Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 274: A Nhĩ Văn (3)





"Công tử, có điểm kỳ quái hình như Thánh Thành không để bọn họ đi vào, tình huống này khác ngày trước, trước kia Thánh Thành đều để dân chạy nạn đi vào, cho dù là mấy chục vạn người cũng vậy," Chuyện như lời A Nhĩ Văn không phải là truyền thuyết mà là sự thật. Trước kia quả thật Thánh Thành là như vậy, dù nhiều người hơn nữa cũng sẽ để người ta đi vào, chỉ riêng lần này lại khác.

Bởi vậy chắc chắn có nguyên nhân.

Mà cái "Thánh Thành" trong lời mọi người này kỳ thật chỉ là vài cái thành nhỏ ờ phía dưới thôi bất quá mọi người đều quy nó về Thánh Thành cả, xem như Thánh Thành ngoại vi, về phần trong Thánh Thành thì ngay cả giáo đồ cũng không được vào chứ đừng nói dân chạy nạn.

"Không chỉ như vậy, ờ trong này còn có một số người của Thánh Thành," Một người quan sát tốt phát hiện trong luyện kim trận còn có giáo đồ của Thánh Thành, thậm chí có một số nhân viên thần chức cũng bị cách ly.

"Nếu ta đoán không sai thì ở đây có một đợt ôn dịch," Diệp Lãng nhíu mày lại, lãnh đạm nói.

"Ôn dịch?!" Mọi người kinh hô, cái này là một từ ngữ thật đáng sợ, là thứ mà mọi người không muốn nghe đến.

"Đúng vậy, lần này trong đám dân chạy nạn mang theo một loại bệnh truyền nhiễm không biết tên, ngay cả Thánh Liệu Thuật của Thánh Giáo chúng ta cũng bó tay, mà Y Sư của chúng ta vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp," Lúc này một đội nhân mã xuất hiện trước mặt đám người Diệp Lãng, bọn họ mặc đồ phòng hộ màu trắng, mang khẩu trang.

Luyện kim thuật sĩ trên đại lục này có tri thức rất cao, bọn họ biết phải phòng hộ, sẽ dạy người làm sao để phòng hộ tật bệnh, mà sự phòng hộ của họ càng tốt hơn thế giới kia, trong đồ phòng hộ và khẩu trang đều có tinh lọc luyện kim trận.

"Còn chưa điều tra ra? Ta đi xem thử," Diệp Lãng nhíu mày lại, nhìn thấy cái này thì sao hắn có thể mặc kệ đây?

"Ngươi đi vào?! Hay là không nên, nếu các ngươi không bị ôn dịch thì tốt nhất nên rời đi nơi này, nếu không đến lúc đó bị lây bệnh đến thì phiền toái đấy," Đám nhân viên phòng hộ tật bệnh kia ngây người ra một chút, sau đó nói.

Bọn họ nhìn thấy bộ dáng Diệp Lãng thật giống như một quý công tử, quý công tử như vậy nhất định sẽ cảm thấy ôn dịch rất thú vị, không biết sự đáng sợ của nó, nếu đi vào thì chắc chắn sẽ bị cuốn vào. Đối với những công tử quần áo lụa là không biết nặng nhẹ này, vốn cũng nên cho bọn hắn tiếp thụ một ít giáo huấn, nhưng cái giáo huấn này lớn quá nên họ mở lời nhắc nhở.

Bọn họ lại không biết nếu Diệp Lãng mà quản chuyện này thì đợt ôn dịch này có rất lớn tỷ lệ được giải quyết, người bị nhiễm bệnh sẽ được cứu.

"Đúng vậy, công tử, ôn dịch không phải nói giỡn, người không nên đi vào làm gì, Thánh Thành có những Y Sư tốt nhất đại lục, nếu bọn họ không có cách gì thì người khác cũng không có à," A Nhĩ Văn có chút khẩn trương nói.

Đúng như lời A Nhĩ Văn, nếu trên đại lục này có bệnh mà ngay cả Thánh Thành cũng không làm được gì thì những người khác cũng vậy! Trong Thánh Thành chẳng những tụ tập Y Sư tốt nhất mà còn những Ma Pháp Sư Quang Minh Hệ nữa.

Người có thuộc tính Quang Minh Hệ, trên cơ bản sau khi bị phát hiện liền lập tức bị đưa đến Thánh Thành, mà người có thuộc tính này thì quả thật rất rất ít nên tất cả những ai có thuộc tính này đều trở thành nhân viên thần chức. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trên đại lục này, có thể trở thành nhân viên thần chức của Thánh Thành là một loại quang vinh, dù là quý tộc cũng không ngoại lệ. Trên thực tế, cho dù là hoàng tộc cũng sẽ lo lắng việc này, bọn họ vẫn sẽ để công chúa vương tử đi, bởi vì như thế sẽ làm bọn họ nở mày nở mặt hơn rất nhiều. Hơn nữa Thánh Giáo là một thế lực không thuộc về bất cứ quốc gia nào.

