Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 331: Ta tin tưởng (2)





Những người này đều hành lễ với vị Quang Minh Kỵ Sĩ kia, cũng một lần nữa chứng minh vị Quang Minh Kỵ Sĩ này rất có địa vị!

Phong Hành nhấc tay nói: "Không cần đa lễ! Các ngươi là người phụ trách điều tra việc này sao?" Khi hắn xác nhận việc này, đồng thời cũng nói cho người khác biết là hắn đúng dịp đi ngang qua thôi.

Mà những người tới mới là người phụ trách chuyện này, bởi cung điện quá lớn nên khi họ điều tra đều tách ra rất xa, mãi đến khi tìm được manh mối mới tụ tập một chỗ.

"Đúng vậy!" Mọi người gật đầu hồi đáp.

"Sao rồi?" Phong Hành rất đơn giản hỏi.

Một Quang Minh Kỵ Sĩ bước ra khỏi hàng nói: "Phong Hành đại nhân trải qua điều tra của chúng ta, tựa hồ cung điện này bị một người phá hủy, nhưng chúng ta cần nhiều hơn thời gian để tra rõ ràng hơn!"

"Ta cũng thu được tin tức tương tự ở đây, một hai người nói thì không thể tùy tiện tin được, mà tất cả mọi người đều nói vậy thì nó lại là chuyện thực không thể phủ nhận!" Phong Hành bình thản nói cũng xoav người về phía Diệp Lãng, lúc này hắn cũng không biết là ai, chỉ biết là phía sau mình.

"Ai..." Phong Hành nhìn về phía gần đó, Ý bảo mọi người chỉ lại một lần nữa, "Là hắn!" Cơ hồ cùng lúc, đông đảo đệ tử đều chỉ về một người - Diệp Lãng! Lúc này, có người đặc biệt cảm thấy vui sướng, nhìn thấy nhiều người của Thánh Giáo đến như vậy thì có thể tưởng tượng được kết quả của Diệp Lãng bi thảm đến dường nào.

Trong lòng của họ rất chờ mong, hơn nữa còn rất hưng phần, bọn họ muốn thấy tên Diệp Lãng "kiêu ngạo" này chịu tội, hơn nữa càng lớn càng tốt!

Mà người có điểm giao tình với Diệp Lãng, người có chút duy trì hắn thì lại không muốn thấy kết quả này, muốn hỗ trợ cũng bất lực, lần này Diệp Lãng lại chọc đến Thánh Thành, là một thế lực không kiêng nể gì ai!

Đột nhiên tất cả mọi người phát hiện Diệp Lãng vẫn bộ dáng như vậy, cái này cũng không kỳ quái, dù sao Diệp Lãng vẫn luôn như thế, hắn không để ý gì nhiều.

Nhưng ngay cả Diệp Lam Vũ Thất công chúa ở bên cạnh cũng vậy, giống như chưa từng phát sinh gì cả, điều này làm người biết họ cảm thấy có điểm nghi hoặc, nhất là ngay cả Chân Tiểu Yên cũng vậy thì càng kỳ quái hơn!

Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa còn có thể nói là gặp qua chuyện lớn quen mặt, không sợ hãi gì nhưng Chân Tiểu Yên Thì không phải người như vậy, nàng là nữ nhân có điều nhát gan một chút, có chuyện gì thì nàng sẽ khẩn trương lo lắng!

Nhưng mà lúc này, ngay cả Chân Tiểu Yên cũng đều biểu hiện thực bình thường thì nhất định có vấn đề.

"Hóa ra là ngươi... Ngươi có biết cung điện này mất bao nhiêu tài lực vật lực mới kiến thành không, hiện tại lại bị ngươi hủy trong chốc lát, ngươi... ngươi... trở về hảo hảo nghĩ lại một chút đi! Mọi người thu thập một chút, tìm chỗ an trí nhưng đệ tử này!" Ngay khi Phong Hành nhìn thấy Diệp Lãng, từ đầu còn thực nghiêm túc, cũng mang một chút phẫn nộ, nhưng rất nhanh liền biến mất, đổi thành kinh ngạc, cuối cùng lại biến thành bất đắc dĩ.

Mọi người không chú ý đến biểu tình phức tạp chuvển đổi liên tục của Phong Hành, bọn họ chỉ há hốc miệng, có điểm không thể tin vào lỗ tai của mình, điều này là thật sao?

Trở về hảo hảo nghĩ lại không phải tương đương buông tha cho Diệp Lãng?

Diệp Lãng "hủy" đi toàn bộ cung điện nhưng lại không bị chút trừng phạt nào, điều này làm người ta cảm thấy rất thật bất khả tư nghị!

