Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 280: Mơ hồ thần y (3)





Mà mấy vấn đề này đều là khi họ thảo luận về ôn dịch, thuận tiện thảo luận thêm thôi, cũng có quan hệ đến trận ôn dịch này.

Dù sao chuyện trọng yếu nhất hiện nay là làm sao để trị liệu trận ôn dịch này, những chuyện khác tạm thời đứng qua một bên đi, nếu vì những chuyện khác mà trì hoàn chữa bệnh thì bọn họ sẽ là tội nhân thiên cổ mất.

Bởi vậy bọn họ đều chịu đựng hết sức không hỏi những vần đề khác bởi họ sợ quấy rầy suy nghĩ của Diệp Lãng.

Mà tin rằng sau khi sự tình lần này chấm dứt, bọn họ nhất định sẽ nhìn chằm chằm Diệp Lãng, tóm lấy hắn mà nói chuyện dài dài.

Trải qua luyện chế của luyện kim thuật, dược phẩm thành hình rất nhanh, không cần cái gì mà cũng bảy tuần bốn mươi chín ngày, cũng không cần năm sáu giờ gì cả, vẻn vẹn chỉ một giờ là xong.

Mà đây cũng chính là chỗ lợi hại của luyện kim thuật, ưu thế so với luyện đan thuật rất rõ ràng.

Đương nhiên những công đoạn trung gian không hề đơn giản, các bước đi rất phức tạp, rườm rà, nếu không phải Diệp Làng có kỹ thuật cường hãn, đổi thành những Y Sư này, ít nhất cũng phải ba giờ mới hoàn thành được.

Mà đống dược liệu vài mét vuông lại bị luyện thành chừng một cái hộp, ở trong có gần trăm viên thuốc.

"Tốt lắm, hoàn thành!" Diệp Lãng cầm thuốc, đi đến bên cạnh một người bệnh nặng, cho hắn ăn một viên thuốc, sau đó thi châm bắt mạch.

Thi châm chính là để dược hiệu tiêu thụ nhanh hơn một chút chứ không phải muốn uống thuốc này vào phải thi châm mới có hiệu quả.

Đối với việc thi châm, những người khác vẫn rất ngạc nhiên, không hiểu Diệp Lãng đang làm gì, vì sao lại dùng châm đi đâm người.

Về điểm này, Diệp Lãng chỉ trả lời đây là một loại kích thích, có thể kích thích tiềm năng của con người, các ngươi cũng có thể thử một lần.

Kết quả là, có người thật sự đi thử, cắm châm lên người mình, cắm trên chính mình mới có thể tường tận hiểu rõ được sự tình, mà những người từng cắm qua đều khẳng định lời Diệp Lãng, đây thật sự là một loại kích thích, kích thích tiềm năng của con người.

Rất đau đớn, con mẹ nó cái này còn không phải kích thích sao, kích thích tiềm năng của ta bộc phát, rất muốn đi đánh người.

Diệp Lãng không muốn đi dạy châm cứu cho những người này, không phải hắn tàng tư mà hắn cảm thấy thực phiền toái châm cứu thuật liên lụy đến rất nhiều thứ, chờ bọn hắn hiểu được thì chắc cũng đã già rồi sao lại phiền phức như vậy.

Hơn nữa, những thứ không thuộc về thế giới này thì cứ để nó biến mất theo mình a, thế giới này có quy luật phát triền của riêng nó, có hệ thống riêng của nó, đột nhiên xuất hiện nhiều thứ khác cũng không phải chuyện tốt.

Được rồi, nói thật ra ta có điểm ích kỷ, ta không muốn dạy người khác...

Diệp Lãng tiếp tục bắt mạch, xem xét tình huống người bệnh, quan sát xem dược hiệu có thành công hay không.

Mọi người thấy Diệp Lãng bắt mạch, tuy không biết vì sao Diệp Lãng muốn cầm tay người khác, bọn họ cũng không hiểu bắt mạch, mà Diệp Lãng cũng không giải thích rõ.

Tuy không biết nhưng bọn họ có thể khẳng định Diệp Lãng có thể dùng phương thức này để hiểu rõ mọi thứ, mà giờ bọn họ đều khẩn trương chờ đại, cầu nguyện trời cao cho lần này thành công.

Không chỉ là những Y Sư này, người bệnh gần đó, tất cả những người trong Thánh Thành, kể cả nhân viên thần chức trong đó đều cầu nguyện, cầu nguyện Diệp Lãng có thể hoàn thành chuyện khó có thể hoàn thành này.

Giờ khắc này mọi người đều lâm vào khẩn trương chờ đợi, chờ đợi đáp án kia...

