Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 260: Dân chạy nạn (3)





"??" Người nọ nhìn Diệp Lãng, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, hiểu được một ít ý tưởng của hắn, đồng thời cũng biết thân phận của Diệp Lãng tựa hồ thật không đơn giản.

Có lẽ như vậy mới bình thường...

Mà lúc này, dường như hai người đã quên một việc, đó là chỗ bọn hắn đang đứng không phải là một chỗ nói chuyện lý tưởng mà là nơi có rất nhiều dân chạy nạn đang cướp bóc thực vật, bọn họ tùy thời đều có thể lao đến đây.

Không, không phải tùy thời phải nói là hiện tại!

"Hít" Một người phát ra tiếng hít thở, cũng không có gì...

"Trên người hắn còn kìa..." Tên còn lại nhỏ giọng nhắc nhở.

"…"

Lúc này, khi phát hiện tình huống bên này của Diệp Lãng, đám dân chạy nạn cũng không hô to gọi nhỏ như khi nãy nữa mà học theo người nọ, dưới tình huống không làm người khác chú ý, đi đến trước mặt Diệp Lãng, xin thực vật!

Diệp Lãng cũng không cự tuyệt, hắn chia cho từng người một, kể cả thực vật vốn để dành cho chính mình cũng đưa ra, đương nhiên là chia cho nhưng người cần thiết nhất.

Tuy rằng những thực vật này rất trân quý với Diệp Lãng, nhưng dù nó trân quý đến đâu cũng kém mạng người, nếu những dân chạy nạn đói khát này thật sự không có gì để ăn thì rất có thể sẽ mất đi sinh mệnh.

Còn chính Diệp Lãng? Cái này kiểu gì chả có cách!

Cứ như vậy số người tụ tập bên cạnh Diệp Lãng ngày càng nhiều, mà vì chỗ Diệp Lãng có trước có sau nên bên cạnh hắn cũng không phát sinh việc tranh giành vân vân, vì vậy mà cũng hình thành trật tự.

Nếu có người không tuân thủ quy củ thì tự nhiên sẽ không có mấy ai tuân thủ, nhưng chỉ cần có người mở đầu, cũng có người tuân thủ theo thì tự nhiên sẽ sinh ra quy củ, mỗi người đều tự hạn chế mình.

Tình huống Diệp Lãng bây giờ là như vậy, nếu có người muốn không tuân thủ quy củ trước mặt Diệp Lãng thì nhất định sẽ chịu công kích của những người tuân thủ, đương nhiên Diệp Lãng cũng có thể làm tiểu Nhị hoạt động thân thể một chút, nếu không linh kiện của nàng sẽ rỉ sét mất.

Mặc kệ nói gì thì nói tạm thời duy trì được trật tự, nhưng mà không biết có thể vẫn giữ được nó hay không thôi bởi thực vật của Diệp Lãng tuy rất nhiều nhưng cũng không chịu nổi số đông.

Ở đây có hơn một ngàn người, tuy có một phần vừa đoạt được thực vật ở đây nhưng người vẫn rất nhiều, mà Diệp Lãng cũng không có quy hoạch phân chia gì cả nên có thể sẽ tạo thành một nhóm người không có được thực vật.

"Các ngươi từng người qua, không cần lấy nhiều, yên tâm, gần đây có cái thành thị, đến lúc đó ta sẽ mua một ít lương thực cho các ngươi, đủ cho các ngươi đến Thánh Thành!" Diệp Lãng phóng xuất tất cả thực vật mình có, để người ta tự an bài phân phối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hắn không quản đến cái này, lúc này tên đen gầy hồi nãy và một số người tự tổ chức với nhau, khống chế trường hợp tốt lắm.

Nếu tình huống này bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ ngạc nhiên, sao lại như vậy được? Rốt cuộc tiểu tử này là ai mà có thể chế phục được đám dân chạy nạn bạo loạn này?

Ở bên kia, cái đoàn xe bị đám dân chạy nạn đói khát vây quanh, những người ở đó mang theo thương tích đầy mình đang ngẩn người nhìn về phía Diệp Lãng, bọn họ suy nghĩ không hiểu vì sao mình lại không được như vậy? ít nhất không bị thương mới đúng chứ.

Nhưng mà bọn họ tựa hồ chưa từng nghĩ qua bọn họ không phải tự nguyện cống hiến mà bị cướp bóc, Diệp Lãng thì khác, hắn tự nguyện lấy thực vật ra, bất đồng về tính chất.

