Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 367: Mộng? (3)





"Vì sao, vì sao lại như vậy?!"

Hiên Viên Băng hò hét trong lòng, nếu có ai có thể nghe được thanh âm của nàng sẽ biết được nàng đau xót dường nào!

Làm Thánh Nữ, cho tới bây giờ Hiên Viên Băng vốn chưa từng có dao động cảm tình gì, mà người làm nàng dao động nhất định sẽ bị Thánh Giáo xem như địch nhân lớn nhất!

Hiên Viên Băng nhìn khuê phòng của mình, ngoài nàng ra không có bất cứ ai nữa, Diệp Lãng bốn người không biết đã đi đâu, lúc này nàng có điểm muốn khóc, nàng còn cho rằng mình còn đang ở trong mộng.

Ở trong mộng của mình, sau khi nàng ngủ cũng có đôi khi sẽ xuất hiện tại khuê phòng của mình, cũng an an ổn ổn thư thư phục phục nằm trên giường mình! Cũng vì vậy mà nàng có điểm hiểu lầm mình còn đang nằm mơ, cũng phủ định hết thảy nhưng gì xảy ra hôm qua!

"Coi như hết, ít nhất giấc mộng như vậy cũng là mộng đẹp!" Hiên Viên Băng cười khổ lắc đầu, vứt bỏ cái loại cảm giác đau khổ kia đi, phải lạc quan đối đầu với mọi chuyện.

Từ góc độ lạc quan mà nói cho dù hết thảy là mộng cũng tốt, dù sao mình cũng không tổn thất gì, ngược lại còn có một hồi mộng đẹp!

Đây là cảm giác khác nhau khi ở góc độ khác nhau!

Mà Hiên Viên Băng vẫn dùng thái độ lạc quan đi đối mặt, nếu không nàng đã sớm điên mất rồi, cản bản không đợi được đến lúc Diệp Lãng xông vào mộng của nàng.

Theo thói quen dùng ma pháp tẩy trừ thân mình một chút, ở trong mơ, tắm rửa hay không kỳ thật cũng không quan trọng lắm, nhưng nàng lại thích dùng ma pháp thanh lí thân thể mình, thu thập chỉnh tề.

Sau đó, nàng mở cửa, bước ra ngoài vừa chuẩn bị định đi dạo không mục đích...

"Chào Thánh Nữ đại nhân! Giáo Hoàng mời khi nào người tỉnh lại thì đến gặp Giáo Hoàng một lần!" ở cửa phòng, hai Quang Minh Ky Sĩ đang đứng gác, đồng thời hai Quang Minh Ky Sĩ này là nữ kỵ sĩ.

"Ừ... Giáo Hoàng..." Hiên Viên Băng nhất thời còn chưa kịp phản ứng, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

"?!" Đột nhiên nàng có phản ứng, quay đấu lại nhìn hai nữ kỵ sĩ đi theo mình, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và khó tin.

"Các ngươi nói cái gì?"

"Giáo Hoàng mời người đến gặp mặt, đại khái là muốn hỏi xem tình hình của đại nhân!" Nữ kỵ sĩ lại nói.

"Các ngươi là thật tức là ta không phải nằm mơ? Ta đã tỉnh?" Trong hai mắt Hiên Viên Băng lộ ra vẻ vui mừng, người cũng bắt đấu hưng phấn.

"Đúng vậy!" Nữ kỵ sĩ gật đầu, đồng thời trong lòng suy nghĩ nằm mơ cái gì? Chăng lẽ Thánh Nữ đại nhân thật sự giống như trong lời đồn, đầu óc còn có chút không bình thường?

"Nếu ta không nằm mơ, hết thảy là sự thật thì sao tiểu ngu ngốc kia biến mất? Hắn đi đâu rồi?" Hiên Viên Băng có điểm khó chịu, nàng rất không thích việc Diệp Lãng không nói không rằng mà bỏ đi.

Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất lúc này là vấn đề sau, đó là Diệp Lãng đang ở đâu...

"Người hỏi công tử à? Hắn bị mấy vị tiểu thư kéo đi tham gia Bài Vị Tái hắn là tuyển thủ Bài Vị Tái bởi vì trị liệu thân thể cho đại nhân nên đã vắng mặt nửa tháng, không thể tiếp tục vắng mặt được!" Nữ kỵ sĩ hồi đáp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hóa ra không phải biến mất mà là phải đi đánh cái Bài Vị Tái gì gì đấy, khoan khoan, Bài Vị Tái là cái gì? Còn có, đánh ở đâu?

Hiên Viên Băng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi bất quá nàng lại hỏi một vấn đề có điều kỳ quái: "Công tử? Vì sao các ngươi đều quen gọi hắn là công tử?"

Xưng hô của nữ kỵ sĩ làm Hiên Viên Băng cảm thấy kỳ quái lấy thói quen của Thánh Giáo, khi gọi người ngoài đều gọi cả họ tên, trực tiếp gọi công tử làm người ta có cảm giác như cấp dưới vậy!