Trước tiên cứ mặc kệ mấy cái này, năng lực trị liệu của Quang Minh Hệ vẫn luôn là cực mạnh, mà người có thuộc tính Quang Minh Hệ tự nhiên cũng trở thành Ma Pháp Sư chữa thương cực mạnh, Thánh Giáo cũng trở thành một cơ cấu chữa bệnh cực mạnh trên đại lục.

Cũng vì vậy mà tất cả những người có kỳ nan tạp chứng đều đến đây cầu y bởi nơi này là hi vọng cuối cùng của họ.

"Yên tâm, ta sẽ không bị lây bệnh," Diệp Lãng khoát tay, hắn cũng không để ý việc y thuật Thánh Thành có phải cao nhất hay không, không để ý xem y thuật của mình có phải cao hơn bọn hắn hay không, hắn vẻn vẹn chỉ dùng thân phận thầy thuốc đi xem mà thôi.

Cho dù là một thầy thuốc có y thuật thực bình thường, vì người bệnh hết sức mình cũng là chuyện bình thường, cũng là bổn phận của một thẩy thuốc, nhất là dưới tình huống như vậy, cố gắng một chút cũng tốt.

Đương nhiên, đã là thầy thuốc thì ngàn vạn lần không nên đánh giá cao năng lực của mình, không được đánh giá sai bệnh tình của người bệnh, rõ ràng không thể chữa được thì không nên miễn cường, rõ ràng sai thì không nên nói mình đúng.

"Công tử, cái này chưa chắc đâu, vạn nhất có chuyện gì thì khổ, ngươi cũng không giúp được gì thì cần gì phải tới," A Nhĩ Văn nói.

Tuy đám người A Nhĩ Văn biết Diệp Lãng biết y thuật, nhưng bọn hắn cho rằng y thuật Diệp Lãng thuộc loại bình thường, so với chuyên nghiệp như Thánh Thành thì kém hơn rất nhiều.

Bởi vậy Diệp Lãng có đi cũng không hỗ trợ được gì!

Trên thực tế, cho dù đám người A Nhĩ Văn biết Diệp Lãng có năng lực đi nữa cũng sẽ ngăn cản lại, để Diệp Lãng suy nghĩ kỹ càng đã. Vì cứu người mà lây bệnh nguy hiểm thì rốt cục có đáng hay không?

Vấn đề này cũng là vấn đề rất nhiều người đang suy nghĩ.

Đám Y Sư và Quang Minh Ma Pháp Sư của Thánh Thành không phải toàn bộ đều đến đây, tuy nói rằng không cần phải toàn bộ xuất động, nhưng ít nhiều cũng vì họ nghĩ không muốn mạo hiểm.

Mặc dù Y Sư chữa bệnh, nhưng không ai muốn trở thành người bệnh. Vì cứu người mà làm mình bị nhiễm bệnh, thậm chí tử vong, tin rằng không có mấy Y Sư nguyện ý, đó cũng là thường tình thôi không ai lại cảm thấy có vấn đề gì trong đó.

Đây cũng là vì sao mà đám Y Sư đang ở trong luvện kim trận lại nhận được sự tôn trọng của mọi người bởi bọn họ không để ý đến tánh mạng của mình.

"Dù không giúp được gì nhưng có thể làm hết sức mình mà! Không sao cả, đừng cản ta, ta sẽ giải quyét rất nhanh thôi," Diệp Lãng nhìn phía trước nói.

Lúc này A Nhĩ Vãn còn muốn nói gì đó, nhưng hắn chưa kịp nói thì đã có người thay hắn ngăn cản Diệp Lãng, đó là nhân viên Thánh Thành.

"Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta nghĩ ngươi nên nghe lời hắn, nên suy nghĩ cho an toàn của ngươi, nên ở tại đây đừng cử động, quan trọng nhất là, ngươi có đi cũng vô dụng thôi!"

Nhân viên Thánh Thành có chút khinh thị Diệp Lãng, không tiếp thụ việc Diệp Lãng có điều trợ giúp với việc này.

"Ta hữu dụng, ta biết y thuật!" Diệp Lãng nói ra một sự thật, có điều lời nói thật này lại không được những người đó tin tưởng.

"Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn đi thì chúng ta cũng không ngăn cản nữa, thêm một người cũng không tính là nhiều!" Nhân viên Thánh Thành kia nhíu mày lại nói.

Loại công tử này thật sự phiền thật, nói thế nào cũng không nghe. Nếu hắn kiên trì như vậy thì để cho hắn đi thôi mạng là của hắn, người khác không có quyền lợi ngăn cản!