Còn có, khí tức của Diệp Lãng làm không ai có thể động thủ với hắn được!

Sau khi chia đều, phát hiện quả nhiên vẫn không đủ, nhưng cái này cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi những người đó muốn gây sự cũng không nổi huống chi bọn họ cũng không muốn gây sự.

Đơn giản là, lúc này có người nguyện ý chia phần của mình ra một chút, mỗi người một chút là đủ rồi!

Mà sở dĩ bọn họ đồng lòng như vậy cũng vì Diệp Lãng cho bọn họ hy vọng, hắn sẽ dẫn bọn họ đi thành thị kế tiếp để mua lương thực.

Trước kia bọn họ cũng đi qua một vài thành thị nhưng những thành thị này cũng sẽ không cho bọn hắn lương thực, thậm chí không để bọn hắn vào, dù sao bọn họ nhiều người như vậy sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng mà, nếu nói trong đó có người nguyện ý ra tiền mua thực vật cho họ thì khác, nhất định sẽ bán!

Đó cũng là vì sao khi giúp dân gặp thiên tai không chỉ cấp lương thực mà còn có tiền tài nữa, đó là vì có một số người cũng sẽ không tự nguyện xuất lương thực ra cứu nạn, tối thiểu sẽ không để cuộc sống của mình trở nên khó khăn, chỉ có thề làm chuyện gì đủ khả năng mà thôi.

Đương nhiên, cái vốn phải trả này cũng không phải trong khả năng của họ... Bởi vậy lúc này cần tiền tài qua trao đổi một ít vật tư... "Công tử, người đang chờ cái gì?"

Lúc này tất cả mọi người đã chờ xuất phát để đi đến thành trấn kế tiếp, mà bọn họ cũng chờ thật lâu vẫn không thấy Diệp Lãng có động tác gì, những bọn họ cũng chỉ có thể chờ, kiên nhẫn chờ.

Bây giờ Diệp Lãng là thần của họ, không muốn đợi cũng phải đợi, hơn nữa bọn họ cũng không muốn mạo phạm Diệp Lãng, chỉ có thể lẳng lặng chờ.

Điều này làm trường hợp trở nên có điểm quỷ dị, mà đoàn xe ở phía bên kia cũng lặng lẽ trốn, mang theo thương thế nhanh chóng rời đi, giống như chạy trối chết vậy.

Tin rằng bất cứ ai trải qua loại tình huống này đều sẽ trốn, cũng chỉ có Diệp Lãng mới có thể ngơ ngác đứng nhìn.

Mà cuối cùng, rốt cục có người hỏi ra câu kia, không rõ Diệp Lãng đứng đây chờ cái gì,

"Xe ngựa của ta đâu, sao vẫn chưa trở lại?" Diệp Lãng nhìn về phía sau, nói ra nguyên do, đó là vì hắn cảm thấy xe ngựa sẽ trở về.

Tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ hiểu nhất định xe ngựa kia sẽ không trở về, tuy rằng nguyên nhân là vì bọn họ, bọn họ có điểm xấu hổ nhưng nó cũng là sự thật.

"Công tử, chiếc xe kia sẽ không quay lại..." Người đen gầy vẫn dùng thanh âm khàn khàn, trong ngữ khí mơ hồ có cảm giác vô lực.

"Vì sao không quay về, lúc nãy ta chỉ bảo hắn đi trước chứ cũng đâu bảo hắn không quay lại đâu, hắn không quay lại thì làm sao ta đến được Thánh Thành?" Diệp Lãng ngơ ngác nói.

Hóa ra vừa rồi cũng không phải hắn muốn ở lại một mình, vẻn vẹn chỉ là ở lại một hồi phát ít thực vật cứu tế, rồi phát ít tiền linh tinh xong vẫn lên xe đến Thánh Thành.

Hắn cho rằng, tuy chiếc xe kia đi trước nhưng lúc sau hẳn sẽ quay về đón mình chứ không phải đi luôn!

Đương nhiên, cái này chi có mình người mơ hồ như hắn mới nghĩ vậy thôi trên thực tế, dưới loại tình huống này, chiếc xe ngựa kia sẽ một đi không trở lại...

"Công tử, vừa rồi hắn bị chúng ta dọa chạy, người bình thường gặp tình huống như vậy đều chạy cả, hơn nữa sẽ không quay đầu lại, chỉ có người..." Người đen gầy nhìn Diệp Lãng, không nói hết câu, bất quá ai cũng hiểu được ý hắn muốn nói gì.