Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 277: Ôn dịch (3)





Đồng thời Thánh Thành cũng phát ra cảnh báo ôn dịch với Ngả Lạp Đế Quốc, để Ngả Lạp Đế Quốc chú ý tình huống dân chạy nạn, đồng thời cũng để Ngả Lạp Đế Quốc đưa vật tư đến đây, đây chính là con dân của Ngả Lạp.

Sau khi Ngả Lạp Đế Quốc thu được cảnh báo, trước tiên để ý nhưng nơi khác, phát hiện tình huống ôn dịch cũng không phát sinh ở nơi khác, điểm bùng nổ chỉ có ở Thánh Thành đương nhiên bọn họ cũng không thả lỏng cảnh giác.

Mà sau đó, bọn họ liền phái người đưa vật tư đến, chẳng qua có thêm Diệp Lãng đến nên cũng không phải vội.

Bởi vì sự tình điền biến đáng sợ như vậy nên nhưng người này tuyệt đối sẽ không để người ta tùy tiện ra ngoài Diệp Lãng xuất hiện tự nhiên sẽ biến thành tiêu điểm.

"Cái này..." A Nhĩ Văn không trả lời bởi hắn cảm thấy nếu Diệp Lãng muốn đi thì hắn cao hứng còn không kịp, vì sao phải ngăn cản.

Lúc này Diệp Lãng không thèm để ý nói: "Yên tâm, chúng ta sẽ không ra ngoài đâu, ta sẽ tra ra đây là bệnh gì!"

Lúc này mọi người nhìn thấy Diệp Lãng vẫn nắm tay người bệnh, hắn còn đang bắt mạch, điều tra.

"Chỉ bằng ngươi thì có thể tra ra cái gì, lão sư ta tra xét nhiều ngày như vậy cũng không ra, ngươi mới đến có một hồi ngươi nghĩ mình là ai?" Cách đó không xa, một Y Sư khinh thường nói.

"Ta à? Ta gọi là Diệp Lãng," Diệp Lãng hồi đáp, tựa hồ hắn nghĩ rằng đối phương hỏi tên mình.

Mọi người trầm mặc.

Vốn bọn họ sẽ tiếp tục nói chuyện, nhưng vừa lúc đó đã xảy ra một vìệc, một cái tín hiệu khẩn cấp làm nhưng người này đều chạy về phía cửa.

Không chỉ là nhưng người này, tất cả nhưng thành viên Thánh Giáo trong kết giới đều ném chuyện trên tay xuống, bắt đầu tụ tập về phía cửa khẩu.

Tình huống này làm mọi người chú ý đến, đều không rõ chuyện gì xảy ra, Diệp Lãng cũng không khỏi đi chú ý một chút bởi hắn thấy người bệnh cũng tò mò đi theo.

Rất nhanh, đáp án này đã xuất hiện trước mắt mọi người, những người này bắt đầu lui lại.

"Bọn họ đã bỏ chúng ta!"

Trong nháy mắt, trong kết giới tràn ngập tiếng kêu gào tương tự, toàn bộ trường hợp sôi trào lên.

Tuy rằng bọn họ đã sớm dự đoán sẽ phát sinh chuyện như vậy, nhưng không nghĩ đến thật sự đã xảy ra, lúc này bọn họ phát hiện mình không thể tiếp thụ sự thực này. Chẳng lẽ mình phải ở đây chờ chết sao? "Không, đừng ném chúng ta lại đây," Những người bệnh còn có thể di động cũng đi về phía cửa...

"Mọi người yên lặng một chút," Lúc này, một nhân vìên thần chức hô, thanh âm mang theo một cỗ uy nghiêm thần thánh. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Tên này hẳn là một thần côn," Diệp Lãng nói với A Nhĩ Văn.

"Ừ." A Nhĩ Văn tỏ vẻ đồng ý.

Lý do rất đơn giản, vì hắn vừa nói chuyện làm toàn trường yên tĩnh lại, thực rõ ràng đây là chuyện hắn tinh thông.

Mà tiếp đó, thần côn bắt đầu lừa người, nói Thánh Giáo vô cùng vĩ đại sau đó nói những người nhiễm bệnh bị cách ly này đều là anh hùng làm người ta sôi trào nhiệt huyết.

Sau đó hắn nói những người này sẽ rút khỏi nhưng sẽ không bỏ mặc những người bệnh bị cách ly, sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp, mong mọi người kiên nhẫn chờ.

Không nói ở đây có một ít vốn là giáo đồ, cho dù không phải cũng bị thần côn này lừa cho đẩu óc quay cuồng, bây giờ có bảo bọn họ đi chết bọn họ cũng nguyện ý.