Đó cũng là vấn đề mà rất nhiều người cảm thấy kỳ quái kể cả thành viên Thánh Giáo, còn có các học viện từ các quốc gia cũng kỳ quái không biết vì sao có một phần thành viên trong Thánh Giáo gọi Diệp Lãng là công tử, dường như rất không thích hợp.

"Kỳ thật chúng ta cũng gọi theo người khác thôi, có lẽ vì trong chúng ta có một ít người quá tôn kính công tử nên gọi hắn như công tử thiếu gia nhà mình vậy! Mà công tử hắn cũng làm người ta cảm thấy rất thân cận nên liền không tự giác gọi như vậy!" Nữ kỵ sĩ nghĩ nghĩ, hồi đáp.

Nói đến xưng hô công tử này của Diệp Lãng, trên cơ bản người của Thánh Giáo đều không rõ vì sao lại như vậy nhưng quen dần là được rồi, hơn nữa quả thật họ cũng cảm thấy xưng hô này rất thích hợp.

"Điều này cũng đúng, hắn quả thật là người như vậy! Đúng rồi, hiện tại hắn tham gia cái gì Bài Vị Tái ấy, cái đó tổ chức ở đâu?" Hiên Viên Băng hỏi.

"Hiện Tại hắn đang ở Quang Minh quyết đấu tràng, Bài Vị Tái chính là Bài Vị Tái giữa các học viện khắp đại lục, mỗi mười năm sẽ có một lần..."

"Điều này không cần phải nói ta biết! Nhưng sao Thánh Giáo lại có hứng thú làm việc này? Quên đi, vấn đề này các ngươi cũng không biết, Ta vào trong đổi bộ quần áo, rửa mặt chải đầu một chút!" Hiên Viên Băng mang theo mĩm cười chạy về phòng.

Nếu đã không phải là mơ thì nên rửa mặt chải đầu, trang điểm lại một chút, đổi một bộ quần áo xinh đẹp một chút, như vậy mới có thể đi gặp người được, đương nhiên người này cũng chỉ là một người nào đó!

Nữ kỵ sĩ vẫn chờ ở bên ngoài làm nữ nhân, cho dù là một nữ kỵ sĩ, các nàng cũng hiểu Hiên Viên Băng đi vào không thể ra nhanh được, ít nhất cũng phải nửa giờ.

Bất quá dường như các nàng đã đoán sai, vì có chút sốt ruột nên Hiên Viên Băng chỉ dùng mười phút, chỉ cần đổi bộ quẩn áo là được rồi, vốn nàng cũng không cần hóa trang, làm Thánh Nữ phải dùng vẻ bề ngoài tự nhiên!

"Ta đi đây!" Hiên Viên Băng vừa đi ra liền chạy về một phía, cũng không chờ hai nữ kỵ sĩ kia.

"Thánh Nữ đại nhân, phòng Giáo Hoàng ở đằng kia,-" Nữ kỵ sĩ chỉ vào hướng ngược lại nói.

"Ta biết là ở bên kia, không cần phải nói!" Hiên Viên Băng cũng không quay đầu lại đáp lời.

"Vậy tại sao người còn đi về phía bên kia?"

"Ta đâu có định đi gặp Giáo Hoàng."

"Người muốn đi đâu?" Tin rằng vần đề này không cần phải hỏi, các nữ kỵ sĩ cũng có thể đoán được, có điều các nàng vẫn cảm thấy có điểm ngoài ý muốn.

Thánh Nữ đại nhân không đi về phía Giáo Hoàng mà lại đi gặp hắn trước, xem ra lời đồn không sai a!

Hiện tại Hiên Viên Băng thật cao hứng, một đường chạy vội về phía Diệp Lãng.

Ở trong Quang Minh quyết đấu tràng, đứng ở trên này, khuôn mặt Diệp Lãng tràn ngập vẻ nghi hoặc.

"Tỷ, vì sao ta phải tham gia trận đấu này, không phải ta ở luyện kim tổ sao?" Đây cũng là chỗ mà Diệp Lãng cảm thấy nghi hoặc, hắn phát hiện khi mình lên sân khấu cũng không phải là một trận đấu luyện kim thuật, thoạt nhìn giống như một trận quần ẩu hơn.

Đây cũng là chuyện thực rõ ràng, đối diện có mấy Vũ Giả Ma Pháp Sư hung thần ác sát đang đứng, trong tay họ xuất hiện ma pháp huyễn lệ, còn có đấu khí khí phách mười phần nữa...

Mà phía bên này còn có Diệp Lam Vũ, Thất công chúa, ngay cả Chân Tiểu Yên nữa!

Trường hợp này tuyệt đối là một hồi quần ẩu!

Tỷ tỷ của ta, ngươi có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì không?