Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 351: Thánh Nữ (1)





Có điều đây chỉ là ý tưởng của bốn Đại Giáo Chủ, Diệp Lam Vũ tam nữ cũng không tính rời khỏi Diệp Lãng, thế giới này còn chưa có ai có thể làm các nàng rời khỏi Diệp Lãng, mà có người có yêu cầu như vậy đều bị các nàng liệt vào danh sách những nhân sĩ không được hoan nghênh.

Mà Diệp Lãng tự nhiên sẽ đứng về phía Diệp Lam Vũ, đây là lý do mà Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ nói là chuyện không có khả năng, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp nhận việc này thôi nếu không chẳng lẽ lại đuổi Diệp Lãng đi sao?

"Các Đại Giáo Chủ đại nhân xin yên tâm, chúng ta sẽ không nói ra..." Thất công chúa không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Đúng vậy, chúng ta chắc là sẽ không đi nói ra, có điều chúng ta cũng không dám cam đoan Diệp Lãng có nói hay không..." Chân Tiểu Yên ở bên cạnh nhỏ giọng tiếp lời, mà lời này cũng đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề.

Đám Đại Giáo Chủ không biết nói gì, nếu Diệp Lãng có nói ra thì họ cũng không làm gì được, chẳng lẽ không nói cho Diệp Lãng thì sao hắn đi cứu Thánh Nữ được.

"Yên tâm, ta cũng sẽ không nói ừ, nếu không có ai hỏi ta!" Diệp Lãng rất là nghiêm túc hứa hẹn, có điều lời hứa của hắn lại làm người ta có cảm giác thực vô lực.

Đó là nếu không có ai hỏi ngươi, vậy tức là nếu có người hỏi thì ngươi sẽ khai hết à?

"Quên đi! Cứ vậy đi đã! Chúng ta vào chính đề thôi!" Đại Giáo Chủ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Sự tình là vậy, lúc trước vì một việc gì đó mà Thánh Nữ bị người đánh cho trọng thương, thương thế nghiêm trọng đến nỗi chúng ta phải dùng Băng Tinh để bảo hộ tánh mạng của nàng."

"Cụ thể một chút..." Diệp Lãng lên tiếng nói, lời ở trên quả thật rất đơn giản, cái này mình cũng sớm đoán được rồi.

"Cụ thể ta không thể nói được, đều là cơ mật, chỉ có thể nói đó là một hồi âm mưu, mà Thánh Nữ lại là vật hy sinh cho âm mưu này!" Đại Giáo Chủ nói.

Diệp Lãng nhíu màv, lại nói: "Cụ thể một chút! Ta chỉ cẩn biết thương thế của Thánh Nữ, nhưng chuyện khác các ngươi có thể giản lược, thậm chí có thể không nói nhưng thương thế phải nói thật rõ ràng cho ta biết!"

"A..." Đám Đại Giáo Chủ cũng bắt đầu chú ý đến dường như mình đã đi đường vòng, lúc trước sợ hãi đám người Diệp Lãng nói chuyện này ra cũng là dư thừa bởi thứ Diệp Lãng cần biết chỉ đơn giản là vậy, không có gì phức tạp cả!

"A cái gì, các ngươi có thể không nói nhưng đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đừng có trách ta!" Diệp Lãng không thèm để ý nói sau đó vuốt khối băng kia, tựa hồ suy nghĩ cái gì, cũng tựa hồ chuẩn bị động thủ.

"Đừng, đừng xằng bậy!" Đại Giáo Chủ hoảng sợ, lập tức một người nhảy ra ngăn Diệp Lãng.

"Trên người nàng có vài vết thương trí mạng, trái tim bị đâm thủng, sau lưng bị chém một đao, mà bụng cũng bị đánh nát, chỗ này mới là chỗ phiền toái nhất, trái tim và đao thương cùng những thương thế khác chúng ta cũng có thể xử lý, có điều chỗ bụng đã bị đánh nát, không có cách nào chữa được! Còn có, có thể nàng còn bị trúng một loại độc dược." Đại Giáo Chủ nói cũng chuẩn xác vẽ ra vị trí bị thương.

Nghe xong ba thiếu nữ đều cảm thấy lạnh cả người, hơn nữa cảm thấy có điểm ghê tởm, thật sự rất thảm!

Cái này cũng khó trách không muốn người ta biết, nếu mọi người biết Thánh Nữ của mình biến thành như vậy thì nhất định sẽ không tiếp thụ được!

Mà tình huống như vậy, tại thời điểm ấy cũng không có biện pháp gì, đừng nói lúc ấy, cho dù là hiện tại cũng không có cách nào, may mà có người quyết định thật nhanh, sử dụng Băng Tinh bảo trụ mạng của Thánh Nữ, nếu không Thánh Nữ này nhất định sẽ chết.

