Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 270: Ăn mì (2)





Một người có thể chỉến thắng đối thủ hay không thì không phải chỉ nhìn thực lực, còn phải xem ở trí tuệ, ý chí chiến đấu nữa.

Trí tuệ thì không cần phải nói ở phương diện ý chí chiến đấu thôi thì đội trưởng xưng vương xưng bá đã lâu nơi này chắc chắn thua một bậc.

Chẳng qua lúc này bên cạnh Diệp Lãng không có Thất ca, cũng không có Diệp Lam Vũ, không có ai cả, chỉ có một đám dân chạy nạn không có chỉ số vũ lực thì hắn nên ứng phó ra sao đây?

Diệp Lãng không hề động, phải nói là không di động thân thể chứ, chỗ khác vẫn đang động, chẳng hạn như tay hắn, miệng hắn...

Hắn vẫn đang ăn mì...

Dưới tình huống đội trưởng phát ra đấu khí mãnh liệt như vậy, công kích về phía hắn mà hắn vẫn còn đang ăn mì, cái này không chỉ làm người ta chảy mồ hôi lạnh giùm hắn mà còn hô to trong lòng "Xong rồi xong rồi..."

"Công tử..." Đám dân chạy nạn lo lắng hô to, mà bọn họ hoàn toàn không thể tơi gần, đấu khí của đội trưởng đã bức lui hết bọn hắn.

Vào giờ khắc này, có một số người tựa hồ không đành lòng nhìn thấy Diệp Lãng bị đánh thành mảnh nhỏ, quay đầu ra sau hoặc nhắm hai mắt lại. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

"Sụt sụt..." Thanh âm ăn mì của Diệp Lãng vẫn tiếp tục vang lên.

"Uống..."

Đội trưởng hét lớn một tiếng, cả người bị đấu khí bọc lại như một quả cầu hoa lệ, một quyền oanh về phía Diệp Lãng, gần trong gang tấc...

"Sụt sụt..." Âm thanh ăn mì...

"Phanh!" Một tiếng va chạm nặng nề vang lên.

"A..." Một âm thanh hét thảm.

Giờ khắc này, những người nhắm mắt quay đầu đều tưởng Diệp Lãng bị đánh bay, trong lòng đều có chút không đành lòng, cũng hô lo đáng tiếc, thiếu niên này thoạt nhìn rất tốt nha, cứ như vậy đi đời thì thật sự là đáng tiếc.

Có điều rất nhanh sau đó, không đành lòng của mọi người đã biến thành nghi hoặc vì loại thanh âm kia lại vang lên.

"Sụt sụt..."

Đây không phải là thanh âm ăn mì của thiếu niên kia sao? Sao vẫn còn tiếp tục, chẳng lẽ ác bá kia đoạt mì ăn? Cái này hình như không thể a!

Kết quả là, những người này quay đầu, mở mắt, nhìn về phía Diệp Lãng. Giờ khắc này bọn họ đều ngây dại ra, giống như những người đang nhìn chằm chằm vậy, đều trọn mắt há hốc mồm.

"Cái này rốt cuộc là chuyện gì? Đội trưởng đâu?"

Những người bỏ qua đoạn hình ảnh này phải đi hỏi người khác, mà những người nhìn thấy ngơ ngác nói ra một sự thật mà bất luận ai cũng không thể tin được.

"Đội trưởng bị đánh bay, ngay thời khắc cuối cùng, nữ hài tử cực kỳ xinh đẹp kia đột nhiên đánh ra một quyền, oanh đội trưởng bay ra ngoài."

Đây là đáp án của đại bộ phận, tuy rằng lời lẽ biểu đạt có khác nhau đôi chút, nhưng ý tứ đều giống nhau, đó là tiểu Nhị đang đứng trước mặt Diệp Lãng dùng một quyền oanh bay đội trưởng.

"Hóa ra nàng lợi hại như vậy, chẳng trách công tử dám đi một mình." Đám dân chạy nạn lúc này đã hiểu ra.

Mà đội trưởng kia cũng quá xui- hắn không thèm nhìn đến Tiểu Nhị bên cạnh Diệp Lãng, đồng thời cũng mắc rất nhiều sai lẩm! Có lẽ vì hắn ở dưới đáy giếng lâu lắm, quen tự cao tự đại rồi nên hoàn toàn khinh thị đối thủ.

Kỳ thật cho dù không có tiểu Nhị, Diệp Lãng bắn một phát cũng như thế, nhưng mà hắn đang ăn mỳs không rảnh tay, hơn nữa hắn dùng súng với dùng tiểu Nhị cũng như nhau cả, Tiểu Nhị còn tiện hơn rất nhiều nữa cơ.

Lần này làm Diệp Lãng đánh giá lại thực lực của đội trưởng này, có thực lực của Địa Cấp cao thủ nhưng có khi đánh không lại một thất cấp Vũ Giả, sơ hở quá nhiều!