Chẳng lẽ Diệp gia có thể ảnh hưởng đến Thánh Thành? Đây là cách đoán của nhưng người biết thân phận Diệp Lãng, nhưng rất nhanh họ phủ quyết ý tưởng này, dù sao Diệp gia chính là Diệp gia, chuyện ngay cả đế quốc cũng không làm được thì Diệp gia cũng vậy. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Được rồi, coi như là Phong Hành đại nhân nói nhầm đi, lời của hắn chưa chắc sẽ bị thủ hạ tiếp thu!

Lúc này có một ít người chỉ có thể nghĩ như vậy, cảm thấy đây là sai lầm của Phong Hành, là sai lầm của một mình hắn, dù sao ai chẳng có lúc sai lầm.

Có điều rất nhanh miệng họ càng mở lớn hơn, đơn giản là -

"Hiểu được! Mọi người làm việc nhanh lên, đừng để người khác cảm thấy Thánh Thành chúng ta thất lễ với khách nhân!" Những Quang Minh Kỵ Sĩ và Quang Minh Thị Vệ Quân khác đều như vậy, nhìn Diệp Lãng một chút, sau đó liền quay đầu đi thu thập tàn cục.

Vốn là chuyện nên khởi binh vấn tội lại không ai làm!

Ta ngất, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ họ không nhìn thấy tiểu tử này sao?

"Êê đứng lại!"

Lúc này có người gọi đám người Quang Minh Kỵ Sĩ lại, mà lúc này rất nhiều người đều cảm thầy bất bình, tuy rằng chuyện này không ảnh hưởng gì nhiều đến họ nhưng Thánh Thảnh đều không nói gì thì họ cũng không quản được.

Những người này gọi thì không có gì kỳ quái nhưng tựa hồ mọi người lại nghe, lại thấy Diệp Lãng lên tiếng gọi, ngoắc mấy người kia lại.

"..."

Rốt cuộc tiểu tử này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn chịu tội? Lúc này đại đa số mọi người đều nghĩ như vậy.

Phong Hành cùng đám quân đội dừng lại, nhưng người khác nói thì họ có thể mặc kệ, nhưng Diệp Lãng mở miệng thì họ không thể không dừng lại. Lúc này trong lòng mọi người thầm nghĩ: Ngươi muốn làm gì đây, chẳng lẽ thực sự muốn chúng ta khởi binh vấn tội mới hài lòng?

Nhìn thấy đám người Phong Hành dừng lại, một số người bắt đầu chỉ trích, rất chính nghĩa chỉ trích. Mà lúc này họ đều cho rằng đám người Phong Hành dừng lại là vì mình, tuyệt đối không nghĩ đến vì Diệp Lãng.

"Phong Hành đại nhân đúng không, vì sao các người không trừng phạt hắn? Chẳng lẽ hành vi tổn hại Thánh Thành là có thể tha thứ sao?" Lúc này, đại biểu chính nghĩa, Ái Đức Hoa tiên sinh xuất hiện, chỉ thấy hắn lôi kéo tay Tạp Toa, một bộ dáng ta không sợ cường quyền.

Lúc này trên người Ái Đức Hoa tựa hồ có ánh sáng lóe ra, làm rất nhiều người mê muội hắn.

"Hành vi tổn hại Thánh Thành là không thể tha thứ, chúng ta sẽ sử dụng trừng phạt nghiêm khắc nhất!" Phong Hành nhíu mày, hồi đáp.

"Nếu vậy thì hành vi phạm tội này của hắn vì sao các ngươi lại mặc kệ, giống như không nhìn thấy vậy?" Ái Đức Hoa Tiếp tục chất vấn, lúc này hắn cảm thấy như mình trở thành anh hùng vậy.

"Ngươi nói ai?" Lúc này Phong Hành chỉ có thể bất đắc dĩ giả vờ hồ đồ.

"Hắn nói ta đấy, dường như ta cũng không phải trong suốt, chẳng lẽ các ngươi đều không thấy sao?" Lúc này Diệp Lãng chủ động xuất hiện, làm cho mình trở thành cái đích để người khác chỉ trích.

"... Diệp Lãng, ngươi còn một ít giác ngộ đấy, biết đứng ra gánh vác trách nhiệm!" Ái Đức Hoa nhìn Diệp Lãng, gật đầu, tựa hồ có điềm đồng ý hành động của Diệp Lãng.

"Gánh vác trách nhiệm? Ta chỉ muốn nói cho rõ ràng, các ngươi quả thật rất nhàm chán." Diệp Lãng khẽ nhíu mày, có chút phản cảm nói.