Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 263: Chiếc đũa hiện lên (3)





"Nghe rồi," Diệp Lãng trả lời, biểu tình không có gì biến hóa, ngữ khí vẫn vậy.

"Vậy sao côn muốn vào thành?" Tiểu quan viên kia hừ lạnh nói.

"Chúng ta vào thành và lời ngươi nói có liên quan gì nhau không?" Diệp Lãng kỳ quái hỏi.

Đúng vậy, có liên quan sao?

Tất cả mọi người đều suy nghĩ vấn đề này, mà cũng đúng, tựa hồ không có quan hệ gì, người này là ai vậy, có quyền nói như vậy sao?

Hắn cho rằng mình là ai? Thành chủ? Hay Hoàng Đế?

"Đương nhiên là có quan hệ, ta là..." Tiểu quan viên kia phản bác.

"Là cái gì? Đầu bếp trường à?" Diệp Lãng hỏi- lãnh đạo phát cháo, phỏng chừng cũng là đầu bếp trưởng linh tinh gì đó.

"Ai là đầu bếp trưởng, ta là lương quan ở đây..." Tiểu quan viên kia rốt cục cũng nói ra được chức vị của mình, bất quá cũng làm hắn cảm thấy xấu hổ, nhìn Diệp Lãng có chút hương vị thẹn quá hóa giận.

"Hóa ra là lương quan đại nhân, thất kính thất kính," Diệp Lãng thực nể tình nói, chẳng qua cái mặt mũi này chỉ duy trì được một lúc, rất nhanh liền bị phá vỡ.

"Có điều ta vẫn không rõ, một cái lương quan thì quản chúng ta vào thành làm gì là sao? Ngươi có tư cách này à?" Diệp Lãng vẫn tiếp tục hỏi, mà câu chất vấn này cũng không có ý khinh người, vẻn vẹn chỉ là chất vấn mà thôi.

Chẳng qua trong lỗ tai người khác thì không giống, cho rằng Diệp Lãng đang khinh người, muốn làm cho tên kia muốn xuống đài cũng khó.

Mà lúc này, người gần đó cũng nhịn không được vụng trộm cười, kể cả người phía thành nhỏ, dường như bọn họ cũng không thích tên lương quan này lắm.

"Ta không có tư cách, sao ta lại không có tư cách được, ngươi có biết tỷ phu của ta là ai không?" Dưới tình huống như vậy, ai cũng sẽ nâng hậu trường mình ra, tuy rằng làm vậy sẽ bị người âm thẩm khinh bỉ.

Quả nhiên là vậy, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Người phía thành nhỏ rất khinh thường thầm mắng, bọn họ chịu đựng tiểu lương quan này kỳ thật không phải bọn họ sợ không có lương thực, lương quan này còn không có quyền cắt xén của họ, bọn họ chịu đựng sở dĩ là vì hậu trường của hắn, cũng chính là tỷ phu của hắn.

"Không biết," Diệp Lãng lắc đầu, "Nhưng cái này có liên quan gì không? Ngươi có thể đại biểu cho tỷ phu của ngươi sao?"

"Cái này... Đương nhiên có thể!" Tiểu lương quan không phải khẳng định lắm nói làm người ta rõ ràng hiểu được hắn không thể.

Mà lúc này Diệp Lãng nói tiếp: "Ừ, hóa ra là vậy, vậy ngươi nói cho ta biết tỷ phu của ngươi là ai đi."

Ê ế, không phải ngươi tin lời hắn chứ.

Tất cả mọi người ờ đây đều lau mồ hôi giùm Diệp Lãng, ngay cả cái này mà ngươi cũng tin?

"Tỷ phu của ta là đội trưởng kỵ sĩ đoàn ở đây." Tiểu lương quan kia rất là kiêu ngạo nói.

"À, đội trưởng kỵ sĩ đoàn, không phải thành chủ sao?" Diệp Lãng hỏi tiếp.

"Không phải."

"Vậy ngươi kiêu ngạo cái rắm?" Diệp Lãng cười hỏi. Mọi người ngẩn ngơ...

"Ta đương nhiên... A... Ngươi vừa nói cái gì?" Nhìn Diệp Lãng vẫn cười cười nói nói thật bình thản, tiểu lương quan kia nhất thời chưa kịp phản ứng, còn tưởng rằng Diệp Lãng đang khinh người.

Mà lúc này, những người gần đó khôi phục lại, trăm miệng một lời nói: "Vậy ngươi kiêu ngạo cái rắm!"

Lúc này sắc mặc tiểu lương quan đã biến thành màu đỏ, giống như thuốc nổ tùy thời phát nổ mạnh vậy, trình độ thẹn quá hóa giận dường như cũng đến cực hạn.

"Cũng không phải thành chủ thì có quyền gì hạn chế chúng ta đi vào? Cho dù là thành chủ thì cũng phải mở cửa thành ra cho ta, huống chi ngươi cũng không phải, thức thời thì cút ra xa cho ta." Diệp Lãng nhẹ nhàng nói.