Đồng thời nguyên nhân những người bệnh gần Diệp Lãng hy vọng thành công, đầu tiên không phải vì tánh mạng mình mà là vì thân thể Diệp Lãng, bọn họ không muốn Diệp Lãng tiếp tục mệt nhọc vì mình.

Đơn giản là, trong mấy ngày này Diệp Lãng vẫn chưa từng nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thân thể của hắn sẽ không chịu nổi.

Sau khi chờ đợi thật lâu, thật lâu, rốt cục Diệp Lãng cũng nói ra hai chữ -

"Thành công!"

"Hô..." Đầu tiên là mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi... Tiếp theo mới là — "A, à..."

Hoan hô thật lớn —

"Thành công!" "Chúng ta thành công!" "Công tử thành công!"

Tiếng hoan hô phát tán ra bốn phía, rất nhanh đã lan tràn đến dân chạy nạn doanh, cũng lan tràn về phía Thánh Thành, lúc này mọi người đều hoan hô, hoan hô vì tánh mạng bảy tám vạn người, hoan hô vì Diệp Lãng đã sáng tạo nên kỳ tích.

Vào giờ khắc này, toàn bộ thiên địa như vui hoan lên.

Vào giờ khắc này, mọi người đều bỏ lại chuyện đang làm, đi đến chỗ luyện kim trận Diệp Lãng, yên lặng ủng hộ thiếu niên sáng tạo nên kỳ tích này.

"Diệp Lãng, chẳng lẽ là bại gia tử của Diệp gia kia à, đã sớm nghe nói hắn là một luyện kim luyện kim thiên tài, không thể tường được hắn còn là một luyện kim thuật sĩ có y thuật cao minh như vậv, quả thật là một chức nghiệp đáng sợ, có điều không có bao nhiêu người có thể phát dương quang đại chức nghiệp này," Trên Thánh Sơn, một lão nhân râu bạc vuốt râu của mình, nhìn dưới chân núi nói.

"Có lẽ, chúng ta có thể để hắn đến xem Thánh Nữ của chúng ta, có lẽ hắn có biện pháp cứu nàng..." Bên cạnh lão nhân này có một lão nhân râu bạc khác cũng lớn tuổi ngang ngang như vậy, ngay cả quần áo của hai người cũng không khác biệt lắm.

Mà quần áo của hai lão nhân này đều làm cho toàn bộ thành viên Thánh Giáo lâm vào sùng kính...

"Các ngươi luyện dược ra, chia cho mọi người, cũng cho những người ở ngoài một viên dự phòng, bản thân mình cũng ăn một viên cho chắc, ta đi tìm một chỗ ngủ trước đây, quá mệt mỏi," Diệp Lãng đưa thuốc cho A Nhĩ Văn, để hắn đi hỗ trợ chia thuốc.

Tin tưởng chuyện sau đó không cần Diệp Lãng lo nữa, tất cả những người ở đây đều có thể hỗ trợ, những dân chạy nạn này bây giờ cũng đã có một loại tự giác, đó là chính mình cũng phải tự cố gắng. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

"Công tử, người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ thu phục chuyện ở đây, bên ngoài đã chuẩn bị xe ngựa tốt nhất, sẽ đưa ngươi đến khách điếm tốt nhất..." "Không cần, ta ngủ ngay đây..."

Trong lúc nói Diệp Lãng cũng đã đi vào một cái lều trại ngủ, lều trại này là A Nhĩ Văn chuẩn bị cho Diệp Lãng, hắn chuẩn bị để Diệp Lãng có thể tùy thời nghỉ ngơi, nhưng đến tận lúc này Diệp Lãng mới sử dụng nó.

Lúc này mọi người phát hiện một việc, tiểu Nhị cũng tiến vào lều trại theo hắn...

Tiểu Nhị cũng là một đối tượng làm mọi người cảm thấy mê hoặc, một cô gái hoàn mỹ đến tận cùng, cả người không tìm ra được chút tỳ vết nào, nhưng bữa giờ lại không nói gì, không ăn gì, chỉ làm bạn bên cạnh Diệp Lãng.

Điều này làm mọi người cảm thấy hạnh phúc giùm Diệp Lãng, trong lòng hâm mộ rất nhiều.

Nếu bọn họ biết tiểu Nhị là một con rối thì không biết sẽ nghĩ sao? Có lẽ bọn họ cảm thấy là con rối cũng vậy, thậm chí sẽ tốt hơn một chút, bởi nếu là con rối thì sẽ vẫn làm bạn ngươi, cả đời sẽ không rời đi.

Có một khôi lỗi thiếu nữ như vậy cũng làm rất nhiều người hâm mộ,

Sẽ không làm phiền ngươi, sẽ vẫn lẳng lặng theo ngươi, vĩnh viễn, vĩnh viễn...