Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 254: Cưới làm tiểu thiếp (2)





Rốt cuộc câu hỏi này "đểu" ở chỗ nào? Nếu Diệp Lãng không thèm để ý cách nhìn của Tiểu Nhị, nói thẳng là Tạp Toa trọng yếu, vậy nhất định trong lòng tiểu Nhị sẽ có một gai đâm, tình cảm giữa họ sẽ xuất hiện vết rách.

Dĩ nhiên đây cũng chỉ là bọn hắn tự nghĩ mà thôi, bọn hắn cũng không biết tiểu Nhị không phải là người, là một con rối không có cảm tình, nàng sẽ không có cái nhìn gì với những việc như vậy.

Đối với những việc này, Diệp Lãng không biết, cho dù biết thì hắn cũng không để ý vì... "Đương nhiên là tiểu Nhị của ta trọng yếu hơn!" Diệp Lãng không chút do dự đáp.

"A..."

Lúc này toàn trường ngây dại ra, không ai nghĩ tới Diệp Lãng lại trả lời như vậy, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của bọn hắn.

Cái này là sao?

"Ngươi nói tiểu Nhị của ngươi trọng yếu, vậy ngươi còn đến đây làm gì?" Thành chủ đại nhân cau mày, mất hứng hỏi.

Diệp Lãng cười cười, chậm rãi nói: "Ta đến đây chỉ thuận tiện cưới con gái của ngươi làm tiểu thiếp thôi!"

Cái gì? ! Tiểu thiếp?

Đương nhiên là tiểu thiếp rồi, đã có tiểu Thất ờ phía trước rồi, nếu muốn chen vào thì cũng chỉ là tiểu thiếp...

Ngươi muốn Tạp Toa tiểu thư đi làm tiểu thiếp của ngươi?

Tất cả mọi người căm tức nhìn Diệp Lãng, hận không thể nuốt sống hắn, bao gồm cả Ái Đức Hoa trong đó...

Tuy nhiên trong đám người này cũng có người tức giận, đồng thời cũng thầm nói trong lòng: Cái này thật ra ta cũng nghĩ tới, chỉ là không dám đi làm thôi!

Diệp Lãng, ngươi quả thật là nam nhân!

Dĩ nhiên bọn họ sẽ không đi giúp Diệp Lãng, còn tiếp tục chinh phạt hắn!

Có một số việc, tất cả mọi người đều nghĩ những không dám nói ra, mà mặc dù bọn họ muốn, nhưng cũng sẽ đại diện cho đạo đức chí cao mà đứng ra khiển trách người nói như vậy!

"Này, ngươi còn chờ cái gì nữa, bây giờ là lúc ngươi ra sân rồi, ta hết chuyện!" Trong tai Ái Đức Hoa đột nhiên vang lên lời của Diệp Lãng, điều này cũng làm Ái Đức Hoa nhớ lại mục đích của mình, nhớ lại Diệp Lãng đang giúp mình mà thôi.

Nếu như lúc này mình ra ngoài lại có thể đánh bại Diệp Lãng... vậy thì sẽ trở thành anh hùng mà mọi người mong đợi, mặc dù cái anh hùng này chỉ ngắn ngủi thôi những cũng là vinh quang rồi.

Chỉ cần bây giờ Ái Đức Hoa đi ra, nhất định sẽ được cả đám ủng hộ, nhận được hảo cảm của toàn trường.

Mà đây cũng là hiệu quả Diệp Lãng muốn.

Có lẽ lúc này Diệp Lãng muốn để Ái Đức Hoa ra sân cũng không phải vì hắn cảm thấy thời cơ đã chín mùi, chỉ vì hắn không nghĩ tiếp tục nữa, hắn cảm thấy hơi mệt mỏi, mà chuyện này cũng không sai biệt lắm sắp kết thúc rồi còn thừa để tự Ái Đức Hoa ra tay là được.

Dù sao đây cũng là chuyện của Ái Đức Hoa, Diệp Lãng chẳng qua chỉ phụ trợ mà thôi, nếu không để Ái Đức Hoa ra tay thì sao làm Tạp Toa cao hứng được, cho dù Ái Đức Hoa chịu chút đau khố cũng tốt, cũng sẽ làm cho cuộc đời của bọn hắn có kỷ niệm đẹp!

Nếu như nói Diệp Lãng làm hết mọi chuyện, vậy thì bọn họ chỉ nhớ lại về Diệp Lãng mà thôi, giống như không liên quan gì đến bọn hắn, cái này tựa hồ cũng không phải chuyện tốt!