Tiểu lương quan kia nhảy dựng lên, hổn hển hô: "Một cái dân đen như ngươi cũng dám bảo ta cút, ta nói cho các ngươi biết, các ngươi đừng nghĩ đến việc đi vào cổng nào, các ngươi không có tư cách này."

"Dân đen? Chỉ bằng những lời này của ngươi là có thể đưa ngươi vào đại lao rồi nhưng ta không đi so đo với tiểu lương quan nhà ngươi. Cái thành trấn nho nhỏ này của các ngươi cần tư cách như thế nào mới có thể đi vào?" Diệp Lãng nhìn tiểu lương quan kia, có chút khinh thường nói.

Trong lời nói của Diệp Lãng kỳ thật có một việc mà tên tiểu lương quan kia cần chú ý, đó là nếu hắn dám bất kính vói Diệp Lãng thì rất có thể phải xong đời.

Tại đại lục này có một pháp luật thông đụng, đó là nếu quý tộc bị vũ nhục thì người kia sẽ bị trừng phạt bởi bọn họ là quý tộc, quý tộc hẳn là rất cao quý, mà quý tộc vũ nhục người khác cũng bị trừng phạt tương ứng, cũng bởi bọn họ là quý tộc, quý tộc hẳn là phải bảo trì sự cao quý của mình.

Đương nhiên quy củ này sẽ bị một ít quý tộc cường thế giẫm đạp, có rất ít người sẽ chú ý đến. Nhưng nếu một bình dân đi vũ nhục quý tộc thì nhất định sẽ chịu thiệt, mà quý tộc cấp bậc thấp đi vũ nhục bậc cao thì càng không phải nói sẽ chết còn thảm hơn bình dân nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đơn giản là, bình dân thì có lẽ quý tộc sẽ giáo huấn một chút thôi dù sao không muốn chấp nhặt với bình dân, như vậy sẽ làm họ mất đi thân phận, mà giữa quý tộc với nhau lại là một sân đấu, sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Xem ra tiểu lương quan này hẳn là một tiểu quý tộc, nhưng tuyệt đối sẽ không cao hơn Diệp Lãng. Dường như trên người Diệp Lãng còn đeo vài cái tước vị nào đó, cái này hắn cũng không rõ ràng lắm, dù sao trước đến giờ đã có sẵn rồi.

Tuy rằng Diệp gia đã ly khai Tường Không Đế Quốc, nhưng thân phận quý tộc của họ vẫn được các quốc gia thừa nhận, hơn nữa vì giao hảo với Diệp gia, không nói đắc tội Diệp Lãng, cho dù Diệp Lãng, Thập Tam công tử này nhìn không vừa mắt thì cũng sẽ bị hủy diệt.

Lúc này, tiểu lương quan và những người khác đều không để ý đến điều này, bọn họ chỉ để ý đến khẩu khí của Diệp Lãng, nói thành nhỏ này là một tiểu thành trấn, nếu không phải khẩu khí lớn lối thì có nghĩa là hắn có một thân phận không đơn giản.

Mà giờ khắc này, tiểu lương quan đương nhiên tin tưởng trường họp một nhiều hơn, cho rằng Diệp Lãng là loại người lớn lối.

"Hừ, khẩu khí không nhỏ, còn không biết ngươi có tư cách này hay không?" Tiểu lương quan kia hừ nói mà hắn tựa hồ không dây dưa trên mặt thân phận của Diệp Lãng, tựa hồ sợ chạm đến chỗ mình không nên chạm.

"Vậy ngươi nói cần gì mới đủ tư cách?" Diệp Lãng lãnh đạm hỏi.

"Cái này... Tối thiểu phải đưa được phí vào thành, đây là cơ bản nhất, có thân phận đế quốc thi 10 tiền đồng, không có thì 1 ngàn tệ." Tiểu lương quan kia miễn cưỡng nói bây giờ hắn đã cảm giác ra thân phận Diệp Lãng dường như thật không đơn giản, cái loại khí chất này không phải dân chạy nạn có thể có.

"Còn tưởng rằng cái gì, không phải là vào thành phí sao, các ngươi đều có thân phận của đế quốc sao?" Diệp Lãng hỏi những dân chạy nạn bên cạnh.

Lúc này, nếu là trước kia thì Diệp Lãng đã sớm đập một túi kim tệ tới rồi, nhưng bây giờ hắn không làm vậy, thêm một xu cũng không.

Đây không phải là đột nhiên hắn giác ngộ, không nghĩ bại gia mà vì lúc này hắn đã biết rõ tiền của mình phải dùng vào một việc, bại gia cũng có trước sau, ừ, phải nói là cần phân rõ trước sau!

Khi biết lẩn này có hơn 10 vạn dân chạy nạn đào vong, Diệp Lãng biết mình có thể hung hăng bại gia một lần, thậm chí có thể bại sạch gia sản của mình...