Mà lúc này thần sắc Diệp Lãng cũng thực nghiêm trọng, tình huống này nghiêm trọng hơn hắn tưỏng tượng rất nhiều, cũng là thương thế nghiêm trọng nhất hắn từng thấy.

Nói như vậy tức là thương thế nghiêm trọng như vậy, trước khi Diệp Lãng có thể nhìn thấy thì người cũng đã chết đi, tự nhiên sẽ không thấy rồi.

"Thế nào, có phải thực phiền toái không, nếu không làm được thì cũng không cần vội ít nhất Thánh Nữ còn có thể giữ được tánh mạng mấy trăm năm, đến lúc đó có lẽ có biện pháp a!" Đại Giáo Chủ nhìn thấy biểu tình của Diệp Lãng như vậy liền biết chuyện này cũng rất phiền phức với Diệp Lãng.

Diệp Lãng nhíu mày, đi dạo một vòng quanh khối băng, hắn cười nhẹ nói: "Cũng có điều phiền toái nhưng cũng không phải không có một chút biện pháp gì!"

"Ngươi có biện pháp sao?" Đại Giáo Chủ nhìn thấy Diệp Lãng mĩm cười, lập tức hưng phấn hỏi.

Lúc này dường như đám Đại Giáo Chủ phát hiện nụ cười của Diệp Lãng là tốt đẹp nhất trên thế giới này, vì nó mang đến hy vọng cho họ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bình thường đều là bọn hắn mĩm cười mang đến hy vọng cho người khác, giờ đây Diệp Lãng lại mang đến hy vọng cho bọn hắn, tình huống này làm bọn hắn cảm thấy rất quái lạ. Bất quá cũng không sao cả, chỉ cần có thể cứu được Thánh Nữ thì không thành vấn đề.

"Đúng vậy, chẳng qua có một tỷ lệ nguy hiểm, cũng sẽ có di chứng, ta hy vọng các ngươi suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc có nên tiếp tục tiến hành hay không! Còn ta thì hy vọng có thể tiếp tục, như vậy ta cũng có thể biết rốt cuộc trên người nàng có cái gì mà lại làm ta có cảm giác quen thuộc như vậy." Diệp Lãng nhìn khối băng nói hắn cũng không che dấu ý nghĩ của mình, đó cũng là phong cách của hắn.

"Nguy hiểm, di chứng..."

Hai từ này làm bốn Đại Giáo Chủ chần chờ một chút, có lẽ vì họ đã quen với sự tiện lợi từ Quang Minh ma pháp, quen với cái loại ma pháp không có gì nguy hiểm, không có di chứng rõ ràng này rồi.

Rất nhanh đám Đại Giáo Chủ bắt đầu thương lượng, chuyện này họ đều hy vọng người khác cũng cho mình ý kiến, cần thương lượng mới quyết định được!

"Sao đây, vạn nhất tiểu tử này không trị được cho Băng nhi thì chẳng phải là chúng ta hại nàng sao!"

"Cũng chỉ là vạn nhất thôi, cũng chưa chắc sẽ phát sinh, ta cảm thấy nên đổ một lần!" "Ngươi nói rất đơn giản, đổ một chút, đó là tiểu Băng nhi đấy!"

"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy để nàng nằm trong một khối băng như vậy là chuyện tốt sao? Nếu là ta thì ta thà sớm chết một chút!"

"Cái này..."

"Còn có, cho dù rất nhiều năm sau có biện pháp cứu được tiểu Băng nhi nhưng khi nàng tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có một ai mình quen biết cả, vậy thì khác nào lạc vào một thế giới lạ lẫm? Ngươi cảm thấy nàng sẽ thích ứng sao? Sẽ cao hứng sao? Ta tin rằng nàng thà rằng hiện tại đó một lần còn hơn!"

"Cái này..."

"Ai, hiện tại cho dù tiểu Băng nhi có thể đi ra, khi nàng nhìn thấy đám bạn của mình đã bước vào tuổi trung niên cả mà nàng vẫn còn là một thiếu nữ thanh xuân cũng đã rất khó thích ứng rồi..."

"..."

"Lui một vạn bước mà nói chúng ta cũng không thể để Thánh Nữ mãi nằm trong khối băng được, Thánh Giáo cần Thánh Nữ! Hai mươi mốt năm, đã có người có ý kiến với việc này, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị đi chọn Thánh Nữ mới!"

"Được rồi, đổ một lần đi, chúng ta phải tin tưởng vào năng lực tiểu tử này, không phải lần đầu tiên hắn sáng tạo kỳ tích a!"