Thần côn này nói chừng nửa tiếng mới xong, thành vìên Thánh Giáo bắt đầu rút khỏi, mà những người bị nhiễm bệnh thậm chí còn vui vẻ đưa tiền.

Giờ khắc này, A Nhĩ Văn xem như hiểu được, hóa ra ngôn ngữ có uy lực mạnh như vậy, quả thực có tính sát thương hơn bất kỳ loại vũ khí nào, mà nhân tộc lại có thể phát huy loại vũ khí này đến tận cùng.

"Thần côn, ngươi khoan đi đã, những người bị nhiễm bệnh của các ngươi ở đâu rồi?" Diệp Lãng hô.

"Cái gì mà người bị nhiễm bệnh, ngươi đang nói cái gì?" Thần côn ngừng lại, lúc này hắn cũng đã quên trách cứ vìệc Diệp Lãng gọi hắn là thần côn.

"Nếu không phải các ngươi bị nhiễm bệnh thì sao đột nhiên lại rời đi? Mau nói cho ta biết ờ đâu, ta muốn nhìn tình huống của hắn, người vừa nhiễm bệnh sẽ dễ điều tra ra nguyên nhân hơn," Diệp Lăng trực tiếp nói ra mong muốn bản thân.

Mà lời Diệp Lãng cũng làm thần côn biến sắc, vừa rồi hắn không nói đến nguyên nhân này vì sợ những người này hiểu rằng mình bị vứt bỏ, vì trong đám Y Sư bắt đẩu có người bị nhiễm bệnh cho nên tất cả đều buông tha cho, ít nhất trước khi có biện pháp phòng bị tốt thì họ sẽ không quay lại.

"Không có chuyện này, chúng ta chỉ là..." Thần côn đang muốn nói gì đó nhưng bị Diệp Lãng đánh gãy.

"Đừng nói láo với ta, nếu ngươi lấy tánh mạng mấy vạn người ra giỡn, ta sẽ cho toàn bộ Thánh Thành tràn ngập ôn dịch, đừng nghi ngờ ta có làm được hay không," Thanh âm Diệp Lãng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, như một cây đao đặt trên cổ thần côn kia.

Sắc mặt thẩn côn hơi tái lại, sau đó làm một việc – trốn tránh.

Lúc này người của Thánh Thành cũng đã ly khai mà thần côn này đang ở ngay cửa, hắn lui ra ngoài sau đó hô lên với đám luyện kim thuật sĩ, "Đóng cửa!" "Không!"

Lúc này người ở trong đã hiểu được, loại ôn dịch này quá lợi hại làm cho nhưng Y Sư kia cũng bị lây nhiễm, đám Y Sư đã buông tha, Thánh Thành cũng buông tay rồi.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể ở trong này chờ chết.

Bọn họ tụ tập ở cửa, quát to về phía bên ngoài tuy kết giới này ngăn cách không gian nhưng không ngăn cách được thanh âm, thanh âm ở trong vẫn rất rõ ràng truyền ra ngoài.

Đám Y Sư bèn ngoài đều có điểm không đành lòng quay đầu đi, không khỏi rơi lệ vì những người ở trong.

Có lẽ chính những giọt lệ này đã cứu bọn họ, làm Diệp Lãng cảm thấy họ vẫn còn lương tâm, bây giờ mọi người đều sợ chết, càng sợ chết không có chút giá trị nào.

Đến tận bây giờ những người này vẫn còn không tìm ra được biện pháp, đã mất đi tin tưởng.

Diệp Lãng đi đến trước cửa, la lớn lên: "Đều lui ra sau đi, bản thiếu gia còn ở đây, các ngươi còn không dễ dàng chết như vậy được."

Mọi người ngẩn ngơ, đều nhìn về phía Diệp Lãng, không rõ thiếu niên mang mặt nạ đạo phỉ này rốt cục là thần thánh phương nào mà cũng dám nói như vậy, ngay cả người của Thánh Thành cũng không có cách gì, hắn được không đấy?

"Ngươi... Ngươi có thể trị cho chúng ta sao?" Có người nhìn Diệp Lãng, yếu ớt hỏi, đây là hi vọng cuối cùng của họ.

"Có thể, chỉ là vấn đề thời gian thôi đều ra phía sau đi, ta còn có chuyện muốn nói với thần côn này," Diệp Lãng gật đầu, cấp cho mọi người một cây rơm rạ cứu mạng, lúc này cho dù Diệp Lãng không làm được cũng làm bọn họ an tâm lại.

Vì vậy những người này thực nghe lời đi về phía sau, để Diệp Lãng đi vào cửa, đối thoại với thần côn ở ngoài.