Dĩ nhiên bản thân Diệp Lãng cũng không nghĩ đến mấy vấn đề này, hắn chỉ muốn đi ra, không muốn tiếp tục nữa mà thôi,

"Ngẩn người cái gì đấy, nhanh lên một chút nếu không bị người khác đoạt đi Tạp Toa của ngươi thì đừng trách ta!"

Khi đó Ái Đức Hoa vẫn đang tự hỏi bất quá may mà Diệp Lãng nhắc nhờ, hắn lập tức nhảy ra, không để những người khác giành trước.

"Diệp Lãng, hay là ngươi trờ về đi thôi! Nơi này không hoan nghênh ngươi!" Lúc này Ái Đức Hoa cũng chỉ có thể lạnh lùng nói như vậy, hắn không thể mắng, không thể chỉ trích Diệp Lãng, chỉ có thể dùng thái độ thoạt nhìn như oán giận không nói nên lời mà thôi.

"Ừ, vậy ta đi..." Diệp Lãng gật đầu, tựa hồ muốn rời khỏi không muốn tỷ thí tiếp với Ái Đức Hoa.

Ái Đức Hoa trầm mặc, đại ca à, tối thiểu ngươi cũng phải đi ngang qua sàn khẩu chứ, nếu không sẽ làm người khác thấy quái dị, sẽ bị người ta hoài nghi ta có quan hệ gì với ngươi.

Lúc đó dù ta nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!

Đại ca à, van cầu ngươi, mau trở lại đi, một mình ta không thừa nhận nổi...

Lúc này Ái Đức Hoa cơ hồ muốn chạy ra kéo Diệp Lãng về, có điều hắn không thể làm như vậy, hắn chỉ có thể im lặng cầu nguyện.

"À, đúng rồi, ta không nên đi! Ngươi nói ta đi thì ta đi chẳng phải rất mất mặt sao?" Diệp Lãng tựa hồ nghe thấy lời cầu nguyện của hắn, ngừng lại, quay đầu rất nghiêm túc nói.

Lúc này Ái Đức Hoa cơ hồ muôn ôm Diệp Lãng mà khóc để cảm tạ việc hắn quay về.

Cùng lúc đó, Tạp Toa ở đẳng kia đều tập trung sự chú ý lên người Ái Đức Hoa, từ một khắc Ái Đức Hoa nói chuyện thì nàng đã khẳng định thiếu niên đen thui này chính là người trong lòng nàng - Ái Đức Hoa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng mà trong mắt Tạp Toa tràn ngập nghi hoặc, vì sao Ái Đức Hoa lại trở thành đen như vậy? Hắn cố ý hóa trang hay xảy ra chuyện gì?

Tạp Toa không biết, những rất nhanh nàng không đi suy nghĩ về vấn đề này nữa, nàng chỉ lo lắng một vấn đề là Ái Đức Hoa nên ứng phó tên "đê tiện bại hoại" này ra sao.

Lúc này, trong cảm nhận của mọi người, Diệp Lãng là đại diện cho danh từ đê tiện, vô sỉ...

Chỉ có trong lòng Ái Đức Hoa mới hiểu Diệp Lãng không phải như thế, cũng chỉ có mình hắn nghĩ vậv vì hắn biết nguyên do!

Hắn cho rằng Diệp Lãng sẽ đối chiến với mình, nhất định sẽ sử dụng phương thức chính quy, sẽ không sử dụng thủ đoạn, hẳn là cái loại đối chỉến rất quy củ, sẽ làm cho mình bày ra đầy đủ thực lực, trở thành một hồi quyết đấu thực phấn khích.

Những mà đây vẻn vẹn là ý nghĩ của Ái Đức Hoa mà thôi Diệp Lãng có phối hợp hay không là chuyện khác!

Ái Đức Hoa lập tức di động thân thể, nhìn viên đạn năng lượng đầy màu sắc xẹt qua bên cạnh mình. Trên mặt hắn xuất hiện mồ hôi lạnh, đơn giản là vì viên đạn này cơ hồ dán sát người mà lướt qua!

Rốt cuộc tiểu tử này có ý tứ gì? Nếu ta mà không tránh được thì sao?

Ái Đức Hoa muốn triển khai một lần khiển trách mãnh liệt với Diệp Lãng, chẳng qua lúc này tựa hồ không thích hợp lắm, mà quan trọng nhất là Diệp Lãng cũng không để hắn cơ hội làm việc này.

Diệp Lãng cũng không vì Ái Đức Hoa mà ngừng lại, vẫn tiếp tục nổ súng! Ta kháo, tên vương bát đản nhà ngươi, lúc này ta hoài nghi có phải ngươi đang dụng tâm kín đáo gì với Tạp Toa không nữa, rốt cuộc ngươi đang giúp ta à?