Chuyện lần này nói cho Diệp Lãng biết, một cao thủ không có nhuệ khí thì căn bản không thể xem như cao thủ.

Người hẳn là đi về phía cao hơn, muốn so đấu với cao thủ chứ không phải nhìn xuống chỗ thấp, đứng lên đầu lên cổ những kẻ thấp kém hơn mình. Như vậy chỉ làm cho thực lực của ngươi rút lui, ngươi cũng biến thành phế vật mà thôi!

Mà quan trọng nhất là, phải siêu việt chính mình, không ngừng siêu việt!

Sau khi đội trưởng bị tiểu Nhị đánh bay, ngã thật mạnh lên đất, phốc phốc, liên tục phun ra ra vài ngụm máu, mà chỗ hắn rơi xuống vừa hay lại ngay trước mặt người đen gầy.

Lúc này người đen gầy rất biết nắm lấy cơ hội tìm một cái tảng đá đập lên. Đương nhiên hắn chỉ có thể cầm được một tảng đá lớn bằng nắm tay thôi nếu không chỉ sợ không nâng nổi!

"Phanh!" Tảng đá nện lên ngực đội trưởng, sau đó văng ra ngoài cái này làm cho thương thế đội trường tăng lên một chút, không phải rất nhiều nhưng rất đau!

"A..." Đội trưởng kêu thảm thiết một tiếng, nhưng trong nhất thời không thể đứng dậy nổi.

Nếu nói hắn là một Vũ Giả kiên cường thì dù trọng thương hơn thế này cũng có thể đứng lên. Nhưng hắn hưởng thụ phú quý nhiều năm làm hắn cảm thấy mình đau gần chết, đứng dậy không nổi!

Vật chất làm cho thân thể và tinh thần hắn bị ăn mòn! "Đập chết hắn!"

Tuy rằng uy lực tảng đá của người đen gầv rất nhỏ, nhưng làm người ta nhớ đến một chuyện là mình có thể đánh như tiểu lương quan kia, có thể loạn quyền đánh chết, ách, hẳn là dùng đồ vật này nọ đập chết chứ!

Đám dân chạy nạn vừa rồi thủ vững, bảo vệ Diệp Lãng dùng hành động để chứng minh mình phải bảo vệ công tử, diệt trừ những nhân tố có khả năng gây bất lợi với công tử. Bọn họ nhặt đá dưới đất lên, còn có nhưng vật nặng quanh đó nữa, thậm chí có người cầm lấy đồ vật vừa thu mua được đập tới.

Ba ba ba ba, lập tức trên bầu trời tràn ngập vật thể lạ...

"A... A..."

Đội trường hô đau, hắn muốn dùng đấu khí ngăn cản nhưng không thể bởi đồ vật nhiều lắm, thường xuyên đập trúng chỗ bị thương của hắn làm hắn đau đớn không thể tụ khí.

"Đập chết hắn!"

"Ta kháo, ai ác như vậy, ngay cả sắt cũng ném!" "Oa, dao phay..."

Lúc này, ngay gần đó bất kể những gì thương nhân có, vũ khí đồ vật linh tinh đều lao về phía đội trưởng. Mà giờ khắc này không chỉ dân chạy nạn mà ngay cả người của thành nhỏ cũng tham gia, một cảnh thật đồ sộ.

"Ê ê, ta cũng muốn quăng," ở trong đám người, thành chủ cũng quăng ra một thứ gì đó.

"Sao các ngươi lại tàn nhẫn như vậy, người ta cũng đã bị thương rồi còn đập chết họ nữa." Lúc này Diệp Lãng lên tiếng, hắn kêu oan giùm đội trưởng, có điều lúc này đội trưởng đã bị quăng cho huyết nhục mơ hồ, đã sớm chết rồi.

Nếu hắn còn có thể nghe được lời Diệp Lãng chắc hắn sẽ cảm kích một chút, đồng thời sẽ hỏi Diệp Lãng vì sao ngươi không sớm nói như thế chứ? Ta còn đang ăn mì, không có thời gian nha...

"Công tử, hắn là người xấu, hắn chính là tỷ phu của tên lương quan kia, hắn đáng chết!" Đám dân chạy nạn kia giải thích cho Diệp Lãng nghe, bọn họ có điểm đau đầu với công tử của mình, lần này người ta muốn giết ngươi đó...

May mà ngươi không bị gì cả, may mà bên cạnh ngươi còn có một tiểu thư bảo tiêu mạnh như vậy.

Có điều tiểu thư này là sao đây, bình thường không thấy nàng có chút vũ kỹ gì, còn tưởng rằng là một đại tiểu thư quý tộc bình thường, ai ngờ nàng có thể một quyền đấm bay một cao thủ.

Cái này — thật sự là thâm tàng bất lộ nha...