. Giữa đường gặp hai tỳ nữ đang nói chuyện to nhỏ với nhau. Hạ Từ Hy liền nép mình vào tán cây gần đó để xem. Sau một hồi nàng mới hiểu là họ đang nói chuyện về Võ Tắc Thiên.

"Ta mới vừa nhìn thấy Võ Thái Hậu, người thật đẹp!" - Một tỳ nữ ngồi bên trái nói.

"Đúng, ta còn nghe nói chẳng những đẹp mà còn tài giỏi. Ngươi biết không, người khi trước là một tỳ nữ trong cung nhưng nhờ nhan sắc và tài mạo của mình, người từ chức tỳ nữ nhỏ bé lên chức Tài nhân sau đó là Mị Nương rồi đến hoàng hậu, thái hậu...Ta thật sự rất ngưỡng mộ người!" - Tiểu cô nương ngồi bên phải cũng tán thành, tiếp lời. Giọng điệu rất cung kính.

"..."

"..."

Thế là hai cung nữ kể chuyện về Võ Tắc Thiên cho nhau nghe từ lúc nàng vào cung đến lúc lên chức thái hậu, Hạ Từ Hy gián tiếp nghe thấy tất cả, trong chuyện có những chuyện nàng đã biết nhưng cũng có những chuyện nàng chưa biết vì sách sử sau này không ghi chép lại. Trong lòng không khỏi ngưỡng mộ Võ Hậu tài hoa hơn người, một nữ tử thông tuệ, thấu thiên hiểu địa.

Hạ Từ Hy say mê lắng nghe đến khi hai cung nữ kể hết chuyện về Võ Tắc Thiên, nàng mới ý thức được trời lúc này đã tối tịch. Bèn nhanh chân đi về phòng.

Về đến phòng nghỉ...

Vừa đẩy cửa vào, Hạ Từ Hy đã thấy Trịnh Thị đang ngồi ở trên ghế lo lắng nhìn mình, nghiêm giọng hỏi:

- Uyển Nhi, con đi đâu thế. Sau đến tận khuya mới về?

Hạ Từ Hy không nghỉ ngợi, liền cười rồi chạy đến kéo Trịnh Thị ngồi xuống, thuật lại tất cả câu chuyện cho bà nghe, từ sự việc nàng núp sau tán cây nghe lén đến những câu chuyện về Võ Tắc Thiên đều tỉ mỉ kể. Thỉnh thoáng còn không khỏi nói những câu cảm thán, ca ngợi Võ Hậu. Cứ tưởng sao khi nghe nàng kể, Trịnh Thị sẽ có cùng tâm trạng giống nàng, nhưng nàng sai rồi. Sắc mặt Trịnh Thị khi nảy còn có chút thần sắc nhưng bây giờ liền biến thành tái nhợt...

Phải, Hạ Từ Hy nàng sao lại quên mất Võ Hậu là kẻ thù của Thượng Quan gia...

Thấy Trịnh Thị không có phản ứng gì sau khi nghe nàng kể. Hạ Từ Hy dần dần lo sợ, chỉ gượng cười nói:

- Mẫu thân, người sao thế?

Trịnh Thị lúc này đã sợ đến toát mồ hôi, bà kích động, hai tay run run nắm lấy đôi vai gầy nhỏ của nàng, mang theo lực mạnh khiến Hạ Từ Hy đau điến. Thấy nàng nhăn mặt, Trịnh Thị mới ý thức được động tác của mình mà buông tay. Bà nói:

- Uyển Nhi, từ nay về sau việc gì liên quan đến Võ Hậu con hãy tránh xa ra. Không được dính đến nàng, thấy nàng phải tìm cách không để nàng biết. Con hiểu chưa?

Hạ Từ Hy nhìn bà, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó chỉ thấy Trịnh Thị thở dài rồi phất tay áo ra ngoài, trước lúc đi bà không quên nói với nàng:

- Khuya rồi, con ngủ đi.